Chương 182: So Tài

Những thứ đẹp đẽ luôn thu hút ánh mắt.

Tầm nhìn của các thiếu niên nhanh chóng lướt qua Vương, đặt vào Bạch Thời, phản ứng đầu tiên đều là: từ khi nào trong tộc lại có một thiếu niên đẹp đẽ nhường này, sau đó mới muộn màng nhớ ra gần đây con thú con kia đang uống thuốc, cho nên… Đây là hắn.

Mọi người quan sát một lát, phát hiện lông mày của người này rất giống Việt Tu, sắc mặt bắt đầu trở nên vi diệu, không ai ngờ đứa con lai bị họ bàn tán vô số lần lại sở hữu dáng vẻ như vậy, mãi một lúc sau mọi người mới tỉnh táo lại, vừa yên lặng đợi Vương giới thiệu, vừa suy đoán có lẽ sau này họ sẽ phải huấn luyện chung.

Các thiếu niên không kiềm chế được tiếng cười trào phúng trong lòng, nghe nói thời điểm huyết mạch của thằng nhóc này thức tỉnh đã xảy ra bất trắc, bản thân không hề biết biến thân, bởi vậy mới phải nhờ tới thuốc.

Nhìn xem, đây là sự đau khổ của một đứa con lai, bây giờ còn muốn giành ngôi thái tử, định làm trò hề à?

Vương hoàn toàn không chú ý tới họ, ông đã nói dẫn cháu ngoại đi dạo, đương nhiên sẽ không nuốt lời, liền vẫy vẫy tay, bảo huấn luyện viên đang làm gì thì cứ tiếp tục, còn mình thì vui vẻ dẫn cháu ngoại đi dạo một vòng, sau đó mới tới khu nghỉ ngơi dừng chân, quan sát những người này.

Bạch Thời rất thích hoa quả trên sao Bạch Thụy, thấy nữ hầu bưng đĩa trái cây lên bàn, liền cầm một chùm nho đỏ bắt đầu ăn, mơ hồ hỏi: “Không đi nữa ạ?”

“Ừ, nghỉ ngơi một lát, quan sát họ.” Ánh mắt Vương liếc qua, phát hiện cháu ngoại cũng đang nhìn các thiếu niên giữa sân, một lát sau mới hỏi: “Con thấy họ thế nào?”

“Rất tốt.”

Vương lại làm như tùy ý hỏi thêm: “Muốn chơi cùng các bạn không?”

Bạch Thời giật mình, liên tưởng tới gần đây nghe thấy đủ thứ đồn đại từ bên ngoài và vẻ bất đắc dĩ của anh trai, cậu biết anh mình không muốn gây phiền toái, lắc đầu: “Không chơi.”

Vương nghẹn một chút, lại ân cần hỏi: “Sao thế? Sợ người lạ?”

Bởi vì bọn họ không có tính thú cơ bản, còn ghét con nữa… Bạch Thời không muốn làm ông ngoại khó xử, cố nén không nói ra, trả lời: “Làm trễ nải huấn luyện của họ không tốt đâu ạ, hay là chúng ta đi thôi.”

“… Không được, ta muốn tuyển chọn người mới ngay trong số họ, không thể nhận người quá yếu được.” Vương dẫn dắt, “Bình thường ta bận rộn, không biết nhiều về họ lắm, hay là con quan sát giúp ông ngoại, ha?”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Nhưng con càng không quen.”

“Không sao, thanh niên mấy đứa nói chuyện sẽ hợp ý hơn nhiều, cứ nói chuyện là sẽ quen nhau ngay ấy mà.” Vương hiền lành vuốt tóc cậu, “Hơn nữa cũng không chậm trễ, lát nữa là họ được nghỉ rồi.”

Bạch Thời đang muốn phản bác rằng trong thời gian ngắn sao có thể hiểu rõ một người, nhưng thấy mấy thiếu niên kia đã giải tán, sau đó được ông ngoại gọi tới. Bọn họ chậm rãi tới gần, đồng loạt đưa mắt nhìn cậu.

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời mặt liệt ăn hết chùm nho đỏ, chầm chậm duỗi móng vuốt vào đĩa trái cây lấy thêm đồ ăn, yên lặng nét vào miệng. Các thiếu niên rất tôn kính Vương, nhanh chóng thu ánh mắt, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.

“Tốt tốt, không tệ.” Vương cảm thấy bọn họ đứng cùng nhau thế này rất hoạt bát, cười khen ngợi vài câu, sau đó giới thiệu Bạch Thời cho họ biết, hi vọng mọi người có thể chơi với nhau thật vui vẻ. Đương nhiên, các thiếu niên sẽ không để lộ suy nghĩ trong lòng, chỉ gật đầu nói dạ. Bạch Thời rút giấy ăn lau miệng, lễ phép nói câu xin chào, lại túm một chùm quả tiếp tục ăn, cực kỳ ngoan ngoãn và yên tĩnh. Hướng Văn đang đứng cách đó không xa, dù nhìn thế nào cũng thấy người này thật biết điều, quả thực không dám tin cậu và con thú con kia là một người.

