Chương 216: Tập Kích

Ngày 9 tháng 12 năm 3101, lịch vũ trụ, phản quân đột phá qua hàng phòng ngự đầu tiên, tiếp tục xông về phía đế đô, gần như cùng một thời gian, đế đô bị tấn công, thành thị bị khói lửa chiến tranh cắn nuốt.

Chiến hạm của Trọng Huy được bí mật lắp ráp ngay tại đây, cả vật liệu lẫn kỹ thuật đều thuộc hàng thượng thừa, uy lực không thể khinh thường, một pháo bắn ra, phi thuyền vũ trang và cơ giáp của đế đô gần như lập tức báo hỏng, khói đen đậm đặc bay lên trong tầm mắt hoảng sợ của vô số người, gào thét bao phủ các tòa cao ốc, chỉ trong chốc lát, xung quanh đã biến thành địa ngục.

“Khốn kiếp!” Cách đó không xa, tổng đội trưởng phụ trách di cư đột nhiên quát lớn, “Nhóm hai, đội cứu hộ, đội phòng cháy, bất cứ ai cũng được, tất cả đi qua cứu người cho tôi! Nhớ phải chú ý an toàn, nhất thiết chú ý an toàn! Còn nữa, mấy đứa sinh viên muốn chết đâu?”

“Không biết.” Tổ viên cố gắng chen đến bên cạnh hắn, mặc dù hiện tại đang là mùa đông, nhưng ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, “Chắc là còn ở trong thành phố, tôi nghe nói, là hệ cơ giáp của học viện Hoàng Gia.”

Sắc mặt tổng đội trưởng thay đổi: “Nếu là họ thì càng phải đưa đi!”

“… Vấn đề là không tìm thấy.”

“Vậy thì nhanh nhanh đi tìm!” Tổng đội trưởng nhìn chằm chằm vào chiến cuộc trên không, trong lòng lo sợ bất ai, nhỡ đám ranh con kia mang theo cơ giáp trong người, rồi nghĩ quẩn mà xông lên liều chết thì nguy to, cả đám mới bao nhiêu tuổi chứ?!

Tổ viên nhìn theo ánh mắt hắn, lập tức hiểu rõ băn khoăn của đội trưởng, vội vội vàng vàng gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Lần này Trọng Huy phái ra cả thế hệ trẻ, thao các cơ giáp vô cùng lợi hại, chẳng bao lâu đã xé một lỗ hổng lớp trong đội hình của đế quốc, một kiếm đập ngã đối thủ, sau đó tranh thủ thời cơ lướt qua họ muốn xông vào hoàng cung.

Huấn luyện viên Trình nhìn thấy, vội vàng lao tới, ngăn cản hắn lại.

Thế hệ trẻ liếc nhìn y, lại nhìn đội ngũ đằng sau, khóe miệng khẽ nhếch: “Anh đoán bọn chúng có thể chống đỡ được bao lâu?”

Người phụ trách chỉ huy đứng trong chiến hạm trả lời: “Mặc kệ bao lâu, phải nhanh lên, đề phòng bất trắc.”

“Còn có thể có bất trắc gì.” Thế hệ trẻ chậc lưỡi, đối mặt với người trước mắt, “Tống Minh Uyên và Bạch Thời không có ở đây, binh lực trong đế đô đều đưa ra tiền tuyến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nữa Lôi Cơ Nặc sẽ dẫn người tấn công vào, cho dù đám người này cản đường, chúng ta vẫn còn nhóm khác đang xông thẳng đến hoàng cung, sớm muộn gì cũng sẽ thắng.”

Chỉ huy không phản bác: “Làm chuyện của cậu đi.”

“Thực ra dựa theo kế hoạch ban đầu nên là tiểu Phượng tới.” Thế hệ trẻ cười cười, “Đáng tiếc ghê.”

Hắn chỉ nói như vậy, động tác bỗng trở nên rất nhanh. Thân là tổng đội trưởng của bộ đội đặc trủng, thực lực của huấn luyện viên Trình không cần phải nói thêm, y cũng tăng tốc theo, chỉ trong chớp mắt đã phá mười chiêu của đối phương.

Thế hệ trẻ gắt một tiếng, hứng thú tăng cao, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đối thủ, nhanh chóng tìm được khe hở trong đòn tấn công, ngang nhiên nện một quyền.

