Suốt dọc đường, hai tỷ muội oanh oanh yến yến trò chuyện, đám người Ngạo Thiên nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, cây cối bạt ngàn, gió thoang thoảng dễ chịu, có thể nói là làm cảnh vật làm cho tình thần người ta thập phần dễ chịu.
Một lát sau, đoàn người đến một đường đi, mà đường đi này cơ hồ đã bị đá cực to chặn lắp, với tu vi của Diễm Phương thì cũng có thể phá hủy, nhưng chỉ có điều là không biết phải đến bao giờ.
Ngạo Thiên cùng Linh Nhi cũng lười ra tay, thế là một đoàn người đi vòng đường rừng, bọn họ chui vào những cây to chọc trời, khắp nơi truyền đến tiếng dã thú rít gà vang lên, làm cho mọi người ở đây đều đổ mồ hôi lạnh.
Diễm Phương bình tĩnh lại, dẫn đầu đoàn người bắt đầu đi tiếp.
“Aaaa.” Đột nhiên có một tiếng thét vang lên, chỉ thấy Hạ Tuyết đang run lẩy bẩy ngồi xuống, tay chỉ về một phương hướng, mọi người mới bắt đầu chú ý lại.
Chỉ thấy phía trước là một khung cảnh cực kỳ kinh dị làm cho mọi người đều sợ hãi. Ngay cả Ngạo Thiên cùng Linh Nhi đều nhíu mày.
Phía trước đầy những xác chết của yêu thú, dã thú, mà bọn chúng chết đi thân thể bị rách nát, các bộ phận trong cơ thể đã mất hết. Quan trọng hơn là Ngạo Thiên ngửi được một mùi gì đó là lạ trong không khí, mùi này hoàn toàn không thuộc phạm trù của bất cứ sinh vật nào, bao gồm yêu thú, linh thú, dã thú hay thần thú gì gì đó.
Nhưng hắn chắc chắn đây là một sinh vật sống, khí tức này tràn trề sinh mệnh lực, không thể là đồ vật gì đó.
Ngay lúc này, một tiếng ‘hú’ từ trong rừng sâu vang đến, nó lọt vào trong tai mỗi người ở đây làm cho từng người muốn thủng màn nhỉ, ai nấy đều ôm lấy tai gục xuống, Ngạo Thiên lấy tay gia trì linh khí che hai tay của tiểu nha đầu Thanh Hà lại.
“Nàng ở đây bảo vệ nha đầu này cũng như quan sát động tĩnh, ta đi xem một lát.” Ngạo Thiên nói khẽ với Linh Nhi.
“Ân.” Linh Nhi cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái, với tu vi của Ngạo Thiên thì bất kì sinh linh nào ở trong vị diện này cũng đều không thương tổn được hắn, không cần phải lo lắng.
“Dừng, không đi tiếp nữa, hạ trại nghỉ ngơi xem động tĩnh.” Khuôn mặt Diễm Phương tràn đầy mồ hôi lạnh hạ lệnh, tiếng hú khi nãy thật sự quá kinh tâm động phách, phải xem xét tình hình cho kỹ đã rồi đi tiếp, cứ vậy mà đi tiếp nếu như có nguy hiểm gì đó thì hối hận cũng không kịp.
Đám thủ hạ lĩnh mệnh, lập tức lấy đồ đạc ra bố trí lều trại để nghỉ ngơi.
“Cô nương, vị công tử đi cùng với cô đâu rồi.” Diễm Phương cùng Hạ Tuyết tiến đến hỏi Linh Nhi, khi nãy các nàng rõ ràng còn thấy hắn, nhưng chỉ tích tắc sau lại biến mất thần không biết quỷ không hay.
Linh Nhi vừa mở miệng định nói gì đó đột nhiên tiểu nha đầu Thanh Hà lại chen lên nói trước: “Sư phụ của muội đi xem xem hồi nãy là con gì hú rồi.”
