Tiếp đó chỉ thấy có khoảng hơn trăm người, từ tiểu hài cho đến những thiếu niên thiếu nữ. Đương nhiên là có cả tiểu la lỵ Thanh Hà.
Ngạo Thiên cùng Linh Nhi chỉ đứng quan sát, tiểu nha đầu kia mắt láo lia đánh giá xung quanh, dáng vẻ cực kỳ sợ sệt.
“Được rồi, giữa sàn có một quả cầu pha lê, từng người bước lên thử cho ta, những ai chạm tay vào mà quả cầu sáng lên thì sẽ có tư cách bước vào vòng tiếp theo.” Diễm Phương ở trên đài cao lười nhát nói một câu, âm thanh không lớn nhưng đủ để những người ở đây nghe rõ.
Từng thiếu niên tiến lên, nhộn nhịp đặt tay lên trên quả cầu, nhưng người đầu tiên thậm chí quả cầu còn không xảy ra phản ứng gì, người thứ hai bước lên cũng vậy, từng thiếu niên thiếu nữ thất vọng bước xuống.
Ngạo Thiên cười, hắn biết quả cầu này chính là thứ để đo thuộc tính, xem có phù hợp hay không, nếu không có thì chính là không có thiên phú tu luyện.
Mãi đến khi người lên gần đạt đến con số 30 mới có phản ứng đầu tiên, màu nâu, chính là thổ, mặt của thiếu niên kia không nhịn được cuồng hỉ, vào Khiên Kỳ Tông chính là một bước lên mây, thay đổi cuộc đời.
Sau khi thiếu niên kia vượt qua thì những người còn lại đều dấy lên ý chí, lần này thì khả thi hơn, có thiếu niên hệ hỏa, thiếu nữ hệ kim, có tiểu hài hệ mộc.
Sau một lúc thì người chưa lên thử chỉ còn hai người, người có tư cách tiếp tục vòng hai vẻn vẹn chỉ có gần 20 người, mà hai người còn lại chính là hai cô bé, một thì trông có vẻ hiền thục, nhút nhát, tuy nhiên mang lại cho người nhìn một cảm giác thoải mái không nên lời, cô bé này chính là Thanh Hà.
Cô bé còn lại thì một đầu tóc màu trắng, hai mắt thờ ơ không quan tâm sự đời, hai tay chắp sau lưng, trông không phù hợp với thân thể của một cô bé chỉ khoảng 7,8 tuổi.
Cô bé tóc trắng kia bước lên thử trước, hai chân nhỏ nhắn từ từ đi về bệ đá chứa quả cầu, tay nhẹ nhàng đặt lên, nhưng…không hề có phản ứng gì xảy ra, quả cầu vẫn trong suốt, những người xem đều lắc đầu ngán ngẫm.
Cô bé kia hừ lạnh, quay người rời khỏi đài, tiếp đó rời khỏi đám đông.
Ở xa xa, ánh mắt Ngạo Thiên co rụt lại, mọi người đều thấy không có gì xảy ra nhưng hắn thấy, có một tia ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, không sai, cô bé này có dị thuộc tính như hắn, nếu như đoán không lầm, dị thuộc tính của cô bé kia chính là Quang Minh.
Nhưng hắn lại không thể hiểu nổi, tại Thần Giới, những người sở hữu dị thuộc tính cũng sẽ khiến các đại thế lực tranh giành đến sức đầu mẻ tráng. Nhưng ở Hạ Giới nhỏ nhoi này rõ ràng lại xuất hiện dị thuộc tính như Quang Minh này?
Ở Thần Giới, có một vị đại năng có thực lực bằng với gia chủ Ngạo gia, xưng là Quang Minh Thần, nhưng tiếc là hắn không có thế lực, hoàn toàn độc lai độc vãng, nghe nói một lần vị đó vào khe nứt không gian kỳ dị để thăm dò rồi triệt để mất đi tin tức.
Nhưng Ngạo Thiên cũng không có hứng thú đi thăm dò quá nhiều về cô bé kia, ánh mắt chuyển dời đến trên người của Thanh Hà.
Thanh Hà một bộ dạng sợ người khác ăn thịt, đi đến trước bệ đá, hai tay run run rẩy rẫy đặt lên trên quả cầu, đột nhiên một ánh sáng xanh dương hiển hiện lên, rồi dần lóa mắt, tiếp đó ‘răng rắc’ một tiếng rồi phanh vỡ vụn.
Diễm Phương đứng phắt dậy, ánh sáng xanh kia vẫn không biến mất, chỉ là đang mờ dần rồi biến mất.
Khán giả và các thí xinh vây xem đều mở miệng to ra, cơ hồ có thể nhét cả một quả trứng gà vào, đám thủ hạ của Diễm Phương đơ người, bao năm chiêu mộ thí sinh nhưng vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh này, ngay cả Diễm Phương cũng không ngoại lệ, hiển nhiên cầu vỡ không có khả năng là do lỗi, chỉ có một khả năng chính là thuộc tính cực cao, chắc chắn là thuộc tính thủy, yêu nghiệt, cô bé này chính là yêu nghiệt.
Ngạo Thiên cười cười, ở Hạ Giới này đa số là phàm nhân nên thiên phú cũng không cao, ở trên Thần Giới cơ hồ không có người phàm, mỗi một người đều có thuộc tính trong người chỉ là ít hay nhiều mà thôi, ở đó, người sở hữu dị thuộc tính mới đáng sợ, tỉ như Ngạo Thiên hắn đối chiến với năm vị cùng cấp sở hữu thuộc tính ngũ hành cũng có thể đè đối phương xuống đất mà đánh. Từ đó có thể biết dị thuộc tính lợi hại ra sao.
…
Diễm Phương phản ứng lại trước tiên, chân mày giãn ra, rồi lại ngồi xuống ghế, tuy vậy nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn chằm chằm Thanh Hà.
Những người chứng kiến cũng nhao nhao nghị luận, đủ loại suy nghĩ trên trời dưới đất vang khắp diễn võ trường.
Đúng lúc này, Diễm Phương quát lên.
“Im lặng.”
Chỉ đơn giản hai chữ thôi nhưng mọi người ở đây đều im lại ngay lập tức, mồm ngậm chặt, không dám nói thêm gì.
“Ta tuyên bố, vòng một kết thúc, tiểu cô nương kia và gần hai mươi vị vượt qua vòng một vui lòng ghi danh, lát nữa chúng ta sẽ bắt đầu vòng hai.” Diễm Phương thấy mọi ngươi im lặng thì tuyên bố, khi nói không quên nhấn mạnh ‘tiểu cô nương’ rồi chỉ về phía Thanh Hà đang ngơ ngác như con thỏ con láo liên nhìn quanh.