Chương 186: Ký Ức

Lúc Bạch Thời đuổi tới vũ trụ, hai bên đã đánh nhau từ lâu, hiển nhiên đối phương có chuẩn bị đầy đủ, đã sớm nghiên cứu bố trí binh lực và cảnh giới bên ngoài tầng khí quyển của sao Bạch Thụy, vì thế mới lựa chọn chỗ yếu nhất để đột phá.

Mấy chiến hạm loại nhỏ tự động tách ra, điên cuồng công kích và đuổi theo một chiến hạm lớncách đó không xa, những quả cầu lửa lao vun vút trong không gian đen tuyền, chiếm hạm lớn luống cuống, lập tức bị hư tổn. Phi thuyền bay phía trước thì tranh thủ thời cơ nhẹ nhàng né tránh công kích, xuyên qua vòng vây dưới sự che chở của đồng bọn, xông thẳng ra ngoài.

Sắc mặt giáo quan thay đổi, vội vàng kêu lên: “Dừng lại! Ngừng ngừng! Quá nguy hiểm, không thể đuổi theo nữa!”

Bạch Thời làm ngơ, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào làn đạn pháo đan chéo nhau trước mắt, đột nhiên phá tan trở ngại trong tiếng nổ vang, giữ nguyên tốc độ cao đuổi theo phi thuyền nọ.

Giờ khắc này, không chỉ giáo quan và chỉ huy trên các chiến hạm của sao Bạch Thụy, mà ngay cả đối phương cũng trợn tròn mắt, ngay sau đó, một trong hai chiếm hạm thấy Bạch Thời lướt qua mới giật mình kịp phản ứng, vội vã quay đầu, cố gắng ngăn cản cậu. Nhưng cách đó không xa cũng có một chiến hạm đang đuổi theo hướng này, vất vả lắm mới thành công ngăn cản đường đi giữa Lục Việt và phi thuyền phe mình.

Bạch Thời nhìn về phía trước không chớp mắt, như thể không thấy được kẻ kia, tâm trạng hoàn toàn không nao núng, ngay cả góc độ cũng không thay đổi.

Đồng tử của giáo quan co lại sợ hãi, trơ mắt nhìn chiến hạm không ngừng tới gần, há hốc miệng, sợ tới nỗi nín thở, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào. Người trên chiến hạm loại nhỏ đằng kia cũng phát điên, dựa theo lẽ thường, nếu bị cản đường như vậy thì phải giảm tốc độ hay vòng sang hướng khác chứ, nếu khiến đối phương lãng phí thời gian, họ có thể giúp hai chiến hạm đuổi theo đằng sau nhắm bắn hoặc phản kích phi thuyền đột nhiên xuất hiện này, nhưng bất kể thế nào loại tình huống này không nên xảy ra mới phải?!

Tên này muốn làm gì? Muốn đâm thẳng vào họ rồi cùng đồng quy vu tận sao? Quá điên rồ! Mẹ kiếp, thật xui xẻo, làm sao lại gặp trúng thằng tâm thần chứ!

“Chuẩn bị đạn pháo, bắn nó! Nhanh lên bắn nó cho tôi!” Người phụ trách chỉ huy la thất thanh, cặp mắt đã đỏ ngầu.

“Không được, không cản nổi! Tranh thủ thời gian trốn, trốn mau, trốn mauuuu——!”

Người điều khiển không đợi chỉ huy lên tiếng, bản năng sinh tồn khiến hắn vội vàng tăng tốc né tránh, nhưng sự thật là đối phương quá nhanh, chút cố gắng ấy chỉ như muối bỏ biển, mọi người hoảng hốt nhìn phi thuyền phía trước.

—— Thật sự muốn lao tới sao?

Ngoại trừ hai chiến hạm đang giao đấu, gần như tất cả mọi người xung quanh đều không hẹn mà cùng có suy nghĩ này, hình ảnh như bị ấn nút tạm dừng, mọi người há miệng, nhìn chằm chằm vào phi thuyền vàng trắng giao nhau kia, tất cả đều quên cử động.

Tống Minh Uyên ngồi ở vị trí ghế lái phụ, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng. Đám Lam và Joshua đều hiểu rõ thực lực của Lục Việt, cho dù chưa từng nhìn thấy nó va chạm với chiếm hạm, nhưng giờ phút này cũng bình tĩnh đến bất ngờ. Lam cười tủm tỉm hỏi: “Có khi nào chúng ta xuyên qua tách nó làm hai nửa như đạn không?”

