Thời kỳ sinh sôi nảy nở của khủng long heo kéo dài hai tháng liên tục, giai đoạn đầu tiên chính là đánh giết nhau, chúng sẽ cực kỳ hiếu chiến và mẫn cảm, nhưng chỉ cần vượt qua giai đoạn này bình an thì sẽ không có vấn đề gì. Sao Lam Mộng không có người ở, núi non sông ngòi đều được đục khắc dưới bàn tay điêu luyện của thiên nhiên, đẹp đẽ tuyệt trần, điều này giúp cảm xúc khó chịu của Bạch Thời nguôi ngoai một chút.
Gần mười này vừa qua, mặc dù hai người đều đề phòng và sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, nhưng bề ngoài cũng coi như hòa bình, thỉnh thoảng sẽ rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, không đến tình trạng giương cung bạt kiếm.
Bạch Thời vẫn rất muốn biết tên thật của lão đầu, tìm cơ hội dẫn dắt chủ đề tới hướng này. Thừa Viêm ngồi trên hòn đá bên bờ sông, Thừa Viêm co chân lên, ngón tay thon dài gõ gõ trên đầu gối, cảm thấy vô cùng hứng thú với cơ giáp kia. Y nhướn mày: “Nó là do lão lấy trộm từ chỗ bọn tao, có biết không?”
“Mặt dày vừa thôi, ban đầu nó đã không phải là của bọn mày.” Bạch Thời nhắc nhở, “Mà ngay cả cơ giáp mày đang dùng cũng không phải biết chưa.”
Thừa Viêm cười nhạo: “Thời kỳ văn minh xa xôi như vậy, người đã chết hết, đương nhiên ai tìm được thì món đồ sẽ thuộc về người ấy rồi.”
Bạch Thời chẳng muốn đề cập tới chuyện của tiền bối, mặt lạnh giội cho y một gáo nước lạnh: “Kết quả là vào trong tay bọn mày cũng vô dụng, đọc sách công toi, phế vật.”
Thừa Viêm chẳng ừ hử gì cả, chỉ liếc Bạch Thời: “Làm sao để khởi động cơ giáp?”
Bạch Thời cảm thấy cơ hội đã đến, đè nén chút kích động trong lòng: “Mày nói cho tao biết tên của ổng trước đã.”
Thừa Viêm luôn cảm giác Bạch Thời cố chút cố chấp với vấn đề này: “Vì sao lại muốn biết?”
Tao sẽ nói cho mày tao muốn gọi ổng là Thúy Hoa hả? Bạch Thời chớp mắt mấy cái, tùy tiện kiếm cớ, trả lời rằng: dù sao người ta cũng tặng cơ giáp cho mình, vì vậy cậu muốn biết rõ ràng. Thừa Viêm nhìn Bạch Thời thật lâu, nghĩ mãi cũng không thấy một cái tên là vấn đề to tát, dù sao đây cũng không phải là bí mật gì. Y trả lời: “Chỉ là Hoa thôi, đóa hoa kia tên là Hoa.”
“…” Bạch Thời chưa từ bỏ ý định, “Vì sao lại gọi là đóa hoa kia?”
“Ai biết, nghe người khác gọi.”
Bạch Thời im lặng, cho nên là bông hoa cao lĩnh thật hả? Bà nó, làm ông đây mất công hí hửng.
Không thể dẫm vào chân đau của lão đầu, Bạch Thời cảm thấy không vui, cặp mắt nhỏ sáng ngời lập tức tối sầm, ồ một tiếng, nói: “Muốn khởi động cơ giáp phải thỏa mãn ba điều kiện, tinh thần lực cấp S, tinh hạch cao cấp, hơn nữa còn phải may mắn, sau đó nó sẽ nhận chủ.”
Thừa Viêm hỏi ngay: “Là sao?”
Bạch Thời nhớ lại: “Tao dùng nó lúc đang bị đuổi giết, tinh hạch ở bên trong hốc, sau đó tao không cản được cũng không thể phản kháng, đối phương thì vung kiếm muốn chém chết tao, tao cứ tưởng mình sẽ chết.”
“Nó khởi động?”
“Ờ, nó chặn công kích hộ tao, cho nên phải may mắn.” Bạch Thời mặt không đổi sắc, dù sao cậu đang nói thật mà, chỉ có điều là bản tóm tắt thôi, còn tương lai nếu Trọng Huy thật sự tìm được một cơ giáp thể năng lượng khác, có phát rồ rồi thật sự băm nó thành mảnh vụn không, điều này không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cậu, huống chi cậu cảm thấy trong truyện chủng mã ấy mà, ngoài nhân vật chính và nhân vật phản diện, người khác còn lâu mới được đãi ngộ như thế.
