Chương 192: Đêm Dài

178 giờ 22 phút.

Rất lâu về sau, khi vô số người phấn khởi mở ra tin tức độc nhất vô nhị về một nhân vật truyền kỳ, nghe người chủ trì hỏi thăm thời điểm gặp phải chuyện gian nan nhất, họ được thấy Bạch Thời im lặng một lúc, sau đó đưa ra một dãy số như vậy, hoàn toàn không đề cập tới khoảng thời gian hai năm nghe đồn “Rơi vào lỗ sâu không gian và bị tra tấn” kia của cậu.

Người chủ trì bí mật quan sát nét mặt Bạch Thời, dò hỏi: “Đây là thời gian phải trải qua? 178 giờ đồng hồ… Chính là hơn bảy ngày?”

“Đúng, bảy ngày.”

Người chủ trì dè dặt: “Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Nếu như có thể nói, ngài có thể kể qua một chút được không?”

Bạch Thời đáp lại, vô thức nhớ tới thời gian kinh hồn táng đảm khi đó, chỉ cảm thấy trên đời này cậu không muốn trải qua bất cứ lần nào như thế nữa. Bạch Thời nhẹ giọng đáp: “Đó là khi anh hoàn toàn không rõ liệu người quan trọng nhất với mình, có thể vĩnh viễn rời xa mình ngay tại một giây tiếp theo hay không…”

Tống Minh Uyên và Joshua bị đưa vào khoang dinh dưỡng chưa đầy hai mươi giờ đồng hồ, đèn báo động đại biểu sinh mệnh bỗng bật sáng, các loại trị số trong cơ thể đột ngột chuyển biến. Trợ lý biến sắc, vội vàng lao tới trước dụng cụ. Trọng Thiên và Lục Việt vẫn luôn đứng đó canh chừng, đã sớm liên kết với đài điều khiển chính, nhanh chóng tiến hành điều chỉnh.

Trì Tả, Phi Minh và mấy người còn lại đều chạy vào, trái tim treo lơ lửng, căng thẳng nhìn về phía kia.

Bạch Thời đứng im không nhúc nhích, cảm giác linh hồn mình đang bị bàn tay vô hình nào đó đập thật mạnh, cậu không dám nhìn khuôn mặt đại ca, chỉ mờ mịt đưa mắt về phía bóng lưng bận rộn của trợ lý, dường như toàn bộ thế dưới chỉ còn lại tiếng tít tít dồn dập phát ra từ dụng cụ, mỗi tiếng đều đập thẳng vào trái tim cậu, ngay cả hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, trong lúc bàng hoàng, Bạch Thời nghe thấy trợ lý run rẩy nói không ổn rồi, cậu cảm giác âm thanh này như cách mình một lớp màng mỏng vô hình, kèm theo đó là ảo giác như đang nằm mơ. Bạch Thời phản ứng vài giây, đồng tử chậm chạp điều chỉnh tiêu điểm, nhìn chằm chằm vào trợ lý: “… Không ổn là có ý gì?”

Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên trợ lý thấy sắc mặt Bạch Thời trắng đến như vậy, hắn há hốc miệng, câu nói đang định lặp lại kia nghẹn ứ trong cổ họng.

Lục Việt đang liên kết với dụng cụ, thấy trợ lý không giải đáp cho chủ nhân, bèn giải thích: “Thuốc trì hoãn được chúng ta điều chế không dung hòa với dịch phá hủy, trước mắt thuốc vẫn đang ở trong cơ thể họ, khiến cho thuốc cải tạo phát huy tác dụng rất yếu, có lẽ họ sẽ…”

Bạch Thời lạnh lùng ngắt lời: “Vậy trước tiên cứ dùng thuốc để kéo dài, đang bình thường sao lại nói không ổn?”

“Thế nhưng đi đâu tìm thuốc bây giờ…” Trợ lý đang nói đột nhiên khựng lại, cặp mặt đột nhiên hiện lên một tia sáng, “Có rồi, mau đưa thuốc tăng gene cho tôi.”

