Chương 65: Tình Cờ Gặp Gỡ

Bây giờ là giờ ăn cơm, phố ăn uống chật kín người, chẳng mấy chốc bóng đối phương đã khuất sau đám đông. Bạch Thời toàn tâm toàn ý muốn biết liệu hoa văn trên tay thanh niên có giống hoa văn cậu đã từng thấy trên cơ giáp của lão đầu hay không, vô thức đi nhanh vài bước.

Gần đây là khu dân cư, phố quà vặt nằm giáp với chợ thức ăn và chợ nông nghiệp, người cũng nhiều, cậu âm thầm nhớ đường đi, theo bước thiếu niên rẽ vào chợ, vừa tùy ý dò xét hàng quán trên quầy, vừa từ từ nhích tới để rút ngắn khoảng cách với đối phương, muốn giả bộ như đang mua đồ nhằm kiếm cơ hội liếc nhìn cổ tay đối phương một chút, nhưng đúng lúc này thiếu niên đột nhiên đi vào một cửa hàng, bước chân Bạch Thời dừng lại, sau đó tiến vào với thái độ rất tự nhiên, yên lặng quan sát thức ăn trên kệ.

Có vẻ cửa tiệm này là của một đôi vợ chồng trung niên, người vợ đang đứng bên kia trò chuyện với khách, người chồng thì dùng máy móc loại nhỏ để chuyển đồ ăn lên xe, mà thiếu niên mang theo đồ ăn đi lướt qua họ, vào nhà trong tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu giải quyết bữa trưa.

Bạch Thời nhìn sao cũng thấy bình thường, nghĩ thầm chẳng lẽ người có hoa văn này cũng giống như lão đầu, ẩn mình trong thành phố lớn, chứ không phải là sự tồn tại của một tổ chức cao siêu, dữ dội nào đó?

Hay là mình hoa mắt mất rồi, người ta chỉ là một nhà ba người bình thường, thiếu niên cũng chỉ tùy tiện xăm một hoa văn bất kỳ, căn bản không hề giống hoa văn của lão đầu?

Chẳng biết tại sao Bạch Thời cứ có cảm giác kỳ quái, cậu xoắn xuýt một lát, nghĩ thầm thôi được rồi, tốt nhất nên đi mau để tránh gây phiền toái, cậu có thể quay về hỏi người của đại ca xem họ có âm thầm điều tra được thêm về mấy người này không, làm vậy sẽ an toàn hơn nhiều.

Bạch Thời nghĩ xong liền rời đi, nhưng lúc này đại thúc phía trước mặt đột nhiên nhìn về phía cậu: “Được rồi đã chuyển xong, đừng đứng đấy, tới mang mấy thứ đó đi.”

Bạch Thời khẽ giật mình, chớp mắt mấy cái, nhìn ông ta bằng khuôn mặt vô cảm, không hiểu vì sao người này lại gọi mình.

Đại thúc thấy cậu bất động, vẫy tay với cậu: “Nhanh lên, tôi dẫn cậu đi làm quen đường trước, lát nữa cậu tự đi.”

Bạch Thời do dự hai giây, quyết định đánh cuộc một lần, chậm rãi lết qua. Cậu không biết liệu việc này có nguy hiểm không, vì vậy kéo dài khoảng cách với ông chú nọ, tranh thủ để lại cho mình chỗ trống còn tiện chạy trốn, yên lặng chờ lệnh.

“Biết lái xe cơ khí chứ?”

Bạch Thời gật đầu, so với cơ giáp, thứ này quả thực chẳng khác nào đồ chơi con nít.

Đại thúc rất hài lòng, ý bảo Bạch Thời lên lái, còn dặn cậu lái chậm, sau đó xoay người dẫn cậu đi tới bên kia chợ. Bạch Thời quan sát tình huống xung quanh, tự nhủ dù có lòi đuôi cũng chạy trốn được, yên tâm hơn hẳn, ngoan ngoãn đi theo ông ta.

Hai người một trước một sau dần dần rời ra cửa tiệm nhỏ, tính cách của ông chú này khá sáng sủa, có vẻ nhân duyên cũng không tồi, không ít chủ tiệm chủ động lên tiếng chào hỏi với ông ta. Bạch Thời bí mật quan sát, phát hiện đúng là không có vấn đề gì, cảm thấy có khi mình nghĩ sai thật rồi.

