Chương 172: Đuổi Theo

Phi thuyền trên không trung nhanh chóng rút lui sạch sẽ, trên trán đại đội phó cảnh sát dính máu, mặt mũi âm u chỉ huy bọn họ né tránh, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh một vị thiếu tá của căn cứ quân sự, quát lớn: “Các cậu không có pháo hạt hả?! Pháo điện từ năng lượng cao cũng được!”

Thiếu tá cũng sứt đầu mẻ trán, trả lời, “Đừng đùa, tốc độ của họ nhanh như vậy, anh cảm thấy có tác dụng không?!”

Đội phó gần như gào thét: “Ai thèm quan tâm cái thứ khỉ gió đấy có tác dụng hay không, mẹ nó, đánh trước nói sau!”

“Không được!” Thiếu tá cả giận nói, “Bên kia chính là thành thị, nhỡ bay qua đó ai gánh nổi hậu quả này? Anh?”

Đội phó không quen thuộc khu vực này, nghe vậy mới hơi tỉnh táo, dần dần bỏ ý định trong đầu, đứng im không nhúc nhích. Hai người đều thở hồng hộc, ba giây sau gần như cùng lúc ngẩng đầu, càng nhìn càng thấy kinh hãi. Lúc nãy đội phó vẫn bận rộn tổ chức rút quân, không chú ý chi tiết tỉ mỉ, giờ phút này mới nghiêm túc hỏi: “Là cơ giáp cao cấp?”

“Chắc chắn.” Thiếu tá đã từng học ngành cơ giáp, bị rung động hơn đội phó rất nhiều, đầu ngón tay không thể khống chế được mà run lên, lẩm bẩm: “Từ lúc đi học tới giờ tôi chưa từng thấy một trận chiến ở cấp bậc này, cho dù mấy vị tướng quân cấp S so tài cũng không đến mức ấy…”

Ánh lửa hòa với khói đen, tiếng la thất thanh, hai người máy kim loại khổng lồ bay vun vút qua cánh đồng bát ngát, chém giết gầm gừ, sự tích điện trên các tầng mây đã đạt đến cực điểm, nghiêng nghiêng giáng một tia sét xuống, lập tức phản xạ thành một tia sáng lạnh lùng trên thân cơ giáp, nhìn uy nghiêm mà tràn ngập sát khí, giống như chiến thần bất bại trong truyện cổ.

Đội phó ngừng thở: “… Báo cho quân đội rồi hả?”

“Đã báo rồi, chắc phải lát nữa mới tới được, nhưng không biết có tác dụng hay không…” Thiếu tá nói xong thì sững sờ, cùng lúc đó đội phó bỗng ý thức được một sự kiện, hai người liếc nhau, đột ngột quay người: “Cảnh sát vũ trang đến rồi à? Tất cả đi tới thành phố bên cạnh tổ chức sơ tán cho tôi! Nhanh lên!”

Thiếu tá chạy về phía cấp dưới của mình: “Liên hệ với cảnh sát vũ trang, bảo họ mang theo mấy chiếc phi thuyền!”

“Vâng… Ồ đợi đã! Thiếu tá! Thiếu tá!” Người nọ vội vàng kéo thiếu tá lại, “Mau xem tin nhắn này, hình như là một trong hai cơ giáp kia gửi, hắn hỏi chỗ nào của chúng ta thoáng hơn.”

Thiếu tá quay phắt lại nhìn màn hình thông tin, dừng lại một giây, lập tức nói: “Bảo hắn đi về hướng Tây Nam, thông báo sở nghiên cứu bên kia tranh thủ thời gian rút lui, lát nữa khởi động tất cả phi thuyền, vòng quanh bọn họ, tạo thành một bức tường, tiện thể mang theo cả pháo hạt, không tiếc bất cứ giá nào, tuyệt đối không thể để họ bay tới thành thị!”

“Vâng!”

Thiếu tá nói xong vội vã đi ra ngoài, sau đó chợt nhớ cơ giáp hoa văn màu vàng mới bắn ra một khoang cứu thương, hai người hắn phái đi điều tra đến bây giờ vẫn chưa báo cáo tình huống. Thiếu tá kết nối máy truyền tin, dự định gọi tới hỏi xem sao, nhưng lúc này ánh mắt liếc qua thấy bọn họ đã trở về, lập tức dừng lại.

“Thiếu tá thiếu tá thiếu tá…” Binh sĩ chạy tới nhanh như chớp, chẳng biết vì sao đáy mắt lại mang theo chút cảm xúc lo lắng xen lẫn phấn khởi, cố gắng hạ giọng, “Đó là Tiểu Nhị Hóa, hóa ra lại là Tiểu Nhị Hóa! Còn nữa, bọn chúng thật hèn hạ vô sỉ, dám bắt cóc đội trưởng của Tiểu Nhị Hóa, quả thật không thể nhẫn nhịn!”