Vương cũng thấy cháu ngoại ngoan quá mức cần thiết, khích lệ: “A Bạch, đi chơi với các bạn một lát, đừng ngồi im, phải hoạt động mộ chút chứ.”

Trong đám thiếu niên có người đối xử với con lai rất công bằng, bản thân cũng không ghét Bạch Thời, bây giờ thấy khuôn mặt cậu càng nhìn càng dễ mếm, cười cười nói: “Cậu thích chơi gì tớ sẽ dẫn cậu đi, ở đây có sảnh giải trí, dụng cụ rất đa dạng.”

Bạch Thời nhìn người nọ, lại nhìn ông ngoại, đành phải ừ một tiếng, trước khi đi còn ôm theo một miếng dưa đỏ. Trước mặt Vương, các thiếu niên ít nhiều cũng có chút thận trọng, lúc này thấy thế cũng mượn cơ hội rút lui, nhanh chóng đi tới sảnh bên kia, tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện phiếm. Thiếu niên lúc nãy nhìn Bạch Thời, tiếp tục hỏi sở thích của cậu.

Bạch Thời hỏi: “Các cậu không huấn luyện hả?”

“Có chứ, nhưng huấn luyện ít một ngày cũng không sao.”

“Hay là thôi.” Bạch Thời suy nghĩ, “Tớ không quen với sao Bạch Thụy lắm, cậu nói xem nơi này có gì vui vui hoặc ăn ngon, mấy hôm nữa sẽ đi.”

Thiếu niên cười cười: “Cũng được.”

Bạch Thời rất hài lòng, ngồi im bên cạnh gặm dưa, ngẫu nhiên phụ họa vài câu, nghe rất hăng say.

Vương ngồi quan sát cách đó không xa, một ngụm máu mắc nghẹn trong cổ họng, ai lại mang trái cây lên thế này? Ta muốn trừ tiền lương của các ngươi! Ông phát điên trong lòng, trơ mắt nhìn cháu ngoại gặm dưa xong vẫy vẫy đuôi chạy tới, lập tức đưa giấy cho cậu, khuyên nhủ: “Sắp ăn cơm rồi, đừng ăn nhiều trái cây như vậy, đi chơi với các bạn đi.”

Bạch Thời ngồi xuống bên cạnh: “Bọn họ phải huấn luyện.”

Vương chậm rãi quay đầu, quả nhiên thấy huấn luyện viên đang triệu tập các thiếu niên, lập tức im lặng, ngay lúc ông do dự không biết có nên cho cháu ngoại vào tập cùng không, thì phát hiện bọn họ bắt đầu chia thành từng cặp đối luyện, hơn nữa còn thiếu đúng một người. Vương vội vàng đứng dậy trước khi thiếu niên kia giao thủ với huấn luyện viên, cười ngắt lời: “Để A Bạch thử xem.”

Cả căn phòng yên tĩnh, các thiếu niên đồng loạt nhìn sang, mỗi người mang một sắc mặt khác nhau, sau đó một vài người lập tức vui vẻ.

Mặc dù bọn họ ghét Bạch Thời thật đấy, nhưng họ không ngu, có Vương đứng bên cạnh quan sát thế này, còn lâu họ mới làm gì khuất tất, có điều đối luyện thì chưa chắc, bởi vì Vương rất công bằng, đường đường chính chính đánh với một đứa con lai sẽ không có việc gì đâu, đã vậy còn có thể dạy dỗ cho nó một bài học, để nó và Vương hiểu sự chênh lệch giữa bọn họ, bỏ đi suy nghĩ không nên có trong đầu.

Huấn luyện viên là người hoàn hồn đầu tiên, chần chừ hỏi: “Việc này… Có ổn không?”

“Được chứ, kỹ thuật chiến đấu của A Bạch rất khá.” Vương nói xong lại nhìn về phía cháu ngoại, “Đi luyện tập với các bạn một chút, nhanh lên, mọi người đều nhìn con đấy, ai không biết lại tưởng con không dám.”

Bạch Thời ngẩng đầu đối mặt với tầm mắt của họ, cậu cực kỳ không muốn bị xem thường, đành bước tới bên cạnh huấn luyện viên, chờ đợi bắt đầu. Đối thủ của huấn luyện viên là một thiếu niên có tên Rig, cũng là người chiến đấu giỏi nhất, đương nhiên không thể để Rig đánh nhau với con lai yếu đuối được, đành điều chỉnh đơn giản.

