Chương 200: Tạm Dừng

Màn đêm buông xuống, rừng rậm yên tĩnh im ắng, gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, mang theo hương cây lá như có như không, khiến sắc mặt người ta cũng thả lỏng theo sự êm đềm của nó.

Cách đó không xa chính là hành tinh mà phi thuyền thả neo, khoảng cách giữa hai nơi rất gần, chỉ cần ngẩng đầu nhìn về phía xa là có thể trông thấy hình bóng cực lớn giữa vụ trụ trống trải. Mặc dù tiểu đội của Bạch Thời đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bọn họ không hề thả lỏng chút nào, rất ít khi dừng lại nghỉ ngơi, mà nhanh chân theo bước đội trưởng tiếp tục quay về, trong lòng hoàn toàn không hề nghi vấn.

Trong suy nghĩ của họ, nam thần làm vậy nhất định là có nguyên nhân, có lẽ nhiệm vụ còn có kỷ lục dành cho ai hoàn thành nhanh nhất, bọn họ âm thầm siết chặt nắm đấm, nhất định sẽ không để bản thân cản trở nhiệm vụ.

Giờ phút này, toàn bộ tâm trí Bạch Thời đều dùng để đối kháng với loại thuốc tai quái kia, trên cơ bản không có thời gian mà để tâm tới họ. Cậu thở hắt một tiếng, đưa mắt dò bản đồ, phát hiện ý định đưa đồng đội về trụ sở có vẻ bất khả thi, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ sợ cơ thể không chống chọi được lâu vậy.

Bạch Thời đóng màn hình, tiếp tục nhét một viên thuốc vào miệng.

—— Viên thứ tư.

Dù sao nó vẫn chỉ là bán thành phẩm, con cá nào đó từng nói hạn mức cao nhất là năm viên, nếu dùng hết số thuốc này mà vẫn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của thuốc kích thích, cơ thể cũng không chịu nổi nữa. Cậu vừa thử, chỉ là kẻ phun thuốc rõ ràng đứng ngay đầu gió, chỉ cần gió thổi qua, thứ thuốc kia lại bay tới, trừ phi dùng cơ giáp bay đi, nếu không rất khó rời khỏi phạm vi này.

Mặc dù kỳ thực tập của sinh viên mới cho phép mang theo cơ giáp, nhưng đều là vì học viện sợ sinh viên xảy ra việc ngoài ý muốn nên mới cho mang theo để phòng thân, nếu không có tình huống đặc biệt không được dùng, một khi không tuân theo quy định sẽ coi như bị loại, có vấn đề mời liên hệ với người dẫn đội, họ sẽ giải quyết. Đương nhiên Bạch Thời không muốn bị đào thải, nhưng đến thời điểm bất đắc dĩ thì đành phải tùy tâm thôi.

Cậu dừng bước, quay đầu lại nhìn họ: “Có mệt không? Cần nghỉ ngơi một chút không?”

Ánh mắt mọi người kiên định: “Không hề gì!”

“Ngoan.” Bạch Thời rất vui mừng, đang định nói vài câu cổ vũ nữa, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh rất lớn, ngay sau đó hơn nửa khoảng trời đã bị chiếu sáng.

“Đây là tín hiệu tạm dừng!” Có ai đó trong đội kêu lên, “Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Bạch Thời nghĩ thầm đúng lúc lắm, cậu quyết định nhanh chóng khởi động Lục Việt: “Lên đi.”

Mấy người kia sững sờ nhìn cơ giáp oai phong trước mắt, há hốc miệng, lập tức kích động, run rẩy bước lên, sau đó đứng trên khoang điều khiển ngó nghiêng, quả thực chẳng biết để chân vào đâu nữa. Trong đầu họ chỉ có đúng một suy nghĩ, đây là của nam thần đó, cơ giáp của nam thần đó biết không! Lúc sinh thời có thể đặt chân lên một lần, thật vinh hạnh! Chụp ảnh kỷ niệm được không nhỉ?