Đại não đóng băng của giáo quan hơi tỉnh táo một chút, trong giây lát hắn cảm tưởng mình đã nghe nhầm, quay phắt đầu nhìn lại, suýt nữa trật khớp cổ. Hắn muốn gào thét: mẹ nó, chẳng lẽ mấy người không cảm thấy việc này có vấn đề sao, đây là muốn cùng chết có biết không, mau tỉnh táo một chút dùm đi a a a, nhưng ngay trong lúc hoảng hốt, hình như hắn nghe thấy Bạch Thời từ tốn nói câu bắn, không đợi hắn hiểu có chuyện gì xảy ra, bên tai đã vang lên tiếng động nhức óc, trong tầm mắt tràn đấy ánh lửa chói lọi.

Sau khi chủ nhân hạ lệnh, Lục Việt lập tức bắn một viên pháo hạt, với tư cách là cơ giáp cao cấp thể năng lượng thời kỳ văn minh, công kích nó phát ra khá là khủng bố, chỉ một phát đạn pháo đã làm chiến hạm tan nát, đồng thời lớp cường hóa phi thuyền, tránh những mảnh vỡ từ thân chiến hạm văng ra làm thủng, sau đó đưa chủ nhân lao thẳng vào chiến hạm đã nát vụn nhưng chưa nổ hoàn toàn kia.

Ầm——!

Chiến hạm đã phải chịu một phát pháo, hiện tại không thể chống đỡ nổi sức tàn phá nào nữa, đột ngột phát nổ, ánh sáng tỏa ra từ trận nổ càng rõ ràng hơn trong bóng đêm mù mịt, rơi lả tả như pháo hoa.

Thời gian giữa hai tiếng nổ quá ngắn, gần như không ai có thể phân biệt được thứ tự trước sau, mọi người trơ mắt nhìn phi thuyền màu trắng lao vào chiến hạm không chút sợ hãi, sau đó bị ánh lửa vây quanh, trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ: Xong rồi!

Giáo quan cũng nghĩ như vậy, hắn vô thức nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy vài giây vừa qua không có âm thanh nào lọt vào tai, mãi một lúc lâu sau nghe thấy người bên cạnh đang nói chuyện, mới từ từ mở mắt, ánh mắt có chút mờ mịt, sau đó phát hiện trang bị truyền tin của mình được mở ra, Tống Minh Uyên hỏi: “Có biết ai làm không?”

“Chỉ là suy đoán.” Giọng Việt Tu ôn tồn truyền tới từ phía bên kia, vẫn chín chắn như trước, “Người chung đội với Hướng Văn vừa được mang về, bị thương, cậu ta nói hình như thấy trên cơ thể mấy kẻ kia có hoa văn, nhưng không nhớ kỹ.”

“Em hiểu rồi.” Tống Minh Uyên nghe tới đây là đã hiểu ý Việt Tu, “Lại là tổ chức kia.”

“Rất có thể.” Việt Tu nói, “Dặn A Bạch cẩn thận một chút, tuyệt đối không nên miễn cưỡng, nếu không được thì rút lui, ông ngoại rất lo cho mấy đứa.”

Tống Minh Uyên ừ một tiếng, ngắt liên lạc, đưa mắt nhìn ngốc mạnh, trầm ngâm vài giây: “A Bạch, giết hay là đi theo?”

Đương nhiên Bạch Thời cũng nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, suy ngẫm một lát, giảm tốc độ, ra lệnh cho Lục Việt đổi màu, đồng thời bật chế độ chống quét hình. Tống Minh Uyên biết hành động này của cậu tương đương với câu trả lời muốn bám sát, liền ngồi xuống bên tay lái phụ, tiện thể vuốt vuốt tóc ngốc manh.

Tốc độ của Lục Việt quá nhanh, va vào xong là bay thẳng, mấy chiếm hạm khác bị ánh lửa hừng hực che khuất tầm mắt, đã vậy bọn họ còn đang ở trong không gian mù mịt của vũ trụ, hoàn toàn không nhìn thấy đám Bạch Thời, bởi vậy ai cũng nghĩ mấy người này đã đồng quy vu tận rồi.

Đám bắt cóc còn phải cản đối phương lại, đành vội vàng tập trung chú ý, nã mấy pháo vào truy binh được cử tới từ sao Bạch Thụy, vội vã chạy trối chết.