Bạch Thời tỉnh táo đáp lời, thò tay vào nhẫn không gian, cầm thuốc đưa cho hắn. Trợ lý vội vàng nhận lấy, nhưng lại phát hiện Bạch Thời cầm quá chặt, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên, hắn đành dùng thêm lực, nhìn người này một lát, không kịp nói lời an ủi, vội vàng quay người tới khoang dinh dưỡng.

Hơn bốn giờ sau, ánh đèn đỏ chướng mắt kia mới tắt hẳn, số liệu dần dần khôi phục như thường. Trợ lý thở phào một tiếng, bắt đầu tổ chức nhân viên tiếp tục phối thuốc trì hoãn, cuối cùng cũng thành công khiến dịch phá hủy ngừng tác dụng khủng khiếp của nó.

Đã phá được cửa thứ nhất, việc cần làm ngay sau đó chính là cải tạo gene, bọn họ vẫn thể chưa nghiên cứu triệt để, bởi vậy thứ thuốc này chỉ là bán thành phẩm, mỗi bước đều như đi trên sợi dây thép mỏng manh cao hơn mặt đất cả vạn trượng, hơn nữa không thể để Joshua và Tống Minh Uyên đều ngâm mãi trong chất lỏng, hai ngày sau phải chuyển tới khoang trị liệu khô ráo, sau đó mới đưa trở lại dung dịch, phải nói toàn bộ quá trình cực kỳ nguy hiểm.

Bảy ngày, tín hiệu cảnh báo vang lên bốn lần, thay đổi ba loại thuốc thử.

Dây thần kinh của Bạch Thời căng như dây đàn, hình như là vì hình ảnh này khắc quá sâu vào linh hồn, sau này cậu rất khó nhớ ra từng chi tiết tỉ mỉ. Những gì cậu nhớ được là cảm giác đau đớn và lạnh như băng lan tràn khắp cơ thể, cậu cô độc ngồi trong đêm đài màu xanh, màu đỏ chói lọi và tiếng tít tít chói tai, cùng với… Những âm thanh cuối cùng trợ lý hét lên gần như khàn giọng: “Xong rồi! Xong rồi!”

Lúc ấy, Bạch Thời vẫn cảm giác âm thanh kia như đang bị ngăn cách bởi một lớp màng, chỉ biết đờ đẫn hỏi: “Bọn họ không sao?”

“Đúng! Không sao nữa rồi!” Hai mắt trợ lý vằn vện tơ máu, xông tới túm lấy bả vai Bạch Thời, cực kỳ phấn khởi, “Không chỉ không có việc gì, mà gene còn ưu tú hơn trước kia! Chúng ta đã tạo ra kỳ tích! Kỳ tích!”

“Không còn nguy hiểm nữa?”

“Tuyệt đối không.” Trợ lý cam đoan, “Hai người cần ngâm trong khoảng sáu giờ nữa là có thể chuyển ra ngoài.”

“… Ồ.”

Bạch Thời sững sờ tránh ra khỏi tầm tay hắn, bước hai bước về phía khoang dinh dưỡng, đột nhiên tầm mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất ý thức.

Trì Tả và Lam vội vàng đỡ lấy Bạch Thời, đặt cậu lên chiếc giường ngay cạnh. Mặc dù bọn họ cũng rất chật vật, nhưng ngẫu nhiên vẫn chợp mắt được một hai tiếng, còn người này trên cơ bản gần như không ngủ, dù cho uống thuốc ngủ, cũng sẽ giãy dụa tỉnh lại trong vòng một hai tiếng sau.

Lam xoa xoa huyệt thái dương đau nhói, đưa mắt nhìn đại ca và Joshua, âm thầm thở phào một tiếng, thuận thế ngã xuống bên cạnh Bạch Thời, hắn cũng không chịu nổi nữa rồi. Mấy ngày nay, ngoại trừ phải lo lắng cho hai người trong khoang dinh dưỡng, còn phải quan tâm tới em trai, nhìn cũng thê thảm không kém.

Phi Minh nói: “Mệt thì nằm ngủ đi, anh sẽ canh chừng cho.”

Trì Tả hơi chần chừ: “Anh thì sao?”

Phi Minh vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, trên mắt là hai cái quầng thâm rõ ràng, lưng thẳng tắp: “Anh không sao.”