Mặc dù gene của binh sĩ này không tốt nên chỉ học trường quân đội bình thường, nhưng rất yêu thích cơ giáp, từ sau khi xem xong trận trung kết của hai năm trước đã trở thành fan não tàn của Bạch Thời.

“Nói rõ ràng, cái gì nhị hóa..” Thiếu tá hơi sững sờ, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cho dù ít khi xem Liên Minh Cơ Giáp, nhưng hắn cũng đã nghe nói đến cái tên Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa kia, cũng tò mò xem video liên quan, hóa ra lại là người này. Thiếu tá khựng lại: “Làm sao cậu biết?”

“Bởi vì người trong khoang cứu sinh bắn ra khỏi cơ giáp là Joshua… À đúng! Bọn chúng bắt cóc đội trưởng của Tiểu Nhị Hóa, ngay trên chiếc phi thuyền bay ở đầu kia, bọn tôi đã phái ra một chiếc phi thuyền chặn đường, hiện tại Joshua đang liên hệ với người của chúng ta!”

Thiếu tá đã từng chú ý con trai của các vị tướng lĩnh, nhất là Tống Minh Uyên, đương nhiên cũng biết Joshua chơi thân với Tống Minh Uyên là ai. Thiếu tá đang muốn hỏi, bỗng thấy Joshua bước nhanh tới nơi này, dáng vẻ vẫn như trước, nhưng ánh mắt và khí thế quanh thân lại cực kỳ nguy hiểm, làm người ta không dám tùy tiện tới gần.

Joshua liếc nhìn cấp bậc của thiếu tá, đi thẳng vào vấn đề: “Mượn một phi thuyền, lúc trở về tôi sẽ giải thích cặn kẽ.”

Thiếu tá không trả lời mà hỏi lại: “Ngoại trừ Tiểu Nhị Hóa, người còn lại là ai?”

“Không rõ lắm.” Joshua đáp, “Nhưng chỉ sợ hắn có tinh thần lực cấp S, tốt nhất là các anh nên tránh xa một chút.”

Tinh thần lực cấp S! Thiếu tá hoảng hốt, vội vàng đè nén gợn sóng nơi đáy lòng, cũng hiểu mạng người quan trọng hơn, liền ra lệnh cho binh sĩ tranh thủ thời gian dẫn y đuổi theo. Joshua nói tiếng cám ơn, nhanh nhanh rời đi, nếu như không phải lo sợ cơ giáp quá lớn dễ bại lộ, y đã sớm khởi động cơ giáp đuổi theo, đám người của Trọng Huy kia tốt nhất đừng làm y hao hết kiên nhẫn.

Bọn họ lên phi thuyền xuất phát, vừa rồi Joshua đã trao đổi với người đuổi theo phi thuyền kia, bây giờ lại liên lạc lần nữa: “Phải nhớ kỹ, nhất định chỉ được yêu cầu bọn chúng hạ cánh, đừng đề cập tới con tin.”

Đầu kia biết làm vậy để tránh cho đối phương cảnh giác, sau đó làm con tin bị thương hoặc dùng con tin để đe dọa họ, gật đầu nhận lời, cố gắng đi theo phi thuyền phía trước, nói: “Không được, tốc độ của nó quá nhanh.”

Nguy hiểm trong mắt Joshua tăng lên: “Phía trước là nơi nào?”

“Sở nghiên cứu sự chuyển tiếp của vũ trụ.” Đầu kia khựng lại, “Có cách rồi, bọn tôi sẽ liên hệ với họ, để người bên kia phái quân ngăn cản.”

Joshua ừ một tiếng tán đồng, nhìn người điều khiển bên cạnh, cử động ngón tay, cuối cùng cố gắng bỏ đi ý định muốn kéo người ta ra, tự mình lái. Mặc dù những người này biết y, cũng hiểu rõ thực lực của y, nhưng nói cho cùng thì bây giờ y vẫn chỉ là sinh viên, họ sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lệnh y.

Lính dẫn đường đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm vào chiến cuộc, lo âu hỏi: “Tiểu Nhị Hóa không sao chứ?”

Joshua nhìn hai cơ giáp trong tầm mắt, thầm nghĩ, Lục Việt là cơ giáp gì chứ? Sao nó có thể để chủ nhân gặp nguy hiểm, y không quay đầu lại, trả lời khẳng định: “Không đâu.”