Thừa Viêm nhìn chằm chằm vào Bạch Thời một lúc, mặc dù không tin tưởng hoàn toàn, nhưng vẫn gật đầu.
Hai ngày lại trôi qua, âm thanh gào rú giận dữ trong rừng dần dần giảm bớt, thay vào đó là một hai tiếng rầm rì hưởng thụ, khủng long heo dần dần tiến vào giao đoạn tỏ tình và giao phối. Mặc dù chủng tộc khác nhau, nhưng Bạch Thời nhìn hai con dã thú to lớn vận động trước mặt mình, vẫn cảm thấy thật rung động và rơi tiết tháo.
Nguy hiểm đã được giải trừ gần hết, cuối cùng bọn họ cũng có thể rời khỏi đây. Bạch Thời nhìn người nào đó, không yên tâm mà hỏi: “Mày có nắm chắc thật không đó?”
Thừa Viêm nhướn mày: “Tao nói rồi, tao sẽ không hại chính mình, hơn nữa nếu gặp phải lỗ sâu mày có thể kéo tao vào lần nữa, tao đâu có ngu.”
“Ờ, đúng là tao đang có ý định như vậy.” Bạch Thời nói xong thì kết nối với Lục Việt, bảo nó biến thành cơ giáp. Thừa Viêm nhìn khối kim loại thoáng cái xuất hiện giữa không trung, lui về phía sau vài bước, cũng khởi động cơ giáp. Bạch Thời nhìn thấy, lập tức nheo mắt lại.
Trong khoảng thời gian này cậu từng âm thầm thử dùng tinh thần lực điều khiển cơ giáp của Thừa Viêm, nhưng có lẽ Thừa Viêm đã làm gì đó khiến cậu hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của Hỏa Ly, đành phải đè nén cơn giận mà kéo dài thời gian ở chỗ này, và bây giờ… Cơ hội đã tới!
Lục Việt nhận được mệnh lệnh, bộ phận to lớn dừng lại ngay trước khi kết hợp, sau đó biến thành một vệt sáng, bay thẳng về phía Thừa Viêm.
Xưa nay Thừa Viêm không phải là người chịu thua thiệt, dù lời nói và cử chỉ của Bạch Thời đều bày tỏ ý định muốn đi cùng y, nhưng y không hề buông lỏng cảnh giác, lúc này nhanh chóng bắt gặp thứ đang phóng tới, không kiềm được tiếng cười lạnh.
Mặc dù tinh thần lực cấp S có thể điều khiển cơ giáp cao cấp, nhưng một lần chỉ có thể điều khiển được một máy mà thôi, hơn nữa còn ở tình huống bên trong không có người điều khiển mới được. Y biết tinh thần lực của Bạch Thời cao hơn mình, thời điểm đưa cơ giáp ra y cũng đã liên kết với Hỏa Ly, chỉ cần phát hiện bên ngoài quấy nhiễu sẽ có phản ứng ngay. Y cứ tưởng Bạch Thời sẽ dùng cơ hội này để cướp cơ giáp, ai ngờ tên kia lại tấn công, nhưng vậy cũng không thành vấn đề. Thừa Viêm không chần chừ, điều khiển Hỏa Ly lao về phía Bạch Thời.
Hai chia lớp ánh kim loại lướt qua nhau trên không trung, mang theo sát ý lạnh buốt lao vun vút về phía đối phương, một giây sau, Lục Việt hóa thành cơ giáp loại nhỏ, dùng dao găm kề vào cổ Thừa Viêm. Hỏa Ly nhảy xuống từ chỗ cao, một quyền kinh khủng của nó ngang nhiên nện xuống nơi Bạch Thời đang đứng.
Bạch Thời đứng im không chớp mắt, tinh thần lực bắt đầu lan tràn.
Thừa Viêm lập tức phát hiện kết nối gián đoạn, quay phắt về phía kia, chỉ thấy thời điểm Hỏa Ly cách Bạch Thời đúng một phân thì đột ngột dừng lại, sau đó lại hóa thành ánh sáng, đứng ở một vị trí cách mười mét sau lưng Bạch Thời.
Ánh mắt Thừa Viêm đột ngột thay đổi.
Cơ giáp thể năng lượng có khả năng hoạt động tự do, Bạch Thời hạ mệnh lệnh xong là có thể chuyển tinh thần lực qua chỗ khác, y đã tính toán cả điểm này, nhưng tốc độ của cơ giáp rất nhanh, dù kết nối hay điều khiển đều cần thời gian, khoảng cách y lựa chọn cho dù là cấp độ S đỉnh phong cũng không kịp triển khai, chỉ cần bất cẩn là bị đập chết ngay lập tức, y cứ tưởng Bạch Thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai ngờ lại thành công.