Trì Tả nhìn y một lát, cuối cùng cũng không cố chấp, tìm nơi đặt lưng, nhanh chóng thiếp đi. Sau khi chế thuốc đến lần thứ ba, các nhân ngư tinh anh tới giúp đỡ đã gục gần hết. Trợ lý thì bình ổn tâm trạng kích động xong, còn chẳng kịp nói một chữ đã ngã quỵ, thậm chí hai chân còn biến thành đuôi cá.

Phi Minh rũ mắt nhìn một lát, rời ánh mắt qua khoang dinh dưỡng, mấy giây sau lại nhìn lần nữa, bỗng có cảm giác giống hệt lần đầu nhìn thấy cái nắm trắng trắng nhỏ nhỏ nào đó. Y vô thức duỗi duỗi ngón tay, ánh mắt vòng vo tới tới lui lui đến bốn lần, thấy xung quanh không có ai, không kiềm chế được mới đi qua sờ một cái, đến lúc này mới thỏa mãn, tiếp tục trở lại vị trí ban đầu.

Lúc giáo quan và Hướng Văn mang cơm vào tình cờ nhìn thấy đúng cảnh tượng này, sau đó được cho biết đã cải tạo gene thành công, cũng vô cùng vui mừng thở phào một tiếng, dùng nâng nhân ngư lên giường, sau đó mời Phi Minh ăn cơm.

Khi Bạch Thời tỉnh dậy đã là hai giờ sau, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tít tít rất nhỏ, mặc dù nhân viên y tế đều gục hết, nhưng Lục Việt và Trọng Thiên chưa từng rời khỏi bàn điều khiển, tất cả công việc còn lại đều giao cho hai cơ giáp trí tuệ cao này.

Cậu bảo Phi Minh nghỉ ngơi, bản thân thì bước tới trước khoang dinh dưỡng yên lặng nhìn đại ca, một lúc lâu sau dựa trán vào vách thủy tinh trong suốt, im lặng một lát, thì thào nói: “Lục Việt.”

Lục Việt nhìn về phía chủ nhân, duy trì tư thế một giây thần kinh còn liên kết với máy chủ, nhẹ nhàng lượn qua lượn lại: “Có!”

“Trọng Thiên có toàn bộ tư liệu của phòng thí nhiệm, kể cả danh sách nhân viên.” Bạch Thời lui về phía sau nửa bước để nhìn nó, chậm rãi nói từng chữ một, “Đợi lúc đại ca và Joshua ra, mi nhớ sao chép lại một bản danh sách.”

“Được được!”

Bạch Thời thờ ơ ừ một tiếng, tiếp tục đứng đấy, có lẽ là do trước kia hao tổn quá lớn, lại thêm giờ phút này tinh thần được thả lỏng, cậu không gắng gượng được bao lâu, nhanh chóng bị cơn buồn ngủ nhấn chìm.

Thời điểm Tống Minh Uyên mở mắt ra, dưới đáy biển đang là ban ngày.

San hô diễm lộ muôn vẻ, rong biển đẹp đẽ mềm mại, thỉnh thoảng dưới lòng đất sẽ hình thành một chuỗi bong bóng, ào ào hướng lên mặt biển, các loại cá hình thái kỳ lạ đang vẫy đuôi, vui thích bơi qua đỉnh đầu họ, trong gian phòng có bày đèn năng lượng và dạ minh châu, khúc xạ ra sắc thái như ánh mặt trời, khiến anh có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Ánh mắt Tống Minh Uyên nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở người đang nằm bên cạnh, giữa mi tâm của Bạch Thời mang theo vẻ tiều tụy rõ ràng, đang nhìn anh không chớp mắt. Tống Minh Uyên vươn tay, ôm người này vào lòng.

Bạch Thời được cảm nhận lại nhiệt độ cơ thể quen thuộc, dùng sức ôm anh thật chặt, bỗng cảm thấy sống mũi cay cay.

Tống Minh Uyên nâng cằm cậu lên hôn một lát: “A Bạch.”

“Ừ.”

“Anh đã trở về.”

Bạch Thời lại ừ một tiếng, biến thành hình thú cọ cọ cổ anh như không muốn xa rời, nằm trong lòng anh nghe nhịp tim mạnh mẽ, cuối cùng cũng cảm thấy đêm dài lạnh lẽo tuyệt vọng đã trôi qua, nước mắt bỗng dâng lên không thể kiềm chế.

