Chương 94: Tri Nguyên Thú

Sau khi bạn nhỏ nào đó giải thích, Tống Minh Uyên nhanh chóng hiểu ra vấn đề, đây là hai quả trứng chết, bình thường đều lạnh, phải ôm một lúc mới ấm được, nhưng hôm nay vừa lấy ra đã ấm áp sẵn rồi.

Ban đầu Bạch Thời đã hết hy vọng mà bỏ cuộc, không ngờ còn có chuyển hướng thần sầu như vậy, cậu cảm thấy tương lai mình có thể dắt thú cưng đi tản bộ cắn người rồi, quả thực là vui muốn chết luôn ấy chứ. Nhưng cậu không rõ tình huống của chúng thế nào, sau khi xác định không phải bị mình ôm cho ấm, việc đầu tiên Bạch Thời làm là gọi Lục Việt.

Lục Việt bay tới trước mặt, nhanh chóng phân giải và biến hình, trong chớp mắt đã biến thành một máy quét. Nó duỗi hai cái tay máy móc, để cho ánh sáng mờ ảo hình cung quét từ trên xuống dưới, màn hình đồng thời cho ra số liệu tương ứng, nói: “Động vật có vú có cánh, tên khoa học là Tri Nguyên thú. Thật thần kỳ, tui cứ tưởng chúng nó đã sớm tuyệt chủng rồi, chủ nhân thật may mắn!”

Đúng thế, mi cũng không nhìn xem ông đây là ai! Bạch Thời đắc chí trong lòng, hỏi: “Có ảnh không?”

Lục Việt chiếu màn hình lập thể, phía trên là hai con thú khổng lồ một đen một trắng cực kỳ đẹp đẽ, nơi mi tâm của chúng mang theo màu sắc khác nhau, đồng tử xanh thẳm, cánh dang rộng, trên người có rất nhiều lông xù, bóng loáng mềm mại, thậm chí nhìn từ xa còn tản ra ánh huỳnh quang, uy nghiêm, đẹp đẽ và quý giá.

Mẹ nó, quá huyễn khốc! Đảm bảo trị số vũ lực phải cao tận trời! Bạch Thời lập tức cảm thấy toàn thân manh muốn chết, nằm co quắp trên giường mà nhìn về phía trước, hai mắt sáng lên.

Tống Minh Uyên nhìn cậu, cảm thấy bạn nhỏ ngốc manh này đã tạm thời mất đi chức năng ngôn ngữ, liền hỏi: “Sao lại ấm? Có thể ấp được không?”

“Có thể, ấm lên là bởi vì chúng đã kết thúc thời kỳ hôn mê, đây cũng là một đặc điểm lớn của Tri Nguyên thú.” Lục Việt giải thích, “Đa số động vật có vú đều sinh bằng bào thai, nhưng Tri Nguyên thú lại đẻ trứng, chúng có khả năng tự bảo vệ, khi bên ngoài không đủ điều kiện để ấp trứng, chúng sẽ rơi vào hôn mê, thậm thì thời gian dài nhất còn duy trì trong vòng bảy tám năm.”

Bạch Thời dần dần tìm lại trạng thái: “Điều kiện gì?”

“Nguồn năng lượng.” Lục Việt đáp, “Đây là lý do vì sao chúng có cái tên là Tri Nguyên thú, chúng là động vật ăn tạp, nhưng có thể tìm kiếm nguồn năng lượng, nếu không sẽ từ từ suy yếu, bình thường cơ thể mẹ sẽ mang theo số năng lượng lớn đủ để ấp trứng, nhưng khi cơ thể mẹ không còn, chúng chỉ có thể dựa vào năng lượng từ bên ngoài để ấp.”

Tống Minh Uyên hiểu rồi, liếc nhìn Bạch Thời: “Em đặt trứng cùng với đám tinh hạch kia à?”

Bạch Thời gật đầu, ban đầu hai quả trứng này để trong không gian trữ vật khác, nhưng trước lúc trước ở trên phi thuyền đại ca lại hỏi có muốn ăn trứng luộc không, cậu vô thức nhét chúng vào nhẫn trữ vật, sau đó lại phát hiện mỏ, cậu vơ vét rất nhiều tinh hạch nhét vào trong nhẫn, bởi vậy trứng mới có thể thức tỉnh.

Mịa, cái này gọi là bên trong sâu xa đều do số mệnh định đoạt đúng không!

“Nhưng bình thường Tri Nguyên thú rất kén chọn, không dễ dàng tỉnh lại như vậy đâu.” Lục Việt suy nghĩ một lát, khiếp sợ hỏi, “Chủ nhân, chẳng lẽ trong tay cậu có thuần tinh?”