Ánh mắt của huấn luyện viên Trình rất sắc bén, lật cổ tay tóm lấy tay hắn, thuận thể quăng hắn thẳng về phía chiến hạm. Thế hệ trẻ nhanh nhẹn điều chỉnh cơ thể giữa không trung, ngay khi thấy y đuổi tới, liền xông tới nghênh đón.

Hai người vừa đánh nhau, vừa hạ xuống phía dưới, huấn luyện viên Trình biết dân chúng vẫn chưa rút lui hết, động tác bắt đầu có chút băn khoăn, muốn kéo cuộc chiến trở lại không trung.

Thế hệ trẻ nhạy bén phát hiện điểm này, nở nụ cười tà ác, lúc đối chiến đánh ra một chiêu giả, rồi lập tức lướt qua y lao thẳng xuống phía dưới.

Ánh mắt huấn luyện viên Trình lạnh lẽo, quay đầu đuổi theo. Cái mà thế hệ trẻ muốn chính là như vậy, hắn nhắm đúng thời cơ dừng khẩn cấp, quay người vung kiếm. Tốc độ của huấn luyện viên Trình quá nhanh, trúng chiêu ngay chính diện, mặc dù thời khắc mấu chốt đã tránh được chỗ yếu, nhưng vẫn bị kiếm cứa vào cổ, ánh lửa tóe lên.

Thế hệ trẻ không chần chừ, tay kia lập tức giơ lên, nện một quyền thật mạnh.

Cơ giáp của huấn luyện viên Trình bay ngược, thế hệ trẻ đứng từ trên cao nhìn xuống giơ tay nã một pháo, hắn dùng sức nhấn nút bắn, sau đó thấy ánh đỏ lóe lên, một cơ giáp màu đỏ lẻn vào giữa không trung, gần như đồng thời nổ súng cùng lúc với huấn luyện viên Trình, nhắm thẳng vào phát pháo của hắn.

ẦM——!

Ba viên đạn pháo nổ tung giữa không trung, vụ nổ khổng lồ đẩy những người đứng gần về phía sau một chút. Lydia nhanh chóng đứng vững, giọng nói lạnh như băng vang lên: “Hèn hạ vô sỉ!”

Thế hệ trẻ mỉm cười thích thú: “A, đàn bà.”

Huấn luyện viên Trình lách mình chắn trước mặt Lydia, trầm giọng nói: “Rời khỏi đây ngay.”

Mặc dù phần cổ cơ giáp bị cắt đứt mấy dây, nhưng vẫn có thể sử dụng, chút chuyện nhỏ này không tạo thành phiền toái quá lớn với y.

Lydia không đáp, lướt qua huấn luyện viên Trình, tay rút kiếm, đánh mạnh về phía đối phương. Huấn luyện viên Trình vô thức muốn ngăn cản, nhưng lúc này một tiếng ồn đinh tai nhức óc gào thét vang lên từ phía trước, dường như cả bầu trời cũng rung chuyển.

Y ngẩng phắt đầu lên, thấy chiến hạm của đế quốc bắt đầu loạng choạng, lung lay sắp đổ. Sắc mặt huấn luyện viên Trình âm u, do dự nửa giây, bỏ mặc hai người này mà xông về phía kia, chuẩn bị gọi thuộc hạ qua giúp đỡ.

Thế hệ trẻ không thèm nhìn y, mà giở giọng trêu đùa: “Chỉ còn lại hai chúng ta thôi, nếu cô em ngoan ngoãn đầu hàng, tôi sẽ không giết cô, sao nào?”

“Nằm mơ.” Lydia lạnh lùng đáp, tiếp tục tăng tốc.

Cư dân vội vã chạy về chỗ tập trung, con đường và các tòa cao ốc đều trống rỗng.

Tống Minh Kiệt thở gấp, máu trên trán chầm chậm chảy xuống mặt.

Ngay gần hoàng cung còn có một nhóm phản quân khác… Tống Minh Kiệt nheo mắt lại, hồi tưởng từ lúc xuất phát cho đến khi gặp mai phục, nhanh chóng cho ra kết luận này. Hộ vệ bên cạnh đã chết gần hết, anh ẩn nấp trong tòa nhà đưa mắt nhìn xung quanh, chắc chắn đám này muốn bắt sống họ, sau đó khống chế cha hoặc tiểu Uyên và A Bạch.