Bạch Thời đã sớm ngồi xuống ghế điều khiển, thấy bọn họ đã lên hết liền kết nối lưới thần kinh, điều khiển cơ giáp bay thẳng tới trụ sở tạm thời, thả đồng đội xuống. Cậu nhìn giáo sư và Phi Thần chẳng hiểu sao lại có mặt ở đây, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

“Buổi chiều Phượng Tắc nói muốn đi ra ngoài nhưng mãi vẫn chưa thấy về, Trì Tả bảo đi tìm hắn, bây giờ cũng không liên lạc được.” Sắc mặt giáo sư vô cùng lo lắng, cố gắng khiến giọng nói của bình có vẻ bình tĩnh, “Hơn nữa buổi chiều có sinh viên bị thương, tình huống nan giải, chúng tôi đã để họ tới đón người đưa dênd bệnh viện, bọn họ vừa nói lúc tiến vào tầng khí quyển thấy bóng phi thuyền lạ, có lẽ nơi này đã xuất hiện người ngoài.”

Là Trọng Huy hay là tàn quân của tổ chức kia, hoặc là cả hai? Dù sao đều tới vì cậu chứ gì… Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Thời, cậu không suy nghĩ nhiều nữa, nói với mọi người: “Đợi tất cả tập hợp hoàn tất, dẫn họ tạm thời rời khỏi đây.”

Giáo sư biết Bạch Thời là sinh viên cấp song S, cho nên lúc nãy mới nói tình hình thực kế cho cậu, nhưng bây giờ thấy cậu muốn xử lý việc này một mình, không bình tĩnh được: “Đợi đã, quá nguy hiểm, em không thể.”

“Cứ nghe theo em.” Bạch Thời lạnh giọng ngắt lời, không cho giáo sư nói lời từ chối mà đưa mắt nhìn họ, cuối cùng nhìn Phi Thần, “Khuyên nhủ giáo sư.”

Phi Thần nhẹ nhàng ừ một tiếng, tiến lên vài trước, dùng âm thanh chỉ hai người họ có thể nghe được mà nói: “Người ở trụ sở kia của anh đang ở đây.”

Bạch Thời giật mình, gật gật đầu, trước khi đi liếc nhìn tiểu đội của mình một lần, quay người bước lên cơ giáp. Đương nhiên, các giáo sư không chịu, nhưng không đợi họ kịp bước đi, dưới chân đã bị mấy sinh viên ôm chặt: “Giáo sư, rốt cuộc thì nơi này bị làm sao vậy, có ổn không, sợ quá đi mà a a a a!”

“Buông tay!” Giáo sư giận dữ quát, “Nhanh lên, nếu không đợi chuyện này qua đi, tôi sẽ cấm các em tham gia thực tập nữa.”

Sinh viên lôi không gian cầm tay ra như hiến vật quý: “Không cần, bọn em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, ngài xem, tất cả đều đủ nha~”

Giáo sư: “…”

Bạch Thời tranh thủ bước vào khoang điều khiển, lập tức rời đi, sau đó lôi bình dưỡng khí ra đeo lên mặt, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cảm thấy sự đau đớn như xương cốt bị xé rách do thuốc kích thích ảnh hưởng đã giảm một chút.

Cậu nhìn cơ giáp không ngừng xuất hiện trong màn đêm, biết ngay đây là người của tiểu đội, vì không muốn lằng nhằng với họ, Bạch Thời liền điều khiển Lục Việt lao vào khu rừng um tùm, sau đó ra lệnh cho nó biến thành xe cơ khí, vặn tốc độ tối đa, xé gió lao thẳng về phía trước.

Phía cuối khu rừng là một ngọn núi cao nút tới tận mây, Bạch Thời đoán đối phương đã đáp xuống đây từ một hướng khác của ngọn núi, bởi vì ở đây rất khó bị phát hiện, lại có thể phun thuốc vào rừng trong thời gian ngắn, một mũi tên trúng hai con chim.

Bạch Thời vẫn nhớ chuyện của Trì Tả, trong lúc đi đã bảo Lục Việt kết nối với máy truyền tin, nhờ nó định vị vị trí của Trì Tả, sau đó phát hiện đối phương đang ở hướng đi lên núi, vì vậy cậu càng khẳng định suy đoán của mình hơn, rẽ sang hướng khác, dự định tập hợp với tiểu Tả.

Trên núi cũng sinh trưởng loại thực vật đặc biệt của hành tinh, độ dốc lúc thì gấp lúc lại kéo dài, đứng ở nơi cao phóng tầm mắt ra xa có thể thấy rõ ràng, nhất là hình ảnh màu trắng bạc trong màn đêm đen đối, vừa tinh tường vừa đồ sộ, dường như có thể đè xuống bất cứ lúc nào.