“Cái gì?” Hai nữ đều chấn kinh, chỉ một tiếng hú thôi đã kinh khủng như vậy rồi mà hắn vẫn dám đi thăm dò?
“Mà muội nói sao cơ? Sư phụ?” Diễm Phương lúc này mới ý thức lại được một vấn đề, khi thấy hắn đi cùng tiểu cô nương này thì chỉ nghĩ hắn là ca ca của nàng, không nghĩ lại là sư phụ.
“Ân, không tin thì hỏi sư mẫu của muội đi.” Thanh Hà âm dương bá khí nói.
“Cái gì?” Hai nữ lại chấn kinh lần hai, trố mắt ngoác mồm thật lâu không khép lại được.
Linh Nhi cốc một cái vào đầu nhỏ của Thanh Hà, nha đầu này khi cần nói thì rụt rè, khi không cần nói lại lanh chanh đến thế.
Hai nữ Diễm Phương cùng Hạ Tuyết nhìn nhau, trong mắt của các nàng có chút thất lạc, nhưng cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thế trở lại nơi thủ hạ đang dựng trại.
….
Ngạo Thiên đạp không bay đến chỗ đầu nguồn phát ra tiếng hú, khi hắn đến chỉ thấy có một khu vực hình tròn, bên trong cơ hồ chỉ có đất trống, sạch sẽ đến thần kỳ, mà chung quanh lại có cây cối um tùm.
Ngạo Thiên hắn lăng không đến gần, chỉ thấy ở giữa đất trống có một sinh vật màu trắng đang cuộn tròn, nằm liếm mép, kỳ dị là xung quanh còn có xác vài con Yêu Thú loại điểu, mà tu vi của chúng còn không hề thấp.
Nhìn thấy dáng vẻ của sinh vật này, Ngạo Thiên âm thầm tặc lưỡi, đó là một con heo, một con heo màu trắng bóc, cái đuôi của nó quắn lại hình xoắn ốc, trông cực kỳ bần tiện.
‘Xoẹt’ một tiếng, Ngạo Thiên liền xuất hiện trước mặt của nó, một cướp đạp phốc một cái vào mặt của nó.
“Ui cha, ui cha, mả mẹ nó tên trời đánh thánh đâm nào đánh vào mặt của lão trư, đánh vào đâu không đánh sao lại đánh vào mặt chứ.” Con heo màu trắng kia đột nhiên phát ra âm thanh, hai chân trước ngắn củn của nó che lấy cái mũi heo, chửi bới um sùm.
Nó nhìn lại, đột nhiên giật mình, tên nam tử này quá đẹp, khí chất lại cao quý, nhưng nó đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Thuế….Thuế Phàm cảnh, ngươi vậy mà lại là cường giả Thuế Phàm cảnh.” Nó khiếp sợ, dùng cái chân heo chỉ chỉ trỏ trỏ Ngạo Thiên.
“Hửm, sao ngươi biết ta là Thuế Phàm cảnh.” Ngạo Thiên cười nói.
“Hừ. im hơi lặng tiếng đến gần được ta chỉ có Thuế Phàm cảnh.” Nó mạnh miệng nói.
“Hắc hắc, không sai, nói mạnh miệng thật, nhưng mà một con Dị Thú cũng thật có tư cách để mạnh miệng.” Ngạo Thiên nhìn nó nói, không sai, sinh vật trước mắt này là Dị Thú, không thuộc phạm trù Yêu Thú, Ma Thú, hay là Thần Thú gì cả, lực lượng biến dị do huyết mạch dị biến hoặc là vì lý do đặc biệt gì khác.
“Ngươi….Ngươi là ai.” Con heo kia khiếp sợ nhìn Ngạo Thiên dò hỏi, đích thật nó là Dị Thú, cảnh giới như Ngạo Thiên muốn gây bất lợi cho nó thì đích thật nó không thể trốn thoát được.