Cho nên dù có thế nào, cũng không thể để chúng thực hiện được.

Tống Minh Kiệt gửi tin tức còn một nhóm khác cho cha, dẫn mẹ và mọi người tiếp tục ẩn nấp. Hộ vệ theo sát, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Nhị thiếu gia, mau nhìn!”

Tống Minh Kiệt nhìn xuyên qua bức màn, quan sát phía dưới, chỉ thấy bọn phản loạn lấy ra một cái máy, đồng tử hơi co lại: “Máy dò sự sống?”

Suy đoán của anh nhanh chóng được xác nhận, đám người kia đang thử món đồ trong tay, tiếp theo đưa mắt nhìn về phía tòa cao ốc này, xông vào.

Tống Minh Kiệt chửi thề một tiếng, chuẩn bị bỏ trốn từ cửa sau, nhưng đúng lúc này máy truyền tin đột ngột vang lên, anh nhìn sang, phát hiện là tin nhắn của cha mình, tuy chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, lại khiến lòng người chấn động.

—— A Bạch đã đến, có việc liên hệ.

Tống Minh Kiệt biết cha đã đoán được tình hình hiện tại của họ, lập tức bấm số của A Bạch, thuật lại sự việc một lần.

Bạch Thời vừa tỉnh không lâu, đang định đuổi tới hoàng cung, nghe vậy lập tức quay đầu: “Bao nhiêu người?”

“Mười tên.” Tống Minh Kiệt đáp, “Đã bị bọn anh giết chết một phần, nhưng bọn chúng…”

“Nhị thiếu gia!”

Tống Minh Kiệt quay đầu, chỉ thấy ba máy phi hành ầm ầm xông tới từ bên kia đường, trong chớp mắt đã đến gần. Ánh mắt anh hơi trầm xuống, bổ xung: “Bọn chúng có máy phi hành và súng.”

“Em đã đến.” Bạch Thời cũng lái máy phi hành, nói xong lập tức rẽ, lao thẳng vào con đường này.

Lúc này, ba chiếc máy phi hành của đối phương nhắm thẳng vào cửa sổ lầu hai, bọn chúng không rõ máy phi hành lạ kia chỉ đi ngang qua hay là viện quân, bèn cử ra một người đối phó, hai chiếc còn lại vẫn nhằm vào Tống Minh Kiệt, chờ đợi đồng bọn lên lầu bắt sống.

Bạch Thời lạnh lùng lia mắt nhìn một lượt, kết nối tinh thần với Lục Việt, biến thành cơ giáp loại nhỏ, rút kiếm bổ đôi đối phương.

ẦM!!!

Máy phi hành hỏng nặng, Bạch Thời xông ra từ ngọn lửa, bay thẳng về phía hai cái còn lại.

“Đừng lại gần!” Người của Trọng Huy hoảng hốt, sau đó vội hoàn hồn, thảng thốt gầm lên, đồng thời đưa nòng súng về phía lầu hai cảnh cáo, hiển nhiên nếu cậu không nghe lời thì sẽ nổ súng.

Bạch Thời đang định mượn ưu thế tốc độ để tiêu diệt chúng, nhưng đến cùng làm như vậy vẫn hơi mạo hiểm, động tác chậm lại, đứng vững, không đợi bọn chúng ra lệnh đã thu Lục Việt lại, đáp xuống, vô cùng thức thời. Phòng Thiên Kỳ và Phi Minh vẫn luôn đi theo sau, người nào đó câm nín: “Đây là biện pháp của anh à?”

“Phải.”

Phòng Thiên Kỳ nhếch nhếch khóe miệng, đến cùng không nói thêm.

Quá trình vừa rồi xảy ra quá nhanh, người của Trong Huy hoàn toàn không ý thức được đó là Lục Việt, cho nên giờ phút này trông thấy Bạch Thời, sắc mặt cả đám đồng loạt thay đổi, ngay sau đó lại cảm thấy cuồng hỉ. Một trong hai máy phi hành lập tức chuyển tầm ngắm, muốn tóm gọn Bạch Thời: “Tốt nhất là mày đừng nhúc nhích, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí.”