“Làm sao thế?” Tống Minh Uyên nhìn cái nắm nhỏ nằm cạnh mình, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bạch Thời không đáp, tiếp tục im lặng cuộn mình lại, mười phút sau mới chậm chạp leo lên, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh. Tống Minh Uyên rũ mắt nhìn bạn nhỏ này, đưa mắt ôm cậu lên, đặt một nụ hôn thật sâu lên trán.

Trợ lý bị mất sức nghiêm trọng, nằm tê liệt gần hai mươi tiếng như cá chết, sau khi tỉnh lại đói đến mờ mắt, chuyện thứ nhất phải làm chính là điên cuồng nhét hai tô cơm, sau đó vội vàng rửa mặt, ôm dụng cụ phi thẳng tới phòng ngủ của Tống Minh Uyên và Joshua.

Gene của Tống Minh Uyên đã thăng cấp, khôi phục rất nhanh, căn bản không cần nghỉ ngơi nhiều, anh đã dậy từ lâu rồi, lúc này đang dắt ngốc manh vừa ăn quá no đi dạo trên hành lang trong suốt dưới đáy biển để tiêu cơm.

Bạch Thời mặt liệt giải thích: “Em chỉ không muốn để lại đồ ăn thừa.”

Đáy mắt Tống Minh Uyên mang ý cười: “Ừ.”

Bạch Thời nhìn anh, cảm giác càng tô càng đen, dứt khoát di chuyển sự chú ý, ai ngờ lại thấy thấy em gái nhân ngư đang ở phía trước.

Tiểu Tư biết ca ca phải cứu chị dâu, hơn nữa cảm giác hơi thở quanh thân cậu thật khủng khiếp, cho nên mấy ngày nay không dám tới quấy rầy, chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, ai ngờ hôm nay lại gặp được họ, lập tức vui vẻ nhào tới, duỗi móng vuốt: “Ca ca, ca quắc~”

Ngay lúc cô bé nhào vào lòng ngốc manh, Tống Minh Uyên đã giơ tay về phía trước giữ trán bé, bình tĩnh đẩy ra xa một chút.

Tiểu Tư: “…”

Bạch Thời: “…”

Tiểu Tư nhìn Tống Minh Uyên, lại nhìn Bạch Thời, buồn cực kỳ: “Ca quắc?”

Gọi anh cũng vô dụng thôi em gái, quắc quắc của em đâu có muốn vậy, trái tim nhỏ của Bạch Thời run lên, xoa đầu bé một cái: “Ngoan.”

Tiểu Tư hít hít mũi, chậm chạp vượt qua người nào đó, nhích nhích từng chút tới bên cạnh anh của bé. Theo sau bé là vài nhân ngư trẻ tuổi đang đi tới gần, từ lúc phát hiện cổ và trán Bạch Thời đều có vảy trong suốt rất nhỏ, ai nấy đều tò mò nhìn một lát, vô cùng hiếu kỳ về người này.

Việc Bạch Thời không thích nhất chính là bị các em gái vây xem, hơn nữa còn là thời điểm đại ca đang có mặt, ai mà biết trong số mấy người này có hậu cung hay không chứ. Cậu mặt liệt im lặng vài giây, bỗng nhớ tới từ khi đến đây gần như không trò chuyện với chủ nhân chơi này, hơi ngượng ngùng, bèn bảo em gái dẫn đường, dẫn đại ca tới chào hỏi ba mẹ của bé.

Quốc vương và hoàng hậu đã biết tình huống của họ, cả hai đều cảm thấy vui mừng từ đáy lòng, dặn họ nhất định phải ở lại thêm vài ngày, chơi bời giải tỏa trên đảo nhân ngư cho thỏa thích. Bạch Thời gật đầu đồng ý, dù sao tộc nhân ngư đã cứu đại ca, có thể nói thiện cảm của cậu dành cho họ tăng lên như tên lửa vậy đó.

Đương nhiên Tống Minh Uyên sẽ nghe theo bạn nhỏ nào đó, đưa tay kéo cậu vào lòng, vuốt ve vài cái.