Bạch Thời giật mình: “Thuần tinh là cái…”

Cậu nói xong bỗng nhiên dừng lại, mở nhẫn không gian lấy ra một khối tinh hạch màu ngà sữa, nhưng còn kia kịp hỏi thăm thì Lục Việt đã biến thành người máy tại gia loại nhỏ vội vã nhào tới: “Ngao! Chính là thứ này, cậu lấy được từ lúc nào đấy? Sao tui không biết!”

“Lúc mi đang mở khóa.” Bạch Thời mặt vô cảm xách nó qua một bên, “Dùng để làm gì?”

“Đây cũng là một loại tinh hạch.” Tống Minh Uyên không đợi Lục Việt trả lời đã ngồi xuống bên giường, cầm viên thuần tinh lên nhìn, “Bình thường tinh hạch có màu sắc càng đậm, năng lượng càng cao, có biết vì sao không?”

Bạch Thời nhớ lại tư liệu đã từng đọc qua, hỏi: “Số năm tồn tại?”

Tống Minh Uyên ừ: “Qua một thời gian dài, tạp chất tích lũy càng ngày càng nhiều, cho nên màu mới đậm hơn.”

Bạch Thời không ngốc, lập tức hiểu: “Tinh hạch có màu ngà sữa là do không có tạp chất hoặc tạp chất rất ít? Như vậy thì rất hiếm có đúng không?”

“Đúng, hơn nữa bởi vì tinh khiết, cho nên chúng mang theo rất nhiều năng lượng.” Tống Minh Uyên trả viên thuần tinh lại cho cậu, “Nghe nói nòng cốt của năm cơ giáp lợi hại thời kỳ văn minh đều làm từ thuần tinh này, có lẽ hai cơ giáp này cũng thế.”

“Ừ! Cũng thế!” Nhị hóa nào đó lại bò qua, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào viên thuần tinh kia, sau đó lại nhìn về phía Bạch Thời, “Chủ nhân~”

“Không được.” Bạch Thời biết nó muốn làm gì, từ chối không chút nghĩ ngợi, “Phải giữ lại để ấp trứng.”

“Vậy ấp trứng xong còn dư lại có thể cho tui hấp thu không?”

“Ta còn phải cho chúng ăn.”

“Cái gì? Cậu quá xa xỉ!” Lục Việt bi phẫn, “Có rất nhiều tinh hạch cơ mà, dùng dám đó để cho ăn không được hả? Tại sao lại dùng thuần tinh? Về sau tui sẽ đi theo cậu vĩnh viễn đó, không thể tốt với tui một chút được sao?”

“… Không phải mi đã khởi động xong rồi sao?” Bạch Thời mặt liệt nhắc nhở, “Là mi nói chúng rất kén chọn.”

“Đấy là bởi vì cơ thể mẹ hấp thu năng lượng xong sẽ loại bỏ tạp chất, rất giống với thuần tinh, cho nên dưới tình huống cơ thể mẹ không có mặt chúng sẽ rất kén chọn, đợi trứng nở sẽ không kén như vậy nữa.” Lục Việt nói, “Hơn nữa thỉnh thoảng chúng mới hấp thu năng lượng thôi, thực ra bình thường ăn gì cũng được á.”

Bạch Thời gật đầu, tỏ vẻ mở mang kiến thức.

Lục Việt dừng lại vài giây, lo âu nói: “Nhưng chủ nhân phải cẩn thận, Tri Nguyên thú thuộc loại sinh vật cao cấp, chỉ số thông minh cũng cao không kém, có thể hiểu tiếng người, không thích thần phục loài người, cậu muốn nuôi phải nuôi từ nhỏ, làm chúng coi cậu thành người thân, giai đoạn thời kỳ văn minh quan hệ giữa Tri Nguyên thú và loài người rất tệ, có đánh mấy trận chiến.”

Bạch Thời kinh ngạc: “Vì sao?”

“Một vài tên khốn nạn muốn bắt Tri Nguyên thú tìm năng lượng cho chúng, nhưng Tri Nguyên thú không thích trói buộc, vậy là đánh nhau chứ sao, về sau ấn tượng của Tri Nguyên thú với loài người không tốt chút nào, thậm chí còn chủ động tập kích loài người nữa, lúc ấy số lượng Tri Nguyên thú đã giảm dần, không biết là do chết hay di cư đi nơi khác, các nhà khoa học bắt đầu sưu tầm số trứng có thể tìm thấy, muốn biết liệu có thể ấp trứng nở trong hoàn cảnh mô phỏng hoàn toàn không, nhưng chưa làm xong thì tận thế tới, cho nên tui cứ tưởng chúng đã tuyệt chủng, không ngờ bây giờ vẫn còn, cậu tìm trứng ở đâu thế?”