Bạch Thời ậm ừ, nhìn về phía lầu hai, ra lệnh: “Động thủ!”

Người của Trọng Huy quay phắt lại, qua cửa sổ có thể nhìn thấy Tống Minh Kiệt và hộ vệ đang giơ tay, định mắng một câu đừng nói xàm, nhưng đúng lúc này, bọn chúng phát hiện hai đứa bé đồng loạt bước về phía trước một bước.

Tống Minh Kiệt cũng không kịp phản ứng, anh chỉ thấy tầm mắt tối sầm lại, Tri Nguyên thú đã nhanh chóng xông ra ngoài, cơ thể biến đổi giữa không trung, giang rộng đôi cánh, ngửa đầu phun ra một quả cầu năng lượng màu trắng, chỉ chớp mắt đã biến hai máy phi hành thành mảnh vụn.

Mọi người: “…”

Cho dù Tống Minh Kiệt đã được nghe kể về uy lực của Tri Nguyên thú, nhưng hiện tại cũng không nén nổi hốt hoảng, anh vội vã hoàng hồn, dẫn hộ vệ xông lên tiêu diệt nốt đám còn lại.

“Cha~” Tri Nguyên thú bay ra từ cửa sổ vỡ vụn, vui mừng lao về phía Bạch Thời.

Má ôi, thật là ngầu quá đi! Đây là lần đầu tiên Bạch Thời được chứng kiến trị số vũ lực của thú cưng nhà mình, manh manh gần chết, duỗi móng vuốt ôm lấy hai đứa.

Phòng Thiên Kỳ há hốc miệng, rồi lại há hốc miệng, không nhịn được nữa: “Không phải chúng là trẻ con sao?”

Bạch Thời đáp: “Thì đúng là trẻ con mà.”

Phòng Thiên Kỳ: “…”

Phi Minh lạnh lùng nhìn hai đứa nhỏ, chuyển tầm mắt, chợt phát hiện Tiểu Cẩm sợ hãi bịt tai, không ngừng lui về phía sau, chỉ chút nữa thôi là ngã xuống rồi. Y hoảng hốt, vội vàng nhào đến.

Tình cảnh bắn phá luôn khiến người ta khó chịu vô cùng, sắc mặt Tiểu Cẩm trắng bệch, tiếp tục lui về phía sau. Mẹ Tống nhìn chằm chằm vào cuộc chiến, nét mặt bình tĩnh, bà đang định kéo cô bé kia đi chỗ khác, ai ngờ duỗi tay ra lại không thấy đối phương, vội vã quay đầu lại, lập tức nhào qua: “Đừng ——!”

Lúc này Tiểu Cẩm đã lùi tới rìa, một chân đạp hụt, lập tức ngã ngửa ra sau.

“A——!”

Cơ thể đột nhiên rơi xuống, Tiểu Cẩm sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, chờ đợi đau đớn kéo đến, nhưng ngay sau đó cả người cô rơi vào một cái ôm ấm áp, còn mang theo hương vị quen thuộc nào đó. Tiểu Cẩm giãy dụa một chút, ngẩng đầu nhìn qua, người trước mắt sở hữu tướng mạo tuấn lãng, sắc mặt lạnh lùng, đang rũ mắt nhìn cô.

Tiểu Cẩm sững sờ thật lâu: “… Là anh.”

Phi Minh đặt cô xuống: “Sau này tránh xa lầu hai một chút.”

Tiểu Cẩm đáp lời, yên lặng nhìn y, chạy đi tìm anh trai mình. Lúc nãy Bạch Thời cũng hết hồn, thấy Tiểu Cẩm không sao mới thở phào một tiếng, duỗi móng vuốt xoa đầu cô.

Tống Minh Kiệt dẫn người xuống lầu tập hợp cùng họ, mấy người thương lượng một lát, cảm thấy kể cả có đưa mẹ Tống đến nơi an toàn thì bọn họ cũng không dám cam đoan người của Trọng Huy sẽ không tìm đến cửa, còn không bằng để ở bên cạnh chăm sóc, vì vậy dứt khoát cùng tới hoàng cung.

Bên phía hoàng cung vẫn đang giao chiến, mặc dù số lượng quân của Trọng Huy không nhiều lắm, nhưng đều là lính tinh nhuệ, còn bên phía đế đô còn có cha con Tống gia, trong nhất thời, bọn chúng chưa thể tìm cách đột phá.