Đèn trí tuệ nhân tạo được lắp trong thủy cung dưới đáy biển có thể điều chỉnh, bây giờ đã là chạng vạng tối, vách tường trong suốt ánh lên màu vỏ quýt cực đẹp, hai người ngồi lại một lát, sau đó tay nắm tay quay về, bỗng nhiên phát hiện bên này đang hỗn loạn tưng bừng, không nén nổi tò mò.

Lam đút hai tay vào túi quần, đứng bên cạnh xem cuộc vui, thấy họ liền cười tủm tỉm lên tiếng chào, hắn nhìn khuôn mặt trở nên càng hoàn mỹ của đại ca, hứng thú nhướn mày: “Joshua lên cấp S rồi, anh thì sao?”

“Không biết.” Tống Minh Uyên đáp lại một câu rất đơn giản, sau khi anh tỉnh lại đều dùng hết tâm trí để làm bạn với ngốc manh, chưa kiểm tra. Bạch Thời cũng không hỏi nhiều, bởi vì cậu cảm thấy chỉ cần đại ca còn sống là tốt rồi, những thứ khác đều là thứ yếu.

Lam cười nói: “Bảo Trọng Thiên kiểm tra xem nào.”

Tống Minh Uyên không quan tâm, khởi động Trọng Thiên, không cần anh hỏi, Trọng Thiên đã đưa ra kết quả: “Cấp SS đỉnh phong.”

Lam nghe mà hít khí, mãi một lúc sau cũng không thể thốt thành lời. Bạch Thời thì không để ý tới họ, mà nhìn trợ lý và đồ ngốc kia: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Hướng Văn cả giận nói: “Anh ta xem tư liệu phòng thí nghiệm thấy gã thủ lĩnh kia muốn lấy máu của tôi, cho nên cũng muốn lấy một chút để nghiên cứu nguyên nhân.”

Bạch Thời à một tiếng, rất bình tĩnh: “Thì cậu cứ để anh ta rút một ống chứ sao.”

“Một ống? Anh ta tính bằng túi.” Hướng Văn xù lông, “Anh ta muốn lấy liền một lúc vài túi! Mẹ nó, tên này còn thiếu nước thịt ông đây để lấy máu ấy! Quan trọng nhất là hoàn toàn chẳng có chút căn cứ nào!”

Bạch Thời: “…”

Trợ lý ôm cánh tay đau, giải thích: “Không phải là do thời gian khẩn cấp, tôi sợ một túi không đủ đùng sao?”

Bạch Thời thấy Hướng Văn lại sắp xù lông, nói: “Bọn tôi sẽ ở lại thêm vài ngày, anh xác định máu có tác dụng rồi nói sau.”

Trợ lý khẽ giật mình, cuối cùng cũng được khuyên nhủ, nhưng vẫn đưa ánh mắt nhìn Hướng Văn đầy tiếc nuối, rốt cuộc cũng bỏ qua cho tên ngốc kia, sau đó chạy về phía Tống Minh Uyên, chuẩn bị kiểm tra số liệu cơ thể. Hướng Văn bị ánh nhìn của con cá này làm nổi hết cả da gà, tiến tới bên cạnh Bạch Thời: “Thật… Thật sự phải ở lại?”

Bạch Thời đảo mắt: “Đúng thế, ai bảo cậu đi theo.”

Hướng Văn: “…”

Bạch Thời vỗ vỗ vai hắn đầy đồng tình, thấy đại ca với mọi người nữa đã đi vào nhà, bèn đi ra một góc khởi động Lục Việt, thì thào hỏi: “Lấy được danh sách rồi hả?”

“Đúng thế.”

“Nhớ kỹ, ngày sắp đi nhớ lên mạng, tìm thông tin về tất cả đám này một lượt, trọng điểm kiểm tra là thông tin ghi chép ở bến cảng, tốt nhất phải tìm được gã chủ kia, hoặc cố gắng tập trung kịp trí của chúng, làm thành một bản đồ phân bố.”

“Được rồi.” Lục Việt dừng một chút, “Chủ nhân, cậu muốn làm gì.”

“Không làm gì hết.” Bạch Thời thu nó lại bước vào nhà, chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn chào hỏi thôi.”