Hướng Văn nghe thấy, nhanh nhẹn chạy tới: “Để em để em để em!”

Bạch Thời hít hít mũi, ngửi được đây chính là tên ngốc kia, ánh mắt không kiềm chế được hung quang. Cậu đang ngủ ngon giấc với bạn trai, nếu không có tên ngốc này đột nhiên xuất hiện, cậu còn có thể nằm dài trong chốc lát, nhưng đáng tiếc hôm nay biến thân rồi, chẳng biết buổi tối ngủ còn được ôm như trước không nữa.

Bạch Thời không đợi huấn luyện viên lên tiếng, lui về phía sau nửa bước chuẩn bị sẵn sàng, hất cằm: “Đến!”

Huấn luyện viên: “…”

Các thiếu niên không thích con lai khác cũng biết Hướng Văn rất ghét con lai, thấy hai người đấu với nhau, ai nấy đều bày ra vẻ mặt xem kịch vui, mặc dù chậm chạp nghe huấn luyện viên ra lệnh chia nhóm, nhưng ánh mắt vẫn liếc qua bên kia. Huấn luyện viên hơi do dự, thấy Vương đã đến gần, không khỏi thấp giọng hỏi: “… Vậy bắt đầu?”

Vương rất rõ thái độ của các thiếu niên này, đương nhiên cũng biết Hướng Văn thuộc về phe nào, giờ phút này ông vừa kích động vừa lo lắng, kích động là có khi Hướng Văn trong một cơn não rút sẽ chọc giận cháu ngoại, sau đó cháu ngoại trong cơn tức giận sẽ đi báo danh tham gia tuyển thái tử, lo lắng là vì dù sao ông chỉ được xem video cháu ngoại chiến đấu, không rõ thực lực thật sự của Bạch Thời, nhỡ bị thương thì phải làm sao đây?

Cuối cùng ông đưa mắt nhìn, khẽ giật đầu. Huấn luyện viên không chần chừ nữa, thổi còi hiệu lệnh.

Bàn chân Bạch Thời đạp mạnh xuống đất, lập tức xông tới.

Sau khi Hướng Văn về nhà đã tự tỉnh ngộ bản thân, cảm thấy suy nghĩ trước kia thật sự không đúng, con lai cũng mang trong người dòng máu của Bạch Thụy thú, không nên bị đối xử không công bằng, mặc kệ cuối cùng hắn có thắng hay không, hắn quyết sẽ không để tộc nhân bị thương tổn.

Ngay lúc này, lời đề nghị huấn luyện viên vừa vang lên, hắn lập tức đứng dậy, bởi vì hắn biết rõ suy nghĩ và ý định của vài người đang đứng đây, đương nhiên không thể để họ toại nguyện, liền chủ động nhận làm đối thủ của Bạch Thời, dự định từ từ dạy bảo người này, dù sao… Con lai yếu ớt đã là một sự thật không thể chối cãi.

Mục đích ban đầu của Hướng Văn rất tốt, nhưng hắn không biết Bạch Thời đã từng ngâm trong thuốc của nhân ngư, lại từng trải qua Kế hoạch S, là thiên tài cấp SS cực mạnh, đã vậy hôm nay huyết mạch Bạch Thụy thú vừa thức tỉnh, thực lực của Bạch Thời không phải là thứ hắn có thể tưởng tượng được.

Hướng Văn chỉ thấy nhoáng một cái, Bạch Thời đã lướt qua, tốc độ nhanh tới nỗi không thể tin nổi, hắn giật mình, quả thực luống cuống không kịp trở tay, chỉ có thể phán đoán dựa vào trực giác của tộc thú đối với nguy hiểm, vô thức lui hẳn về phía sau nửa bước, vất vả lắm mới tránh thoát đòn công kích đang giáng xuống.

Một đòn không thành, Bạch Thời mượn thế áp sát, tóm lấy cổ tay của hắn, bả vai đột nhiên dùng sức, thẳng tay ném Hướng Văn bay ra ngoài.

ẦM!!!

Hướng Văn ngã xuống đất, trượt về phía sau ba mét mới ngừng lại, hắn vội vàng nhảy lên, nhìn Bạch Thời đầy ngờ vực, không phải con lai rất yếu sao?!

Các thiếu niên xung quanh đều đặt hết sự chú ý vào bên này, hiện tại tất cả đều ngừng động tác, cảnh tượng lại rơi vào im lặng. Bạch Thời không để ý tới họ, liếc mắt nhìn tên ngốc kia, cậu biết một chiêu vừa rồi vẫn chưa có tác dụng, ngoắc ngoắc ngón tay: “Tiếp tục.”