Bạch Thời đưa mẹ Tống và Tiểu Cẩm đến cửa hoàng cung, để Tống Minh Kiệt dẫn họ vào trong, còn cậu thậm chí không kịp chào hỏi, quay người rời đi.

Tiểu Cẩm đuổi theo vài bước, đứng ở bậc thang đưa mắt nhìn họ đi xa, trong con ngươi phản chiếu trời chiều một màu đỏ rực như máu, cùng với khói đặc bốc lên từ chiến hạm.

Trận chiến giữa không trung vẫn đang tiếp tục, càng ngày càng có nhiều sinh viên xông ra. Cơ giáp của Lydia đã hỏng hóc khá nặng, thấy người trước mặt lại đánh ngã thêm một bạn học của mình, giọng nói như muốn đóng băng: “Ngươi…”

“Tôi làm sao? Ai bảo bọn chúng tự dưng cản đường tôi, không biết tự lượng sức mình.” Thế hệ trẻ cười cười ngoắc ngón tay, “Hay là cô đến đây, tôi hứa sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Lydia rút kiếm xông lên, người bên cạnh nhanh tay giữ cô lại, nói câu mau đi đi, rồi tiếp tục xoay người chống đỡ với gã thế hệ trẻ nọ.

“Đây là tiêu chuẩn của học viện Hoàng Gia?” Thế hệ trẻ không hứng thú lắm, tìm khe hở đạp bay người trước mặt, ngay sau đó lao tới cơ giáp gần mình, rút kiếm bổ ngang, chỉ nháy mắt đã bổ đôi cơ giáp nọ, hắn không dừng lại mà tiếp tục thay đổi lộ tuyến, lao thẳng về phía Lydia: “Đến lượt cô.”

Vai trái của Lydia đã báo hỏng, căn bản không phải đối thủ của hắn, nhưng giờ phút này cô không hề sợ hãi, bởi vì ai trong số họ cũng biết hắn rất lợi hại, càng biết không thể để hắn quay về phía hoàng cung, chỉ có thể cầm cự, được bao lâu hay bấy lâu.

Cô nắm chặt kiếm, nghênh đón không chút sợ hãi!

Thế hệ trẻ không định đùa giỡn nữa, nhẹ nhàng phá công kích của cô, một quyền đánh bay người, cúi xuống truy kích, nâng tay muốn cho cô một kích cuối cùng.

Thanh kiếm khổng lồ bị trời chiều nhuộm đỏ, cực kỳ lợi hại. Lydia trơ mắt nhìn nó hạ xuống, đồng tử đột nhiên co lại. Các sinh viên xung quanh đồng loạt biến sắc, vội vàng nhào qua: “Không——!”

Thế hệ trẻ tiếc hận nói: “Tạm biệt mỹ nhân...”

Chưa kịp dứt lời, đúng lúc này, sau lưng cơ giáp màu đỏ đột ngột hiện lên một bóng trắng, nhanh tới nỗi làm người ta gần như không phân biệt được đó là cái gì, bóng trắng nhanh chóng lướt qua Lydia, chặn mũi kiếm, khống chế nhát chém này!

Mọi người giật mình, mở to mắt nhìn sang.

Cơ giáp trắng trước mắt mang hoa văn màu vàng, uy phong lẫm liệt, nó vung cánh tay một cái, dùng sức bức lui đối phương mấy mét.

—— Bạch Thời!

Trong lòng mọi người chấn động, đồng loạt nhìn về phía cậu, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Năm giây.”

Thế hệ trẻ vô thức hỏi: “Năm giây gì?”

Bạch Thời không đáp, cơ giáp nhoáng một cái đã tới trước mặt đối phương, ngang nhiên vung quyền, bắt chước động tác vừa rồi của hắn, đứng từ trên cao cho hắn một kích cuối cùng.

Quá nhanh! Sắc mặt thế hệ trẻ thay đổi, vội vàng giơ kiếm ngăn cản.

Ánh mắt Bạch Thời lúc này vô cùng sắc bén, lực trên tay không mảy may giảm chút nào, cả kiếm lẫn người cùng bổ xuống, giọng nói lạnh lùng: “Làm thịt mày, năm giây.”