Thừa Viêm lạnh giọng: “Đến cùng thì tinh thần lực của mày là bao nhiêu?”
“Mày đoán đi.” Bạch Thời tiến lên vài bước, lấy dây leo núi từ trong không gian cầm tay ra trói tên kia, lúc này mới chắc chắn thuốc giải của nhị ca đã được đảm bảo, cực kỳ vui vẻ.
Cậu triệu hồi Lục Việt, vét sạch những món đồ trên người Thừa Viêm, nâng một cái vòng tay lên: “Đây là cái gì?”
Lục Việt duỗi ăng ten ra phân tích một chút, đáp: “Đây là không gian để cơ giáp, nguyên liệu được làm từ năng lượng tinh thần lực, bên ngoài có một lớp màng cách ly, có thể ngăn cản tinh thần lực đến từ bên ngoài, nhưng mang theo trên tay có thể chuyển giao tinh thần lực của bản thần, điều khiển cơ giáp.”
Bạch Thời tỉnh ngộ: “Ý là ta đeo cái này rồi cất cơ giáp của hắn vào, chỉ cần không chủ động lấy ra, hắn cũng không thể điều khiển nó từ bên ngoài, đúng chưa?”
“Chính xác!”
Bạch Thời rất hài lòng, đeo vòng tay rồi triệu hồi Hỏa Ly, ngồi xuống bên cạnh Thừa Viêm, đắc ý.
Thừa Viêm: “…”
Không khí xung quanh Thừa Viêm cực kỳ khủng khiếp, quay đầu theo dõi Bạch Thời, khóe miệng lại mang theo nét vui vẻ: “Muốn làm gì?”
“Không giết mày đâu, yên tâm.” Bạch Thời an ủi rất không có thành ý, tiếp tục ngồi. Cậu không có ngu, nếu Thừa Viêm dám khẳng định mình biết đường, chứng tỏ y rất quen thuộc với khu vực này, thậm chí quanh đây có cứ điểm của Trọng Huy, nhỡ bị vây đánh thì nguy to, cho nên cậu tình nguyện đợi khủng long heo xong việc rồi chạy theo chúng, còn lâu mới đi theo Thừa Viêm.
Thừa Viêm có thể hiểu rõ băn khoăn của Bạch Thời, nhưng bây giờ bản thân y đã bị trói, dù có cam đoan đến mấy người này cũng không ngốc đến mức cởi trói cho y, đành dứt khoát im lặng.
Bạch Thời không muốn nói chuyện với tên này, ra lệnh cho Lục Việt biến thành phi thuyền, sau đó kéo Thừa Viêm ném vào sô pha, ngồi bên cạnh bắt đầu xem hoạt hình.
Thừa Viêm: “…”
Thừa Viêm nhìn chằm chằm vào phim hoạt hình có thể làm thấp chỉ số thông minh, nhịn.
Bên trong đàn khủng long heo có phân chia mạnh yếu, luôn luôn có con chiếm được ưu thế ngay từ ban đầu. Bạch Thời đưa phi thuyền chạy đến chỗ cao, kiên nhẫn chờ đợi năm ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy hai con ghép cặp rời khỏi nơi này, lập tức ra lệnh cho Lục Việt đi theo phía sau, dần dần tiến vào vũ trụ.
Cậu nhìn sinh vật phía trước, không nén nổi tiếng cảm khái, đừng xem thường chỉ số thông minh của người ta thấp nha, trâu lắm đó, hai hệ hô hấp, lại còn da dày thịt béo nữa đó có biết không, chẳng biết sau này nếu biến thành thú nhân, cậu có thể sinh tồn trong vũ trụ không nữa.
Không đúng, bà nó, cậu không muốn lông lá!
Bạch Thời không thèm nghĩ tới vấn đề đáng phiền muộn này nữa, di chuyển sự chú ý, tính thời gian cách xa đại ca, sau đó bỗng ý thức được hôm nay là năm mới, cực kỳ khó chịu.
Đã bao năm cậu chưa được đón năm mới với đại ca rồi, cứ tưởng năm nay sẽ toại nguyện, ai ngờ… Bạch Thời càng nghĩ càng bất mãn, nhìn thời gian, phát hiện đã đến giờ cơm, liền vào phòng bếp nướng thịt, sau đó cầm một bình đồ uống, bưng tới ngồi đối diện Thừa Viêm, lôi viên năng lượng đại ca chuẩn bị lúc cấp bách ra nhét vào miệng y, sau đó bắt đầu hưởng thụ bữa ăn: “Ăn ngon, ngon thật đấy.”
Thừa Viêm: “…”
Một ngày nào đó, mày mà rơi vào tay tao, tao thề sẽ giết chết mày! Thừa Viêm lạnh lùng nhìn Bạch Thời, tiếp tục nhịn.