Lúc này, Phượng Tắc đang đứng trên một nơi khá trống trải của sườn núi, trên người vẫn mặc y phục tác chiến màu đen của học viện, gió khẽ đung đưa lọn tóc trên trán, mang cho hắn một chút hương vị bất cần đời.

Phượng Tắc chậm rãi cởi kính đa chức năng, nhìn về phía thú nhân bên cạnh, hỏi: “Phải mất bao lâu? Nếu có tác dụng thì đã xảy ra từ lâu rồi, lúc nãy tôi vừa nhìn thấy cơ giáp của hắn, hình như không hề hấn gì, các người có chắc là mình không nhận lầm người không?”

“Tuyệt đối không nhầm.” Thú nhân đưa mắt nhìn quanh, lại xác nhận liên lạc vẫn thông, trả lời: “Đợi một lát, đây là thuốc đặc biệt cho chúng tôi pha chế, hắn không chịu nổi đâu.”

Phượng Tắc từ chối cho ý kiến: “Ngoại trừ bỏ thuốc, Thừa Viêm không nói gì thêm nữa à?”

“Ông chủ chỉ nói nếu có cơ hội phải giết hắn.”

Phượng Tắc gật đầu, ra lệnh: “Gọi người của các anh về đi, rút lui.”

“Vì sao?” Thú nhân khẽ giật mình, nhìn người xa lạ đang quơ tay múa chân này, cố nén khó chịu trong lòng, kiên nhẫn nói, “Có khi đợi một lát nữa là làm thịt được hắn rồi, bây giờ hắn là thú con, hoàn toàn không có lực sát thương, chưa kể nếu không phải do cậu bất cẩn thì động tĩnh đâu có lớn như vậy.”

Phượng Tắc không hề tức giận, mà ung dung nhắc nhở: “Tôi là người dẫn đội, nếu rời khỏi trụ sở quá lâu sẽ bị nghi ngờ, là mấy người muốn tôi ra ngoài.”

Thú nhân nghẹn họng, bĩu môi: “Được rồi, nhưng các sinh viên đang tập hợp, không tới mức phải rút lui chứ?”

Gã âm thầm hừ lạnh, mặc dù giọng điệu lễ phép, nhưng hoàn toàn không có chút cảm giác tôn trọng nào với tay “thế hệ trẻ” này. Gã là cấp cao trong tổ chức, cho dù đã đổi ông chủ, nhưng địa vị vẫn không hề thay đổi, mà ông chủ lại là một trong bốn trưởng lão của Trọng Huy, mạnh hơn người này nhiều, bất kể nhìn từ phương diện nào, gã cũng không cần sợ hắn.

“Thừa Viêm muốn bỏ thuốc, mục đích là để hắn bại lộ trước mặt mọi người, giết chỉ là bước tiếp theo.” Phượng Tắc nhìn gã, “Tôi biết anh muốn giải quyết một lần cho xong để về tìm Thừa Viêm tranh công, nhưng tôi hỏi anh, nếu như trong tay hắn có thuốc xoa dịu hoặc biện pháp chống cự dược tính khác, anh có biết hậu quả từ hành động tiếp theo của mình sẽ là gì không?”

Trái tim thú nhân đập mạnh, vô thức liên tưởng hình dạng ông chủ cũ trước khi chết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Không… Không thể chứ?”

“Không gì là không có khả năng, tôi nghĩ thế này, các anh sợ hãi bị bản năng ép buộc, không ra tay giết được hắn, cho nên gọi tôi ra vì muốn có thêm một phần cam đoan, đúng chứ?”

Sắc mặt Phượng Tắc rất lạnh nhạt, hắn nhìn rừng rậm mênh mông và cơ giáp thỉnh thoảng xuất hiện, hai tay đút túi, chậm rãi nói: “Tôi cho anh biết, nếu như tôi là anh, sẽ đợi đến khi hắn quay về căn cứ mới phun thuốc, như vậy hắn không có biện pháp uống thuốc hoặc làm việc khác dưới tầm kiểm soát của tôi, sớm muộn gì cũng bại lộ, mục đích của Thừa Viêm cũng đạt được, hiểu không?”