Chiến cuộc nhanh chóng được truyền tới thủ đô, vương nghe nói cháu ngoại lao vào chiến hạm bị nổ tan tới nỗi chẳng còn mảnh vụn, tầm mắt tối sầm, lảo đảo nửa bước, loạng choạng sắp ngã. Việt Tu vừa nói chuyện xong, thấy thế vội vàng tiến lên đỡ ông, hỏi thăm nguyên nhân, sau đó an ủi rằng anh vừa liên lạc với A Bạch, không có chuyện gì xảy ra đâu.

Sắc mặt Vương đau đớn, giọng nói khàn khàn: “Nhưng vừa va chạm cách đây không lâu.”

Việt Tu hỏi: “A Bạch chủ động lao tới?”

“Nghe nói mấy đứa không hề phanh lại.”

“Vậy thì không sao đâu ạ.” Việt Tu vịn ông ngồi xuống, nói: “Ngài tốt nhất nên hỏi rõ thời gian, vài giây trước con mới liên lạc xong.”

Vương như bắt được một cọng cỏ, vội vàng liên hệ với quân được cử đi, quả nhiên phát hiện có sự chênh lệch, lúc này mới yên tâm một chút, lại quay về xác nhận với Việt Tu lần nữa, thở phào nhẹ nhõm: “Hộ vệ đi cùng họ là ai?”

“Là một giáo quan phụ trách giám thị.” Việt Tu ngẫm lại, nói tên của đối phương cho ông ngoại. Vương hiểu rất rõ về thực lực của hộ vệ nhà mình, nghĩ thầm, có hộ vệ ở đó, ít ra cháu ngoại cũng được bảo vệ, âm thầm gật đầu.

Giờ phút này giáo quan đáng tin cậy đã hoàn hồn, đỡ trán ngồi bệt xuống đất, hắn cảm giác thế giới quan của mình bị gột rửa triệt để, mặc dù nét mặt rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại hơi tái: “… Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi đổi màu phi thuyền cùng màu vũ trụ với bên ngoài.” Bạch Thời thảnh thơi ngắt kết nối tinh thần, vừa đứng dậy đi qua, vừa giải thích, “Sau đó mở chế độ tàng hình, như vậy bọn chúng sẽ không quét được chúng ta, chúng ta có thể âm thầm đi theo.”

“Tôi không hỏi vè việc này.” Giáo quan cảm thấy có chút khó tin, “Tôi đang hỏi vì sao lúc nãy lại không bị gì, chẳng lẽ lên phi thuyền có vũ khí hay phòng hộ gì đó?”

Bạch Thời chân thành nói: “Tin tôi đi, nó chỉ là một chiếc phi thuyền thông thường.”

“… Thông thường mà va chạm được với chiến hạm.”

“Khá là cứng thôi mà.”

Giáo quan: “…”

Bạch Thời không muốn tiếp tục đề tài này, liền bàn về ý định trước mắt, nói cho giáo quan biết bọn họ sẽ đi theo tới cứ điểm của đối phương, sau đó nghĩ cách cứu người. Giáo quan không có ý kiến, dù sao ngoài việc họ sở hữu một phi thuyền kỳ quái thì chẳng có thứ gì khác, không thể đánh thẳng vào hang ổ, đành phải giám sát đợi viện binh. Bạch Thời thỏa mãn, nhìn thời gian, phát hiện đã tới giờ ăn tối.

Lam nhớ tới con lợn rừng họ săn được buổi chiều vẫn còn nằm trong không gian cầm tay, mỉm cười nhắc nhở: “Làm canh xườn đi.”

Bạch Thời ừ, đang định đưa cái túi nhỏ trong không gian cầm tay cho Trọng Thiên, chợt nghĩ tới nếu mang theo người máy gia dụng sẽ vi phạm quy định, chớp mắt mấy cái, dứt khoát tự xắn tay áo nấu cơm, dù sao cậu vẫn nhớ cách làm.

Giáo quan đứng lên, không đợi Bạch Thời đi ra đã chủ động nhận cái túi, nói: “Để tôi.”

Bạch Thời không từ chối, dẫn giáo quan vào phòng bếp, Trì Tả vẫn nhiệt tình từ xưa tới nay, lập tức đi theo giúp đỡ, nói cho giáo quan biết bên trong còn có nguyên liệu nấu ăn. Giáo quan gật đầu đáp lời, tìm được không gian cầm tay có dán nhãn “Thức ăn”, bắt đầu thò tay vào tìm, sau đó sờ phải cải gì đó, lập tức cứng người.

