Chương 202: Đánh Nhau

Công việc làm ăn của căn cứ được Ân Kiệt vận hành rất khá khẩm, công ty lính đánh thuê lại tuyển thêm một nhóm người mới, đang tổ chức huấn luyện. Bọn họ không biết Trì Hải Thiên, bởi vậy trong lúc đang bị huấn luyến đến chết đi sống lại đột nhiên thấy một mỹ nhân đi ngang qua, người nào người nấy hai mắt sáng ngời, ánh nhìn lom lom.

Trì Hải Thiên mặc áo ba lỗ bó sát như bình thường, quần ngụy trang, đi dép xỏ ngón, bởi vì phải qua bên Kế hoạch S, ông tiện thể mang theo cơn trưa, hơn nữa trên vai còn có một nhúm nhỏ nhỏ trắng trắng đang nằm, thế nên chỉnh thể tạo cho người ta ấn tượng vô cùng nhã nhặn, có lẽ đây là một người rất tốt tính.

Bầy gà con thấy Trì Hải Thiên ưng mắt hơn huấn luyện viên nhiều nhiều, ngơ ngác nhìn ba giây, có mấy người còn không kiềm chế được huýt sáo một tiếng, âm thanh liên tiếp vang lên.

Bạch Thời nghe mà run rẩy, yên lặng quay mặt sang chỗ khác, âm thầm đốt một ngọn nến cho họ. Mặc dù Trì Hải Thiên sẽ không nổi cơn ngay đâu, nhưng cậu biết lão đầu này thích hành hạ người khác, có khi mấy ngày nữa rảnh rỗi sẽ giày vò đám này đến chết luôn ấy chứ. Cậu tò mò nhìn lão đầu từ khoảng cách gần, nói sao thì Trì Hải Thiên cũng là người cấp S, sống lâu như vậy nhưng khóe mắt chỉ có nếp nhăn rất mờ, nếu không để ý sẽ không phát hiện, vô cùng yêu nghiệt.

Có điều cậu vẫn luôn nghe người trong căn cứ bàn tán về tình cách và những chuyện trước kia của lão đầu, toàn những chuyện không liên quan tới tình cảm, cho dù không có thời gian vì phải né tránh sự đuổi giết của Trọng Huy, nhưng lúc trước thì sao? Khi mà lão đầu vẫn còn trẻ, vẫn còn ngây thơ và hồn nhiên ấy, chẳng lẽ cũng không có người yêu hả?

Trì Hải Thiên phát hiện tầm mắt của bạn nhỏ này, đưa tay vuốt ve cái nắm nhỏ trên vai: “Con còn mấy viên thuốc nữa?”

Bạch Thời duỗi móng vuốt viết số một lên vai ông, trải qua hai lần kích thích, cơ thể của cậu đã thích nghi với loại thuốc ngày, hơn nữa cũng đã uống một viên thuốc, cho nên chỉ cần để cơ thể đào thải dược tính thêm một ngày nữa là có thể biến về hình người.

Trì Hải Thiên gật đầu, chậm rãi đi về phía Kế hoạch S.

Lục Việt và Kế hoạch S được chế tạo trong cùng một thời đại, vì vậy chủ nhân đã để nó lại giúp đỡ, Trì Hải Thiên còn mang tới hai người rất lợi hại, đang hợp lực vẽ bản thiết kế cùng nó, sau đó tìm vị trí đặt thuốc nổ, chuẩn bị tháo dỡ xuống hoàn toàn rồi thiết kế lại, như vậy Kế hoạch S sẽ không còn biến thái nữa, người sử dụng được nó cũng nhiều hơn.

Bạch Thời rất vui mừng, bởi vì mặc dù gene của đại ca và Joshua tăng lên, nhưng tinh thần lực vẫn dừng lại ở mức độ ban đầu, nếu như vào Kế hoạch S huấn luyện có khi lại tăng cũng không chừng, còn cả Lam và tiểu Tả nữa, cũng có thể vào thử xem sao, dù gì cũng không thiệt thòi.

Nghĩ tới đại ca… Bây giờ anh đã xuất phát rồi đúng không, ở cùng phi thuyền với đám tâm thần kia mấy ngày, thật đáng ghét, Bạch Thời không vui chút nào.

Trì Hải Thiên đang mời thuộc hạ ăn cơm, nghe thấy cổ họng người nào đó phát ra âm thanh rất nhỏ, bèn cúi đầu nhìn, thấy cái nắm trắng nhỏ kia đang cuộn mình nhìn chằm chằm vào tô cơm, bộ dạng như muốn ăn thịt ai đó, chẳng biết là vì biến về hình thú nên không khống chế cảm xúc được, hay oắt con này đang để đầu óc lên mây, hay là muốn ăn thêm chăng, Trì Hải Thiên bất đắc dĩ hỏi: “Chưa ăn no?”