“Hội đấu giá.” Bạch Thời nói xong lại nghĩ: hội đấu giá còn mua được cả nhân ngư, có thể thấy việc buôn bán người đã lan tới đế quốc thú nhân, rất có thể Tri Nguyên thú đã di cư tới đó, vì vậy tránh được một đại nạn, do đó mới có trứng.

Cậu nói phỏng đoán ra, Lục Việt ừ hai tiếng: “Có khả năng lắm, truyền thuyết nói chúng chính là một loại thú nhân, nhất định có thể hóa thành hình người dưới điều kiện nào đó, còn nữa, chủ nhân, một quả cầu ánh sáng mà chúng phun ra có thể phá hủy một máy cơ giáp, có khi hai quả trứng này ấp ra sẽ phá hủy phòng ở đó, tóm lại là cậu nhất định phải coi chừng, đương nhiên có tui ở đây đảm bảo sẽ không để cho cậu bị thương, cậu nói xem, cậu có cần khen ngợi tui một chút không nào~”

Bạch Thời không đáp, trong đầu chỉ hiện lên mấy cụ từ “Hóa thành hình người”, “Tìm nguồn năng lượng”, “Phá hủy cơ giáp”, vân vân… Kể từ sau khi nhị hóa khởi động hoàn toàn, cậu lại cảm thấy cuộc đời đã viên mãn thêm một chút.

Tống Minh Uyên liếc nhìn là biết bạn nhỏ này lại mơ màng rồi, liền đứng từ phía sau kéo cậu vào trong lòng: “Chuyện hai quả trứng đã được giải quyết, giờ nói chuyện khác.”

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, nói thật rằng cậu không có hứng thú với em gái. Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào bạn nhỏ này một lúc lâu, thấy đã muộn, cũng không so đo chuyện nhỏ nhặt này, xoa xoa bảo cậu đi tắm rồi đi ngủ. Bạch Thời hoàn toàn không có ý kiến, nghe lời đi thẳng.

Gian phòng của họ thông nhau, có hai phòng tắm, Tống Minh Uyên liền về bên phòng mình, chỉ còn Lục Việt co người nằm trên giường chọc chọc thuần tinh đầy tẻ ngắt, muốn hấp thu nhưng chưa nhận được mệnh lệnh, đành phải nhìn không, tiện thể ước ao và ghen tị với hai quả trứng bên cạnh, chọc chọc chúng hai cái.

Tống Minh Uyên chỉ cho rằng đây là sự việc xen giữa, nhưng rất nhanh thôi, anh đã phát hiện ra vấn đề. Tống Minh Uyên đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào bạn nhỏ nào đó: “Không qua ngủ cùng anh?”

Bạch Thời gật đầu, lấy hết mấy viên thuần tinh ra, bỏ vào trong chăn, duỗi móng vuốt ôm hai quả trứng, dự định ngủ như vậy, lý do là muốn để Tri Nguyên thú quen với mùi của cậu, tương lai sẽ ngoan ngoãn đi theo cậu. Nét mặt Tống Minh Uyên bình tĩnh, chỉ nói là trứng thì có thể ngửi được mùi gì chứ. Bạch Thời yên lặng nhìn anh, nói nhỡ ngửi được thì sao.

Tống Minh Uyên biết cậu rất thích chúng, dứt khoát chiều theo, nói câu ngủ ngon, quay người về phòng.

Bạch Thời kéo hai quả trứng ấm ấm vào trong lòng, nhắm mắt, trong mơ cậu thấy trứng Tri Nguyên thú đã nở, dần dần trở thành bộ dạng giống trong ảnh, cậu cưỡi con màu trắng bay vài vòng trên không chung, cuối cùng chỉ huy nó bắn tan cái trại huấn luyện mà Tống Minh Uyên đang ở, ngày hôm sau mở mắt cảm thấy sung sướng hết sức.

Đội viên của Phượng Hoàng đã đánh mấy trận sân khách, buổi tối trở lại câu lạc bộ, cho nên hai ngày nay chỉ muốn nghỉ ngơi. Bạch Thời đã nghỉ đủ lúc trên phi thuyền rồi, đã vậy lâu lắm không đụng vào hệ thống, bởi vậy ăn xong điểm tâm liền ngoan ngoãn đi huấn luyện, trưa thì nằm trên giường làm tổ ấp trứng, buổi chiều tiếp tục huấn luyện.