Giáo quan cảm thấy đầu óc trống rỗng, lại sờ qua sờ lại, im lặng một lát, không từ bỏ ý định cúi đầuãuống quan sát, phát hiện quả nhiên là một cái đầu lâu, há hốc miệng, lại há hốc miệng, run rẩy bỏ về chỗ cũ.

Trì Tả nhìn về phía giáo quan: “Làm sao thế? Không tìm được?”

Giáo quan nhếch môi, yên lặng nhìn về phía một trong những người mà hắn cho là “loài người điên rồ”, nhét cái túi vào tay Trì Tả, thẫn thờ lướt ra ngoài.

Trì Tả kinh ngạc một phát, không để trong lòng, mở ra tìm tìm, sau đó mới biết Bạch Thời đã dọn thức ăn ở trong không gian ra để chứa thi hài rồi, nhanh nhẹn đặt qua một bên, lấy con mồi ra, chuyên tâm làm việc.

Giáo quan ngồi trong phòng khách, nghe tiếng băm xương ầm ầm trong bếp, nhìn những người với sắc mặt bình thường bên cạnh, không khỏi nghĩ tới một vấn đề: Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là một giấc mộng?

Tống Minh Uyên có thể nhìn ra trạng thái của giáo quan nào đó rất bất ổn, suy đoán chắc là do ngốc manh làm, thu ánh mắt lại, không để ý.

Trong phòng bếp có dụng cụ nấu cơm, Bạch Thời và Trì Tả xử lý nguyên liệu xong bỏ vào, đợi một lát là xong xuôi, bưng đồ ăn ra ngoài ăn cùng mọi người. Giáo quan vội vàng từ chối: “… Không, tôi không cần đâu, cám ơn.”

Mấy người thấy hắn ngồi từ phía xa xa nhìn chằm chằm vào họ đầy kinh hãi, cảm giác có gì đó rất kì quái, kiên nhẫn hỏi, cuối cùng mới phát hiện hóa ra là ô long.

Vì vậy, giáo quan đón nhận ánh mắt “Suy nghĩ của anh thật là đen tối” từ mấy người họ, chầm chậm bước tới, im lặng nhận bộ đồ ăn, trong lòng âm thầm thề sau khi cứu được Hướng Văn phải tránh xa đám người này một chút, đúng là một đám điên.

Phi thuyền đặt chế độ tự lái, có Lục Việt canh chừng, Bạch Thời cực kỳ yên tâm, vẫy vẫy đuôi kéo bạn trai đi nghỉ ngơi. Phi thuyền có ba gian phòng ngủ, giáo quan chủ động đề nghị ngủ ở phòng khách, Trì Tả biết người này khá cố chấp, không có ý kiến, nhìn những người còn lại, tự giác tiến vào gian phòng Phi Minh đã nhận. Khóe miệng Joshua cong cong, mở cửa căn phòng cuối cùng, đi vào trước rồi đưa mắt nhìn Lam: “Đi thôi.”

Lam cười tủm tỉm đáp lời, đi theo.

Một đêm vô sự.

Lúc tỉnh lại, phi thuyền đã sắp rời khỏi chòm sao nhỏ này, Bạch Thời cuộn mình rúc vào trong ngực Tống Minh Uyên cùng anh nhìn ra bên ngoài, chẳng muốn rời giường chút nào. Tống Minh Uyên sờ đôi tai xù lông của cậu, kiên nhẫn nằm cùng bạn nhỏ này một lát mới ra ngoài.

Họ biết đối phương khá nóng lòng muốn chạy trốn, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không hạ cánh, quyết định vẫn âm thầm đi theo sau. Trong không gian cầm tay của họ có một ít đồ ăn, cộng với đống viên năng lượng mà Tống Minh Uyên yêu cầu Lục Việt tích trữ, đủ để ứng phó.

Ba ngày trôi qua như vậy, Bạch Thời ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện bên cạnh mình có một mùi rất quen thuộc, liền ôm anh cọ cọ: “Đại ca…”

Tống Minh Uyên đã tỉnh, nghe vậy thì sững sờ, xoa xoa đầu bạn nhỏ nào đó: “Nhớ ra rồi?”

“Hở?” Bạch Thời vẫn chưa khôi phục trạng thái tỉnh táo, vô thức ôm anh vẫy vẫy đuôi, ngay sau đó toàn thân cứng đờ, hai giây tiếp theo, cậu đột nhiên bật dậy, lao vào phòng tắm đứng trước giương, cử động tai, rồi lại vẫy vẫy đuôi.

Bạch Thời: “…”

Má ơi, đã có chuyện gì xảy ra thế này?!