Mồ hôi lạnh trên trán gã thú nhân túa ra ầm ầm, sắc mặt càng trắng hơn

“Kết quả là anh tùy tiện liên hệ với tôi, không chỉ khiến tôi bại lộ theo, mà anh còn không hoàn thành được nhiệm vụ Thừa Viêm giao cho.” Phượng Tắc nhìn gã như nhìn một kẻ ngu xuẩn, “Lúc nãy tôi hỏi anh có chuyện gì, anh chỉ cần nhắc nhở vài câu, mà không phải bắt tôi tới tập hợp, sự việc đã không thành ra thế này.”

Thú nhân há hốc miệng: “Việc này… Việc này, việc này phải xử lý thế nào…”

“Giờ nói gì cũng muộn.” Phượng Tắc chẳng muốn lãng phí mồm mép với gã, “Mặc kệ tình huống bây giờ ra sao, tranh thủ thời gian rút lui, đừng đợi tới lúc hắn thật sự giết tới đây.”

“Được được được…” Thú nhân đã hoàn toàn ném hết suy nghĩ về thân phận qua một bên, vội vàng liên hệ thuộc hạ bảo họ quay về, nhưng ngay thời điểm gã vừa kết nối máy truyền tin, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên một âm thanh rất nhỏ, ngay sau đó Phượng Tắc nhảy ra khỏi bụi rậm.

Một giây tiếp theo, một chiếc xe cơ khí lao ra từ rừng cây, đâm sầm vào gã, trong tích tắc ấy, hình như gã đã nhìn thấy một ánh sáng rất sắc, đồng thời, khẩu súng được gắn giảm thanh phát ra một tiếng bộp. Gã thậm chí còn không cảm giác được đau đớn, chỉ thấy máu trên trán chầm chậm chảy xuống mắt, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau, hoàn toàn mất ý thức.

Phượng Tắc nhìn sang, thấy đối phương có tổng cộng ba chiếc hạng nhẹ, hơn nữa còn chạy tới từ nhiều hướng khác nhau, nhanh chóng bao vây hắn. Sắc mặt hắn không chút thay đổi, giơ hai tay lên, thờ ơ nhìn quanh một vòng, chuẩn bị tìm cơ hội đột phát, nhưng đúng lúc này hắn liếc nhìn thấy hai người khác, toàn thân sững sờ, đồng tử co lại đầy nguy hiểm.

Trì Tả cầm súng, chậm rãi bước xuống trên một trong ba chiếc xe kia, mà bên cạnh cậu là một người đàn ông với khuôn mặt lãnh diễm, chính là trưởng lão lúc trước của Trọng Huy – Liên Hoa. Hình như vết thương của Trì Tả đã được trị liệu, có điều rõ ràng là người này vẫn còn rất yếu, chưa bước được mấy bước đã có người chạy tới đỡ, nhưng dù là vậy, bàn tay cầm súng của Trì Tả vẫn rất vững.

Phượng Tắc biết rõ thực lực của Trì Tả và Liên Hoa, cũng hiểu rõ có bọn họ ở đây, khả năng chạy trốn của mình rất nhỏ, hắn dứt khoát đứng im, yên lặng nhìn họ.

Trên trán Trì Tả rịn ra một lớp mồ hôi mỏng: “Hối hận chứ?”

Phượng Tắc không hiểu người này đang nói việc hắn chủ động bại lộ, hay là vì hắn không giết cậu, hắn thờ ơ: “Trước giờ tôi chưa bao giờ hối hận với việc mình đã làm.”

Trì Tả gật đầu: “… Trói hắn lại.”

Trì Hải Thiên ra lệnh cho thuộc hạ, bắt hết đám thú nhân canh giữ phi thuyền, xem xem bọn chúng đang giở trò quỷ gì, kết quả biết được đám này đang phun thuốc.

Trong lòng Trì Tả giật thót, vội vàng tiến tới muốn kể chuyện của Bạch Thời cho Trì Hải Thiên, nhưng bản thân cậu bị mất máu nghiêm trọng, để sống sót tới bây giờ đã hao phí quá nhiều ý chí, hiện tại chỉ cần động nhẹ cũng có thể cảm thấy choáng váng, cả người lảo đảo.

Trì Hải Thiên kịp thời đỡ lấy: “Có chuyện gì?”

“Mau đi tìm A Bạch, cậu ấy là…” Giọng Trì Tả càng lúc càng nhỏ, cơ thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.