Bạch Thời hoàn hồn, ngây thơ chớp mắt mấy cái: “A ô?”

“Đây, ăn cái này đi.” Một trong số thuộc hạ của Trì Hải Thiên nở nụ cười, đặt đùi gà lên nắp hộp cơm rồi đẩy qua, khen ngợi: “Thú cưng của ngài thật đáng yêu.”

Trì Hải Thiên thản nhiên thừa nhận: “Ừm.”

Bạch Thời: “…”

Mẹ nó, mi mới là thú cưng, cả nhà mi đều là thú cưng! Coi chừng ngày nào đó ông đây biến thành rồng hù chết mấy người!

Bạch Thời duỗi móng vuốt kéo nắp nhựa tới trước mặt, tức giận gặm đùi gà.

Lần trước cậu tới đây cũng là vào mùa này, nhiệt độ vừa phải, loại cây lá to bản đặc biệt của hành tinh được trồng hai bên đường, trong màu xanh biếc có chút xanh lam nhàn nhạt, nhìn khá giống khu rừng nơi cậu thực tập, gió khẽ thổi qua, lá kêu xào xạc.

Hình như trước đó nơi này đã trải qua một trận mưa, hoa cỏ bị ánh mặt trời ban trưa chiếu sáng, rực rỡ mà diễm lệ. Sau khi trở về Trì Tả đã ngủ một giấc, lúc dậy hoạt động đơn giản một lát, cảm thấy có lẽ đã khỏi rồi. Lúc nãy cậu mới tới sân huấn luyện luyện tập một lát, ăn cơm ở căn tin, sau đó mang đồ ăn đi ngang qua hoa viên, dần dần tiến vào khu sinh hoạt.

Khu nhà này cũng là nơi họ ở lần trước, điều kiện tốt hơn ký túc xá tập thể nhiều, giờ phút này Phượng Tắc bị nhốt trong một gian phòng ở đó. Trì Tả đẩy cửa ra, đặt đồ ăn lên bàn, tiện thể ngồi xuống sô pha, đưa mắt nhìn người trên giường: “Ăn cơm.”

Căn phòng đã được cải tạo, diện tích khá nhỏ, cửa sổ có vòng phòng hộ đặc biệt, trừ phi dùng lựu đạn làm nổ, nếu không thì sức người không thể nào đạp bay được. Lúc này Phượng Tắc đang tựa vào đầu giường đọc sách, nghe vậy mới đưa mắt nhìn Trì Tả, đứng dậy bước tới.

Hắn không bị tra tấn, tinh thần rất khá, đã sớm thay áo khoác tác chiến, đổi thành áo ba lỗ đen thoải mái, có thể khiến người ta thấy rõ hoa văn màu đỏ nơi cổ tay. Trì Tả dò xét vài giây, đưa ánh mắt về khuôn mặt hắn: “Vị thế nào?”

Phượng Tắc chọn mấy cọng rau bỏ vào miệng nhai vài cái, ăn ngay nói thật: “Khó ăn.”

“Ừ, tôi cố ý chọn mấy món không được đánh giá cao cho lắm.”

Động tác của Phượng Tắc khựng lại một chút, không đáp lời. Mặc dù hắn rất kén chọn trong vấn đề ăn uống, nhưng gặp phải thời kì đặc biệt vẫn có thể chịu đựng, vì vậy tiếp tục nhai kỹ nuốt chậm, cử chỉ thong dong ưu nhã như trước, có thể nói nhìn còn thấy thích mắt. Phượng Tắc từ tốn ăn hết bữa cơm trong ánh nhìn soi mói của Trì Tả, lau miệng, hỏi: “Nói đi, muốn xử lý tôi thế nào?”

“Nghe theo ông nội tôi.” Trì Tả đáp, “Ông nội nói làm thế nào thì sẽ làm như thế đó.”

Phượng Tắc nhướn mày: “Ông nội của cậu là ai?”

“Chính là người đi cùng tôi lần trước.”

Nghĩa là Trì Tả và Bạch Thời được gã phản bội tổ chức nuôi lớn hả? Phượng Tắc hơi bất ngờ, nhưng không hỏi nhiều, chỉ thờ ơ gật đầu, quay về giường tập trung đọc sách. Trì Tả bỏ hộp cơm vào túi, đưa mắt nhìn hắn lần cuối: “Cậu không sợ chết sao?”