Họ lại đi thêm nửa phút, phía sau bất chợt có một thiếu niên da ngăm đen chạy lên, vội vàng gọi ông chú kia lại, thiếu niên nhìn Bạch Thời lại nhìn ông ta, hỏi: “Chú, có chuyện gì thế? Chẳng phải nói để con làm sao?”

Trái tim Bạch Thời hẫng một nhịp, chắc mình sắp bị vạch trần rồi, cơ mà vận khí cũng kém quá nha, tốt xấu gì thì ông đây cũng là nam chính, sao lại xui xẻo như vậy chớ?

Nếu họ chỉ là cư dân bình thường, vậy thì cậu có thể bị coi thành thằng điên hoặc là oắt con nào đó thích gây sự, nhưng nếu mấy người này cũng cực kỳ hung tàn như lão đầu, liệu cậu… Bạch Thời dừng xe lặng lẽ lết xuống, chuẩn bị chạy như điên.

“Chú hết cách rồi, đây là người khách chọn, chú đang chuẩn bị lát nữa nói cho con biết.” Đại thúc xoa xoa đầu thiếu niên kia động viên, tiện thể còn cười áy náy với Bạch Thời.

Bạch Thời vẫn giữ tư thế một chân nhấc lên, yên lặng nhìn họ.

Thiếu niên bĩu môi, thì thào: “Không phải người ta bảo chú chọn à?”

Đại thúc ừ, giải thích: “Người ta nói tự chú chọn hoặc là người ta tùy tiện tìm một đứa bé đến để giúp đỡ, chú cứ tưởng người ta mặc kệ rồi, ai biết lại dẫn tới một người nhanh như vậy, người ta là chủ, chú phải nghe theo thôi.”

“… Được rồi.” Thiếu niên cam chịu rất không tình nguyện, nhìn Bạch Thời, khẽ hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Đại thúc cười cười đầy bất đắc dĩ, nhìn Bạch Thời: “Tính cách nó khá thẳng thắn, cậu đừng để ý.”

“… À, không đâu.” Bạch Thời thuận miệng đáp một câu, ngồi lên xe, tiếp tục đi theo sát.

Bây giờ thì cậu đã hiểu đại khái rồi, thanh niên tóc đỏ mà cậu mới đi theo chính là khách, căn bản không phải là con trai của đại thúc này, mà đại thúc lại cho rằng cậu là người làm thuê được thiếu niên tìm tới, cho nên mới gọi cậu làm việc.

Ôi chà, đây chính là vận khí khỉ gió hoặc là hào quang của nam chính trong truyền thuyết sao?

Khó trách lúc trước cậu cứ mơ hồ cảm thấy kì lạ, bây giờ suy ngẫm lại mới biết, hóa ra là khí chất của thiếu niên tóc đỏ hoàn toàn không hợp với nơi này.

Bạch Thời nghĩ nghĩ, những người này chỉ là dân chúng bình thường, đương nhiên không có vấn đề, nhưng tên nhóc tóc đỏ kia thì không chắc, đã vậy hoa văn trên cổ tay còn nhìn rất quen mắt, cho nên cần tiến thêm một bước để quan sát kỹ hơn.

Cậu âm thầm suy nghĩ, quyết định mượn thân phận này để ở lại xem xét, sau đó thì chuồn đi cũng không muộn.

Bên ngoài chợ là khu dân cư, bên cạnh có mấy chiếc xe đang đỗ, Bạch Thời đi theo đại thúc dừng trước một chiếc xe tải loại nhỏ, đi xuống cùng chuyển hàng với lái xe, sau đó mới quay lại cửa tiệm nhỏ ban nãy.

Thiếu niên tóc đỏ vẫn chưa ăn xong, thấy họ trở về liền ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nhìn về phía Bạch Thời.

Trái tim nhỏ của Bạch Thời đập thình thịch, căng thẳng hết sức, chỉ sợ lòi đuôi, nhưng thiếu niên chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt ngay, quay đầu hỏi thăm đại thúc gần đây có chỗ nào bán thịt ngon, có những loại nào. Bạch Thời đoán người nọ cảm thấy cậu là người làm thuê do đại thúc tìm tới, không nén nổi tiếng thở phào, bắt đầu quan sát đối phương tỉ mỉ hơn.

Thiếu niên rất đẹp trai, trong sự đường hoàng toát lên vẻ ưu nhã, làm cho người ta vừa liếc là phải chú ý tới hắn ngay, càng quan sát càng thấy phong cách của thiếu niên hoàn toàn không hợp với nơi đây. Tay áo của hắn vén lên một chút, nhìn từ góc độ này có thể thấy một vài đường vân màu vàng, nhưng không thể nào nhìn rõ toàn cảnh.