Tống Minh Uyên cảm thấy oắt con này đang quyết ấp cho tới khi trứng nở ra, liền gọi quản lý tới, dặn họ làm một cái rương ấp trứng, phải làm ngay lập tức. Quản lý không hiểu, nhưng không có dị nghị với mệnh lệnh của anh, nhanh nhẹn chuyển tới một rương.

Vì vậy đợi tới lúc Bạch Thời trở về thì phát hiện hai quả trứng và cả thuần tinh đều bị cất vào trong hòm, không nén nổi giật mình. Tống Minh Uyên liếc cậu, nói rằng đã tra tư liệu rồi, nhiệt độ và độ ẩm đều rất quan trọng, dùng cái này để ấp thì khoa học hơn.

Bạch Thời nghĩ thầm cũng phải, liền lấy ra một cái áo của mình lót vào trong rương, tiện thể còn xoắn xuýt liệu có nên nhỏ một giọt máu lên vỏ trứng không. Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn cậu, không trả lời. Bạch Thời biết mình bị ám ảnh, nhưng một người thân là nhân vật chính, lại sống trong một thế giới phát rồ thế này, còn có thể có đạo lý gì được chứ?

Cậu giãy dụa một lát, sợ đại ca lại đòi mang hai quả trứng đi nấu, cuối cùng đành phải bỏ qua ý định nhỏ máu, nhưng mỗi sáng sớm và tối muộn sẽ lên tiếng chào trứng trứng. Tống Minh Uyên không ngăn cản việc này, chiều theo cậu vậy.

Lam tới chơi, cười hỏi: “Chẳng phải đây là hai quả trứng mua được ở chợ đen sao?”

Tống Minh Uyên ừ, kể qua về sự việc. Lam cười khẽ một tiếng, nói sao chuyện tốt gì cũng để cho bạn nhỏ này gặp được thế hả. Tống Minh Uyên nhớ tới trị số may mắn nghịch thiên của người nào đó, đáy mắt không giấu được nét vui vẻ.

Lam thấy tâm trạng của anh không tệ, nhướn mày: “Sao, đã hẹn hò chưa?”

Tống Minh Uyên không đáp, trầm ngâm một lát: “Về ông nội của cậu ấy, em biết được bao nhiêu?”

Lam dừng một chút: “Không nhiều, sao thế?”

“Có khi nào ông dặn A Bạch không được yêu đương không?”

“Không thể nào.” Lam vừa nói xong đã ý thức tới điều gì, lập tức bật cười, “Lý do thằng bé đưa ra cho anh là không muốn yêu? Đại ca, xem ra anh không thành công rồi.”

Tống Minh Uyên từ chối cho ý kiến, dù sao mặc kệ Bạch Thời có yêu đương hay không thì người đó vẫn sẽ là anh, không có gì khác nhau. Lam định hóng hớt một chút, nhưng hắn cảm thấy không thể hỏi được gì từ đại ca, liền quyết định tự quan sát thôi, cười đi về phòng.

Gần đầy Bạch Thời đều nghiêm túc huấn luyện, lúc rảnh rỗi thì liên hệ với Kim Tam Vạn, biết được công ty hậu cần đã chọn xong địa điểm, đang sửa chữa, cực kỳ thỏa mãn, dặn hắn cứ yên tâm mà làm. Đương nhiên, Kim Tam Vạn sẽ không để cậu thất vọng, gật đầu, hàn huyên với Bạch Thời một lát mới ngắt liên lạc. Bạch Thời lại quay trở về huấn luyện, ngồi cùng các đội hữu.

Phượng Hoàng lại nghênh đón mấy trận ở sân nhà, đối thủ ở trận đầu có thực lực bình thường, đặt ở thường ngày thì Bạch Thời căn bản không cần ra trận, nhưng lâu lắm cậu không lộ diện, lần này được sắp xếp thi đấu đoàn đội. Bạch Thời bình tĩnh đi lên sân đấu trong từng đợt tiếng hô “Tiểu Nhị Hóa” vang dội, cùng chiến thắng với các đồng đội không chút bất ngờ.

Lam để mọi người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền tổ chức họp, mở màn hình phát mấy video chiến đấu, cười nói: “Đây là đối thủ trong trận đấu tiếp theo của chúng ta, một đội mạnh trong mùa trước —— Chiến đội Tinh Diệu.”