“Sợ.” Phượng Tắc trả lời, tay tiếp tục lật trang, hoàn toàn không ngẩng đầu lên, “Nhưng sợ thì làm được gì, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý.”

Ánh mắt Trì Tả lập tức trở nên lạnh lẽo, đi qua giật sách của hắn ném sang một bên, cố nén cơn giận mà hỏi: “Có đáng không? Chỉ vì tổ chức kia mà mất một cái mạng, cậu cảm thấy có đáng không? Cậu muốn gì? Quyền lực hay địa vị?”

Trì Tả im lặng vài giây, chợt nhớ Trì Hải Thiên từng nói gene của người này là cấp S, chỉ thiếu một chút tinh thần lực là có thể ngồi lên vị trí trưởng lão, cơn giận càng dâng cao hơn, “Chuyện về Trọng Huy tôi đã sớm biết, giả thiết cuối cùng các người thành công, người ngồi trên vị trí cao nhất kia không phải là cậu, cùng lắm thì cậu cũng chỉ được cái chức tướng quân, đây là những gì cậu muốn? Chỉ bằng bản lĩnh của cậu, đợi tốt nghiệp một trường quân đội chính quy, sớm muộn gì cũng có thể đạt tới độ cao ấy! Vì sao cậu phải gia nhập Trọng Huy, vì sao phải hại chết bao nhiêu mạng người như thế?!”

“Tôi không chọn, từ lúc tôi chưa biết gì đã ở trong Trọng Huy rồi.” Phượng Tắc đối mặt với Trì Tả, âm thanh không nóng không lạnh, “Cậu dùng lập trường gì, thân phận gì để nói những lời này?”

“Là người đứng ngoài xem hoặc người đã từng làm bạn cậu.” Trì Tả đáp, “Tôi không thể nhìn được nữa.”

Phượng Tắc gật đầu: “Với tư cách từng là bạn, tôi cũng nói cho cậu biết, tôi có chuyện cần làm, cũng có người cần báo đáp, nhìn theo góc độ khác, Liên Hoa nuôi cậu đến lớn, nếu ông ta bảo cậu giúp mình, cậu có giúp không?”

Trì Tả đoán Liên Hoa là tên thật của ông nội, lạnh lùng nói: “Cậu có suy nghĩ, là đúng hay là sai, phán đoán thế nào còn cần người khác dạy cậu sao?”

Phượng Tắc đứng dậy nhặt lại quyển sách, lật tới trang đang đọc dở lúc trước: “Cái gì là đúng cái gì là sai, chưa từng nghe qua sao, chính nghĩa vĩnh viễn đứng về phía người thắng.”

“Vậy nếu bây giờ cậu chết, cậu sẽ chỉ là kẻ vô tri.”

“Dù sao tôi cũng là nòng cốt được Trọng Huy coi trọng, Liên Hoa giữ tôi lại sẽ có tác dụng, ông ta không giết tôi đâu.” Phượng Tắc chậm rãi đáp lời, “Ít nhất là hiện tại sẽ không giết.”

Trì Tả im lặng nhìn hắn một lúc, tiếp tục đưa tay giật sách ném đi, giơ cánh tay lên đập cho hắn một quyền. Phượng Tắc vất vả lắm mới thoát được đòn này, nhưng không đợi hắn mở miệng đã thấy Trì Tả lui về phía sau nửa bước nâng gối lên, hắn biết Trì Tả thật sự muốn đánh, liền phản kích ngay lập tức, hai người bắt đầu đánh nhau.

Người canh gác bên ngoài nghe thấy âm thanh vội vàng chạy vào phòng, sắc mặt thay đổi, đồng loạt nhắm nòng súng về phía Phượng Tắc.

“Mọi người đừng nhúng tay!” Trì Tả lạnh giọng quát, “Đi ra ngoài!”

Hộ vệ nhìn nhau, do dự vài giây, từ từ lui ra ngoài, không dám đóng cửa, chỉ đứng nơi đó kinh hãi nhìn họ chằm chằm.

Hai người trong phòng bắt đầu quần nhau, vết thương của Trì Tả vừa lành, có vẻ yếu thế, nhưng cơn giận tích tụ trong lồng ngực bao lâu nay bộc phát, cậu ra tay rất ác. Phượng Tắc biết Trì Tả bị thương, cũng biết trên người mình không hề có vũ khí, đã vậy còn ở trong đại bản doanh của người ta, muốn chạy trốn khó như lên trời, vì thế hắn không có ý định bắt cóc con tin để chạy trốn, cũng không ra tay quá nặng.