Bạch Thời đi theo hai con heo vượt qua khu vực chết, có điều cậu không được may mắn lắm, nơi này không phải là khu vực không ai quản lý, bên còn lại là đế quốc thú nhân, nhưng bởi vì gần tới biên cảnh, có thể nhìn thấy rất nhiều người.
Lúc này đã gần chạng vạng tối, Bạch Thời cũng không tới bến cảng mà chầm chậm đáp xuống vùng ngoại ô, tranh thủ lúc cảnh sát chưa tới bảo Lục Việt biến thành máy phi hành loại nhỏ, lái vào trong thành thị, dự định tìm hoa tiêu đáng tin cậy để quay về đế quốc Erna.
“Thưa ngài, thật có lỗi.” Nhân viên công ty hoa tiêu nhìn người gần như hoàn mỹ trước mặt mình, cố gắng dịu giọng: “Hoa tiêu cực kỳ có kinh nghiệm của chúng tôi dự tính là ngày mốt mới trở về được, ngài xem có thể đợi hay là để tôi sắp xếp người khác cho ngài.”
“Đợi cũng được.” Bạch Thời nói, cậu không muốn lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Thế thì tốt quá, tôi sẽ đặt trước cho ngài?”
Bạch Thời đồng ý, điền tin tức đơn giản, rời khỏi nơi này xuất phát tới khách sạn. Hai mươi phút sau, cậu liếc mắt nhìn Thừa Viêm bên cạnh tay lái, lại nhìn khách sạn vàng son lộng lẫy, lập tức câm nín.
Dùng dây thừng trói người kéo vào rất gây chú ý, nhưng cậu không muốn đến cái thứ khách sạn đen có thể dùng tiền giải quyết mọi việc đâu! Làm sao bây giờ?
Bạch Thời dãy dụa một lát, cuối cùng đành phải bỏ qua cuộc sống tươi đẹp, chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này ánh mắt liếc qua, thấy bên cạnh có một chiếc xe dừng lại, một ông chủ ăn mặc chỉnh chu xuống xe dùng dây xích kéo một mỹ thiếu niên ăn mặc hở hang, bình an đi qua đại sảnh tiến vào bên trong.
“… Ồ~” Bạch Thời kéo dài âm, từ từ nhìn về phía Thừa Viêm.
Thừa Viêm: “…”
Bạch Thời chân thành nói: “Ngoan, mày phải hiểu, tao làm như vậy cũng là vì để mày có thể ngủ thoải mái hơn một chút.”
Thừa Viêm phản ứng một giây: “Mày dám!”
Bạch Thời không để ý tới y, lái xe tới một chỗ mua vài dụng cụ SM, đeo dây xích cho Thừa Viêm, lại phanh áo ra một chút, tiện thể nhét trái bóng vào trong miệng y, cậu cử động ngón tay bị dùng sức hơi quá, dò xét một lát, độc miệng: “Dễ nhìn ghê há.”
Thừa Viêm: “…”
Mẹ kiếp, tao nhất định phải giết chết mày! Từ nhỏ đến lớn Thừa Viêm chưa từng bị ai hành hạ đến mức này, cuối cùng không nhịn được mà chửi thề trong tâm. Bạch Thời bỏ qua ánh mắt giết người của y, quay lại khách sạn lần nữa, y vào.
Cô nàng tiếp tân nhìn mặt cậu, hai mắt tỏa sáng, sau đó nhìn người đứng phía sau, không nén nổi thất vọng, hoàn toàn không xứng chút nào cả! Khách muốn trả phòng bên cạnh cũng đanh quan sát họ, chỉ là ánh mắt đều đặt trên người Bạch Thời.
Bạch Thời liếc sang, thấy người này rất trẻ, con mắt có màu xanh da trời, vô cùng đẹp đẽ. Người trẻ tuổi thấy cậu nhìn sang, nở nụ cười thân thiện. Bạch Thời gật đầu, cầm phiếu phòng rồi rời đi.
Người trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào lưng Bạch Thời, ánh mắt như có điều suy nghĩ, gã nói với tiếp tân không trả phòng nữa, đi tới bên cạnh bấm một dãy số: “Tôi vừa đụng phải một người rất thú vị, chắc ông sẽ cảm thấy hứng thú, hắn là loài người, nhưng lại có huyết mạch tộc thú rất mạnh mẽ, đáng tiếc là vẫn chưa thức tỉnh, hoàn toàn không ngửi được giống loài, phải, đương nhiên tôi không ngửi nhầm… Được, ông chắc chắn muốn có một chút xúc tác hả?”
Gã mỉm cười: “Được, tôi biết rồi.”