Bạch Thời xoắn xuýt một chút, muốn tìm lý do để đổi chỗ, nhưng đúng lúc này đối thoại giữa thiếu niên và đại thúc đã chấm dứt, bây giờ đang muốn dẫn cậu đi mua thịt, cậu đành phải đi.

Thịt có rất nhiều chủng loại, chẳng mấy chốc đã chất đầy xe, Bạch Thời cam chịu lái nó tới chỗ xe tải, trên đường còn tranh thủ nhận điện thoại của hộ vệ đang tìm mình, báo cho họ biết cậu có chút việc, lát nữa sẽ quay về ngay, sau đó lại trở về cửa tiệm nhỏ nọ.

Sau lần đưa hàng này, cuối cùng thiếu niên cũng ăn xong, Bạch Thời ngoan ngoãn đi theo họ dạo chợ, mỗi lần họ muốn chọn đồ cậu đều âm thầm nhìn chằm chằm vào cổ tay của thiếu niên, muốn thử xem có thể nhìn thấy hoa văn hay không, nhưng hình như cậu khá xui, trên cơ bản đều là đại thúc chọn lựa, số lần thiếu niên thò tay có thể đếm trên đầu ngón tay, Bạch Thời nơi sốt ruột, không cam lòng tiếp tục dây dưa với họ.

Thiếu niên muốn mua rất nhiều thứ, vì vậy chẳng mấy chốc Bạch Thời phải lấy xe cơ khí nhỏ vừa được phát ra, không ngừng vận hàng, hoa quả, điểm tâm, đồ uống, vân vân và vân vân, khiến cho cậu thực sự chỉ muốn dùng xe tông cho thiếu niên một phát, chẳng lẽ mi không thể mang theo mấy cái không gian cầm tay hả?

Hộ vệ đã liên lạc với cậu hai lần, Bạch Thời sợ lộ nên không để họ tới, nhưng sự kiên nhẫn của cậu sắp cạn, tự nhủ, nếu tiếp theo mà không nhìn thấy thì cũng kệ, cậu không muốn chơi với đám người này nữa!

Bạch Thời quay lại rất nhanh, phát hiện thiếu niên mua thêm bảy tám quả dưa bự chảng, nếu như chất lên xe thì lúc nào cũng có nguy cơ lăn xuống đất, liền đứng nhìn họ, rất thức thời xuống xe nhường vị trí lái cho thiếu niên, còn cậu và đại thúc thì đi theo đỡ phía sau, ba người chậm rãi chuyển hàng ra bên ngoài.

Lái xe đang đợi vừa nhìn đã thấy câm nín: “Tật xấu gì thế này, lần nào cũng mua cả đống đồ.”

Thiếu niên lười biếng nói: “Tôi vui, có bản lĩnh thì đừng ăn, đi mà ăn viên năng lượng ấy.”

Lái xe tự động im lặng, đứng dậy giúp chuyển đồ.

Lần nào Bạch Thời cũng phụ trách đứng ngoài chuyển vào, nhưng lần này dưa quá lớn, lại có đại thúc ở đây, lái xe liền bảo cậu vào trong tiếp đồ đi. Bạch Thời không có ý kiến, đứng ngay ngắn bên cạnh, đợi đại thúc vừa buông dưa sẽ lăn nó tới chân lái xe để cho gã chuyển.

Ba người hợp tác nên hiệu suất rất cao, mới vài phút đã xong, Bạch Thời ngồi dậy, âm thầm dò xét. Chiếc xe tải này không lớn, hai bên có khoang chứa đồ, bên trên dán đủ các nhãn như hoa quả, rau dưa và đồ dùng hàng ngày các kiểu, đường phân chia rất nhỏ mà cũng rất đẹp, những thứ được mua vừa rồi được xếp trong những tủ này.

Bạch Thời thầm nghĩ người thiết kế tuyệt đối là bệnh nhân mắc chứng bắt buộc thời kỳ cuối, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng thiếu niên, sau đó nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh đã thấy người này ngồi trên ghế lái, còn đang cầm mép áo khoác chuẩn bị cởi. Trong lòng Bạch Thời khẽ động, tiến lên hai bước lơ đãng lắc lư, tiện thể liếc vài lần, cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ hoa văn, quả nhiên phát hiện ra nó giống hệt như hoa văn trên cơ giáp của lão đầu, lập tức nắm tay.