Hai người đánh nhau cả buổi, cùng bị thương tơi tả, cuối cùng Trì Tả hậm hực cầm hộp cơm bỏ ra ngoài, khẽ nói: “Tôi biết kỹ thuật của Trọng Huy tiên tiến, muốn chiếm đoạn đế quốc, nhưng thứ các người muốn không phải là thay đổi cuộc sống của mọi người, nếu không có thể cộng hưởng kỹ thuật, hết thảy những việc này đều do lòng tham lam khống chế. Nếu như không có dân, cũng không có quốc, Trọng Huy xem thường người bình thường, vậy mà lại muốn bọn họ làm con dân của các người, không thấy buồn cười sao? Bất kể kẻ nuôi cậu từng nói gì, xét đến cùng, cậu chỉ phục vụ cho dục vọng của gã mà thôi...”

Cửa phòng vang lên tiếng khóa cửa khe khẽ, cả căn phòng lại chìm vào im lặng, gió nhẹ lay động bức rèm, mang theo hương hoa và tiếng ve kêu tràn vào. Phượng Tắc lau máu bên khóe miệng, thì thầm câu nói cuối cùng, khẽ thở dài một tiếng.

Lúc này Bạch Thời và Trì Hải Thiên vừa trở về khu nhà, đưa mắt thấy Trì Tả đi tới từ phía hành lang, không chỉ mặt mũi bầm dập, trên người còn bốc lên khí lạnh ngùn ngụt, cả hai đều giật mình.

Trì Tả không ngờ lại gặp phải họ, dừng lại một chút, đưa mắt nhìn khuôn mặt lãnh diễm của Trì Hải Thiên, bắt đầu bối rối theo thói quen, cuối cùng vẫn nói: “Ông nội.”

“Đi gặp Phượng Tắc rồi à?”

“Dạ.”

Trì Hải Thiên không nhận xét gì, chỉ thản nhiên nói: “Thương thế của con mới khỏi, nghỉ ngơi nhiều vào.”

Trì Tả lại dạ thêm một tiếng, vuốt ve em trai nhà mình, quay người vào phòng. Bạch Thời dùng ánh mắt tiễn Trì Tả rời đi, duỗi móng vuốt chỉ chỉ cánh cửa, nhỏ giọng kêu: “... A ô?”

Trì Hải Thiên nói: “Đang hỏi ta có quan tâm hay không, hay là hỏi thằng bé có sao không?”

Bạch Thời gật đầu hai cái, ý là hỏi cả hai. Trì Hải Thiên thấy thế liền trở về phòng, nói: “Chuyện của nó, để nó tự giải quyết. Tạm thời ta không có ý định giết Phượng Tắc, hắn chỉ là người bị một trong số trưởng lão nuôi lớn, không rõ lai lịch, nghe nói là mồ côi.”

Ông ngồi muốn sô pha, đặt cái nắm nhỏ bên cạnh, nói tiếp: “Trước kia quan hệ của ta với với trưởng lão nọ không tệ, không cùng phe với ông chủ.”

Vậy là bất hòa hả? Bạch Thời chớp mắt mấy cái, tiến tới lay lay ông.

Trì Hải Thiên vươn tay tỏ vẻ đã hiểu, hơi nghiêng đầu nhìn cái móng vuốt nhỏ viết chữ trong lòng bàn tay mình, đáp: “Ừm, ông ta và ông chủ bất hòa, thực ra nếu không có Thừa Viêm, ông ta sẽ là ông chủ tiếp theo.”

Bạch Thời giật mình, chợt nhớ tới một sự kiện —— Trong nguyên tác, Phượng Tắc là trợ thủ đắc lực của nhân vật phản diện.

Nếu dựa theo tin tức trước mắt để phỏng đoán, chắc chắn Thừa Viêm sẽ không chịu cúi đầu, cũng không bỏ qua cho người dám đối địch với y, bởi vậy có khi y sẽ nghĩ cách làm thịt trưởng lão nọ, nhưng dù sao Thừa Viêm cũng không phải là nhân vật phản diện số một, rất có thể sẽ bị nhân vật phản diện thực sự tiêu diệt, vì thế về sau Phượng Tắc sẽ trung thành với nhân vật phản diện, đúng không?

Nếu đây mà là sự thật, vậy sau khi Thừa Viêm tiêu diệt trưởng lão kia, cậu làm thịt Thừa Viêm, liệu Phượng Tắc có nhận cậu làm ông chủ không nhỉ?