Nét mặt Hướng Văn trở nên nghiêm túc hơn, chủ động tấn công. Bạch Thời nghênh đón không chút sợ hãi, nhẹ nhõm né tránh cú đấm của hắn, đầu gối huých lên thật mạnh, sau đó ngay thời điểm Hướng Văn né đòn, cậu ngang nhiên nện một quyền, quyết tâm phải đánh cho tên này một trận.

Hai người bắt đầu lượt giao chiến tiếp theo, tốc độ rất nhanh, nhưng rõ ràng Bạch Thời đang thắng thế, Hướng Văn đối phó có chút cố sức. Mọi người sững sờ quan sát, gần như cảm thấy trước mắt xuất hiện ảo giác, phải biết rằng tuy Hướng Văn hơi ngốc, nhưng thực lục rất mạnh, cực kỳ có thiên phú, sao hôm nay lại… Lại bị một đứa con lai đánh thế này, sao có thể? Bọn họ đang nằm mơ hả trời?!

Vì tránh huấn luyện viên nhận ra mình đang cố ý trả thù, Bạch Thời ra đòn không ác lắm, sau khi đánh ngã đồ ngốc liền ngừng, nhẹ nhàng xoay cổ tay: “Dừng ở đây đi.”

Hướng Văn nhảy lên, ý chí chiến đấu đã bị khơi dậy, phấn khởi nói: “Lại đến!”

Bạch Thời không để ý tới hắn, trở lại bên cạnh ông ngoại: “Con muốn về.”

Vương kiềm nén sự kiêu ngạo không ngừng dâng lên trong lồng ngực, khống chế hai mắt mình đừng sáng rực, hiền hòa vuốt tóc cháu ngoại: “Được, đi thôi.”

Bạch Thời dạ một tiếng, đang định trở về cùng ông ngoại thì thấy một thiếu niên đột nhiên ngăn cản đòi đánh với cậu. Bạch Thời phản ứng một giây, nhận ra trong ánh mắt của đối phương có vẻ không cam lòng, có lẽ không muốn cậu bước ra khỏi đây một cách bình yên thế này, bèn vỗ vỗ vai người ta, giọng điệu thành khẩn: “Ngoan, phải trưởng thành đi.”

Thiếu niên: “…”

Bạch Thời lướt qua người nọ, không quay đầu lại bước ra khỏi phòng huấn luyện.

Vương dẫn cháu trai đi dạo qua vài nơi nữa, càng nhìn càng thấy thỏa mãn quá trời, quyết định phải nghĩ cách làm cháu ngoại dự tuyển, sau đó tiếc nuối đưa cậu về phòng.

Trong phòng khách chỉ có Việt Tu và Tống Minh Kiệt, Bạch Thời nhìn quanh: “Anh ấy đâu rồi?”

“Trong thành phố có hội đấu giá, bọn họ tới đó rồi.” Việt Tu đáp, “Chắc đến tối mới về.”

Không được gặp bạn trai, Bạch Thời rất không vui, lỗ tai rũ xuống, ôm cái đuôi cuộn mình trong sô pha, yên lặng làm tổ tới lúc ăn tối mới chịu động đậy. Cậu ăn qua loa mấy thứ, thấy Việt Tu muốn lên lầu, do dự một giây, từ từ lướt tới: “Anh, anh nói tối nay em và anh ấy…”

“Muốn làm gì thì làm.” Việt Tu nghe mấy chữ là đoán được vấn đề không khác gì câu hỏi lúc sáng, ngắt lời, “Không sao, cậu ta không chú ý đâu.”

“Thật chứ?”

“Ừm.”

Bạch Thời vẫn hơi chần chừ, cảm thấy mình quá phóng túng, chỉ biết đi tới đi lui, quyết định xóa bỏ kế hoạch ban đầu, đổi thành ôm ngủ, nghĩ vậy mới hơi hài lòng một chút. Lúc Tống Minh Kiệt lên lầu thấy bạn nhỏ này đang ôm đuôi lượn qua lượn lại trước cửa phòng, bật cười: “Sao thế?”

Bạch Thời giật mình hoàn hồn: “Ha? Không có gì.”

Tống Minh Kiệt vẫy vẫy tay, nhìn đôi tai xù xù lông trên đỉnh đầu cậu, cười xoa đầu cậu một cái: “Đang đợi tiểu Uyên?”

“… Dạ.” Bạch Thời biết đây là anh hai của bạn trai mình, nghĩ nghĩ một lát, thăm dò: “Anh nói em không nhớ rõ anh ấy, cũng không ở hình thái thú con nữa rồi, liệu anh ấy có cảm thấy em không còn là em nữa không?”

“Không đâu.” Tống Minh Kiệt dừng lại một chút, “Em lo tiểu Uyên không muốn thân cận với mình?”

“… Cũng… Cũng gần như thế.”

Tống Minh Kiệt nhìn cậu vài lần, dần dần nở nụ cười: “Nào, gọi tiếng anh hai, anh có cách.”