Cậu đã nhớ kỹ biển số xe, đợi trở về sẽ bảo người của đại ca điều tra xem sao, lúc ấy sẽ biết họ đặt trụ sở ở nơi nào, sau đó tìm hiểu được thân phận của họ, cũng biết được bối cảnh của lão đầu, quả là không còn gì thuận lợi hơn.

Bạch Thời sâu sắc cảm thấy mình đã hoàn thành một việc lớn, đang muốn quay người chuồn đi, chợt thấy đại thúc đang đẩy xe cơ khí tới, lúc này đang đưa tay khép cửa lại, một tiếng rầm khẽ vang lên.

Cùng lúc đó, xe tải lơ lửng khởi động, nhanh chóng rẽ vào làn xe.

Bạch Thời: “…”

Ôi mẹ nó, vì sao lại khởi động thế hả?! Để ông xuống mau, khốn nạn! Các người muốn kéo ông đi đâu?!

Bạch Thời cảm thấy trái tim nhỏ của mình lạnh quá, toàn thân không thể khỏe nổi, mặt liệt tìm một chỗ ngồi xuống, tẻ ngắt nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ, đang do dự xem có nên báo cho hộ vệ biết tin này hay không, sau đó ngẫm nghĩ, yên lặng bác bỏ.

Cậu không rõ quan hệ giữa lão đầu và thiếu niên, nhỡ hai người đã sớm không cùng phe, vậy thì đám người này chính là pháo hôi mà cậu phải giải quyết trong tương lai, theo phỏng đoán từ đủ loại dấu hiệu trước mắt, bối cảnh của lão đầu không hề đơn giản, ai biết những người này có hung tàn như vậy hay không chớ.

Mà dù sao hộ vệ cũng là người của đại ca, cậu không thể để họ gặp nguy hiểm, huống chi cậu vẫn còn nhỏ, dễ dàng làm cho người ta buông lỏng cảnh giác, tìm được cơ hội sẽ chạy về ngay.

Bạch Thời phân tích xong tình huống, tiếp tục nhìn ra ngoài, chuẩn bị nhớ kỹ đường đi.

Đại thúc cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói chuyện phiếm, Bạch Thời trả lời mấy câu đơn giản, cậu biết trong thời gian ngắn mình sẽ không chạy thoát được, liền nhìn đại thúc vài lần, hỏi cậu phải làm gì, đại thúc kinh ngạc: “Cậu ta không nói cho cháu à?”

“Cháu chỉ biết là giúp việc, cụ thể thì không rõ lắm.”

Đại thúc cười nói: “Không có gì, chỉ rửa đồ ăn thôi.”

Bạch Thời hơi yên tâm, lại trò chuyện với ông ta vài câu, biết được cửa tiệm nhỏ kia là do vợ đại thúc mở, mà đại thúc này là đầu bếp, thiếu niên được người ta giới thiệu rằng tài nấu nướng của ông không tệ, cho nên mới mời ông tới nấu ăn vài ngày. Bạch Thời còn muốn hỏi chúng ta đang đi đâu, nhưng lại nghĩ nếu cả điều này cũng không biết thì dễ khiến người ta nghi ngờ, dứt khoát ngậm miệng lại.

Mới đó mà đã trôi qua một tiếng, cuối cùng thì tốc độ của xe cũng chậm lại, Bạch Thời ngồi trong trơ mắt nhìn nó lái vào một chiến hạm vận tải, trái tim nhỏ đã vỡ vụn.

Ôi mẹ nó, đây là bến cảng hả, xung quanh trống trải như vậy thì cậu phải chạy thế nào đây? Chẳng lẽ lại phải khởi động cơ giáp? Vấn đề là lão đầu đã dặn không thể bại lộ cơ giáp, mà có khi là do đề phòng đám người này, giờ cậu mà lấy cơ giáp ra thì là muốn chết hay là muốn chết đây?!

“… Chú ơi.” Bạch Thời xuống xe khuân đồ, thì thào hỏi: “Khi nào phi thuyền này cất cánh?”

“Chắc là khoảng tám chín giờ tối.”

Bạch Thời vâng dạ, thở phào một tiếng, từ bây giờ cho tới lúc xuất phát vẫn còn mấy tiếng nữa, ban ngày không tìm thấy cơ hội cũng được, buổi tối xung quanh sẽ tối thui, dễ chạy trốn.