Binh sĩ hơi yên tâm, tiếp tục vây xem, mấy giây sau đột nhiên hỏi: “Đứa bé kia của Tiểu Nhị Hóa thật sự là con của cậu ấy hả?”

“Xem như thế.”

Lòng tò mò của binh sĩ lập tức bị khơi dậy, đang định hỏi xem là của ai, thì một tiếng vù vù đột ngột vang lên, hiển nhiên là có người mở loa ngoài, tinh thần binh sĩ chấn động, vội vàng chăm chú lắng nghe.

Một giây sau, một giọng nói quen thuộc vang vọng rất mãnh liệt, có vẻ vô cùng đau lòng: “Thừa Cẩu Thặng, ông đây vất vả nuôi mày lớn như thế này, vậy mà mày lại chạy đi lăn giường với khủng long heo, hơn nữa đó còn là một con thú con, mày ăn mà không ngại hả, đúng là đồ không bằng cầm thú, mày không thấy phụ công nuôi dưỡng của cha mày sao?!”

Thừa Viêm: “…”

Mọi người: “…”

Binh sĩ há hốc miệng: “Chẳng lẽ đây là con cậu ấy? Tại sao lại tên là Cẩu Thặng, con cậu ấy mới mấy tuổi chứ? Họ Thừa sao?”

“…” Joshua nói, “Đừng hỏi tôi.”

Lục Việt cũng kinh ngạc: “Này này… Tui chỉ nói đó là cơ giáp thứ tư thời kỳ văn minh Hỏa Ly, không nói chủ nhân nó tên là Thừa Cẩu Thặng mà.”

Bạch Thời bình tĩnh ừ một tiếng.

Trải qua lần giao thủ vừa rồi, Bạch Thời có thể khẳng định đối phương là Cẩu Thặng, lại nghĩ tới tuổi của người này, Trọng Huy, tinh thần lực cấp S và manh mối Lục Việt vừa cung cấp, trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên một cái tên mà lão đầu từng nhắc tới —— Thừa Viêm.

Cho nên cậu suy đoán đây có khả năng là Thừa Viêm, vì vậy liền mắng, nhỡ đoán sai ấy hả… Mặc kệ nó, dù sao Thừa Viêm cũng là trưởng lão của Trọng Huy, mắng cũng không lỗ.

Sát ý nơi đáy mắt Thừa Viêm càng nồng nặc: “Tao thấy mày chán sống rồi!”

Đương nhiên Bạch Thời không nghe thấy y nói rồi, nghiêng người né tránh công kích, tiếp tục dụ tên này về hướng Tây Nam sau đó liếc thấy bọn họ đã rời khỏi khu vực hỗn loạn kia một đoạn kha khá, lập tức tăng tốc, né tránh trong chốc lát, ngang nhiên nện một quyền.

Thừa Viêm vội vàng nhảy lùi lại, nhưng cuối cùng đã chậm một bước, toàn bộ thân cơ giáp chấn động mạnh, lập tức bay ngược.

Hướng Tây Nam của căn cứ quân sự là trung tâm nghiên cứu sự chuyển tiếp, diện tích cực kỳ rộng lớn, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy được mấy tòa nhà không cao, còn lại là bãi cỏ màu trầm bên dưới dải ngân hàn. Bạch Thời không cho đối phương thời gian thở dốc, nhanh chóng đuổi tới phía trên, nâng cánh tay lên dùng sức bổ xuống. Thừa Viêm vất vả lắm mới điều chỉnh được tư thế, cầm kiếm chặn ngang.

Ầm——!

Một tiếng động trời rung đất chuyển ầm ầm vang lên khắp cánh đồng bát ngát, Thừa Viêm bị chấn động mạnh tới nỗi ngã thẳng xuống phía dưới, y vội nhấc chân đạp một cước. Hai cơ giáp giằng xé nhau, gầm gừ quấn bay tất cả. Thừa Viêm nằm bên dưới, trong quá trình này không kịp né tránh cùi trỏ của Bạch Thời, lại tiếp tục bay ngược, nện thẳng vào hai phi thuyền phía trước.

Cơ giáp cao cấp khủng bố đến mức nào? Hai phi thuyền không dám trì hoãn, lập tức né tránh. Phi thuyền của Joshua vẫn còn cách hơn trăm mét, hắn vẫn luôn giữ liên lạc, giờ phút này nhìn thấy, lập tức nheo mắt: “Đừng ngừng, va vào!”

“Cái gì…”

“Đụng vào!”