Cậu tự dỗ dành bản thân, đi theo đại thúc và nhân viên làm việc ở nơi này vào bếp, bắt đầu xếp đồ, lau bàn, nhặt rau, rửa rau… Hai tiếng đã trôi qua như thế.

Bây giờ đã là chạng vạng tối, thành thị chìm vào màn đêm, Bạch Thời rúc ở một góc hẻo lánh trong bếp, xuyên qua lớp cửa kính, yên lặng nhìn chằm chằm vào đường chân trời, thầm nghĩ mau mau tối đi, ông đây nhất định phải về!

Lúc thiếu niên tóc đỏ đi vào chỉ thấy ở chỗ kia có một cái nắm nhỏ đang co vào trong góc, không nén nổi tò mò mà tiến lên: “Này.”

Bạch Thời hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lần đầu tiên thiếu niên nhìn thấy cậu đã nghĩ người này có dáng dấp không tệ, nhưng không thăm dò, bây giờ đã ở trên địa bàn của mình, hắn cũng không cần lo lắng nhiều như vậy nữa, liền ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Thời, tò mò hỏi: “Gene cấp mấy?”

“Cấp C.”

Thiếu niên lại nhìn cậu lom lom, lấy ra một cái dụng cụ nho nhỏ: “Không ngại để tôi kiểm tra chứ?”

Bạch Thời vô cùng bình tĩnh: “Ừa.”

Thiếu niên kết nối dụng cụ, sau đó nhấn nút khởi động, phát hiện đúng là gene cấp C, nói thầm một tiếng đáng tiếc, đóng máy lại đứng dậy, sau đó thấy đại thúc đang nhìn về phía này, giải thích qua loa: “Không có gì, người ông tìm rất khá.”

Hắn nói xong thì ra lệnh họ làm hoa quả ướp lạnh, quay đầu bỏ đi.

Bạch Thời: “…”

Đại thúc: “…”

Đại thúc vội vàng chạy tới, hạ giọng: “Không phải cậu ta gọi cậu tới à?”

“Vâng.”

“Vậy cậu đi theo tôi làm gì?”

“Chẳng phải chú gọi cháu trước sao?”

“…” Đại thúc nói, “Về sau người tôi tìm đã tới, sao cậu không nói rõ?”

“Cháu cảm thấy sẽ kiếm được tiền.”

“…” Đại thúc nghĩ đây là trách nhiệm của mình, không nhịn được mà hỏi, “Lúc đó cậu đứng đấy làm gì?”

“Mua thức ăn.”

“… Không thể nào, lúc đó tôi thấy cậu không giống người mua đồ ăn nên mới gọi.”

“Được rồi.” Bạch Thời đáp, “Cháu chán, đang đếm thức ăn, kể cả đi theo chú cũng bởi vì chán nên mới tìm việc gì đó để làm.”

“…” Đại thúc quả thực dở khóc dở cười, “Được rồi, bất kể là vì lý do gì, cậu ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây sự, tiền lương sẽ trả đủ.”

Bạch Thời vâng một tiếng, đưa mắt nhìn ông ta đi xa, tiếp tục nhìn chằm chằm ra bên ngoài, sau đó nghe có người gọi cậu đưa hoa quả, liền đứng dậy đi qua.

“Nhớ kỹ đường đi.” Người dẫn cậu nói, “Nếu như chúng tôi bận quá, cậu sẽ phụ trách việc bưng thức ăn, điểm tâm tới.”

Bạch Thời gật đầu, đi theo họ vào phòng ăn, yên lặng đi tới cái bàn ở chính giữa, sau đó ngẩng đầu, lập tức đối mặt với Tống Minh Uyên.

Tống Minh Uyên: “…”

Bạch Thời: “…”

Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ nào đó, lại nhìn đĩa trái cây trên tay cậu, như đang nói em ở làm gì đây thế.

Còn Bạch Thời lại nghĩ: anh tưởng em muốn đến đây lắm hả? Ông đây đã lên kế hoạch chạy về rồi, ai ngờ ngơ ngơ ngác ngác bị chở tới đây? Còn nữa, chẳng phải anh bảo phải về nhà à? Không phải anh đã đi từ rất sớm rồi sao? Đã nguyên một ngày rồi mà sao anh vẫn ở đây? Chẳng lẽ anh đang lừa em?

Một tiếng cạch vang lên, Bạch Thời đặt mạnh đĩa trái cây xuống bàn, quay đầu bỏ đi.

Tống Minh Uyên: “…”