Binh sĩ phía trước chần chừ gần nửa giây, một tay tăng tốc độ tới tối đa, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng đây chính là một cơ hội. Người của Trọng Huy đang chăm chú nhìn cơ giáp Hỏa Ly, vội vã giảm tốc độ để chuyển hướng, mạo hiểm tránh thoát, nhưng không đợi đám người này kịp thở phào, một lực rất mạnh đột ngột đánh úp tới từ phía sau, cả phi thuyền lập tức mất kiểm soát, đâm sầm xuống bãi cỏ.

Các binh sĩ không kịp giảm tốc độ, cũng lao xuống theo, mặt đất lõm thành một cái hố, phi thuyền văng sang bên cạnh.

Chất lượng phi thuyền của Trọng Huy không tệ, có thể khởi động lại ngay lập tức. Joshua vừa đuổi tới, khi bọn chúng bay lên tiếp tục va thêm một phát nữa, hoãn mỹ làm xong hai lần liên kích, nhận lấy súng mà binh sĩ đưa tới, nhanh chóng tiến lên.

Bên phía Trọng Huy có năm người, cơ bản đều ở trong khoang điều khiển. Lúc Joshua đi vào liếc thấy một bóng người xẹt qua, trực giác nói cho y biết tên này muốn đến chỗ con tin, đuổi theo không chút nghĩ ngợi, sau đó phát hiện hình như đối phương chạy về phía phòng ngủ, Joshua có thể khẳng định suy nghĩ của mình chính xác, lập tức bắn một phát súng. Người của Trọng Huy được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc chạy không theo một đường thẳng, vất vả lắm mới né tránh được, trở tay đánh trả.

Rốt cuộc thì Joshua vẫn là người cấp song A đỉnh phong, nhắm mục tiêu càng chính xác hơn, hành động ngay trước khi đối thủ kịp bóp cò súng, một tiếng bịch vang lên, chỉ trong nháy mắt đã chém bay bàn tay của gã.

“A!” Đối phương kêu thảm thiết, nắm cổ tay lảo đảo ngã quỵ.

Joshua thích thú nhếch khóe miệng, tiến lên túm cổ áo gã nhấc cả người lên: “Lam ở đâu?”

Gã nọ đau tới nỗi sắc mặt trắng bệch: “Đi… Chết…”

Joshua không đợi gã nói xong đã nhẹ nhàng tiêu diệt gã, tiện tay quăng ra, hoàn toàn không có ý định lãng phí thời gian. Các sinh sĩ đang đánh nhau với quân đối phương, fan não tàn của Bạch Thời thì đi theo y, thấy thế sững sờ: “Bây giờ… Phải làm sao đây?”

“Tìm, chắc cậu ấy đang ở trong một gian phòng ngủ nào đó.” Joshua quay người về phía trước, phỏng đoán. Fan não tàn ừ một tiếng, hai người chia nhau ra hành động.

Phòng ngủ trên phi thuyền loại nhỏ không nhiều lắm, người của Trọng Huy đều ở khoang điều khiển. Nơi này rất im lặng, bọn họ nhanh chóng tìm được người. Lam đang nằm trên giường, nở nụ cười với y.

Joshua dò xét tình hình, thấy Lam có vẻ tạm ổn, bèn đi qua muốn đỡ hắn dậy, sau đó nghe thấy tiếng leng keng, trên tay đồng thời truyền đến một chút lực cản, Joshua nhanh chóng phát hiện ra dây xích kia, ánh mắt lạnh ngắt, thẳng tay lôi súng ra bắn.

Toàn thân Lam đều dựa vào người y, không nói một lời.

Người này ấy mà, nếu cử động được thì sẽ phải mở miệng, còn lâu mới nằm yên tĩnh như thế này. Sau khi Joshua bước vào cửa đã đoán được có lẽ Lam bị trúng thuốc, y không suy nghĩ nhiều về tình huống trước mắt của Lam, kiên nhẫn đợi hai phút, nghe thấy binh sĩ nói đã giải quyết xong toàn bộ người của Trọng Huy, lúc này mới ôm người lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này Bạch Thời và Thừa Viêm đã lao ra một nơi cách xa cả ngàn mét, Joshua ngửa đầu quan sát, mặc dù biết Bạch Thời không sao, nhưng vẫn khởi động cơ giáp, sau đó ôm Lam đặt vào ghế lái phụ, cúi người thắt dây an toàn cho hắn, liếc nhìn một vòng, thích thú nói: “Hiếm lắm mới thấy cậu nghe lời thế này.”

Lam mỉm cười, vô thức muốn đáp trả một câu trong im lặng, nhưng đúng lúc này hắn thấy thứ gì đó, ánh mắt vội lướt qua khuôn mặt Joshua nhìn về phía xa xa. Joshua thấy thế cũng nhìn theo, lập tức nheo mắt lại: “… Kia là gì?”