Chương 170: Truy Đuổi

Vì không xuất phát cùng một bến cảng, phi thuyền của họ phải vòng hơn nửa vòng, sau đó mới tiến vào tuyến đường an toàn của đối phương. Bọn họ bay xa một khoảng cách, rồi mới đổi sang Trọng Thiên, tăng tốc bay về phía trước.

Trọng Thiên lợi hại hơn phi thuyền bình thường, giao cho nó điều khiển Tống Minh Uyên hoàn toàn yên tâm, dẫn ngốc manh về phòng ngủ nghỉ ngơi. Mặc dù bọn họ có ba người, nhưng cơ giáp trí tuệ cao thời kỳ văn minh biết rõ quan hệ giữa chủ nhân và Bạch Thời, bởi vậy rất tâm lý đưa ra hai gian phòng riêng biệt. Joshua cũng trải qua một đêm không ngủ, lúc này đã tiến vào gian khác.

Lần tỉnh lại tiếp theo đã là bốn giờ sau, Bạch Thời cảm thấy đại não mê man hoàn toàn tỉnh táo, theo thói quen xoay người vùi đầu vào ngực đại ca, tiện thể duỗi móng vuốt sờ sờ một cái. Tống Minh Uyên chạm vào công tắc ở đầu giường, điều chỉnh trần nhà thành chế độ trong suốt, ôm ngốc manh xoa xoa: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.”

Dải ngân hà sáng chói, quanh co kéo tới phương hướng xa xôi, tạo thành một bức tranh đồ sộ khiến người ta rung động. Gần đó là các hằng tinh* u ám tỏa ra mấy cột sáng lờ mờ, chầm chậm lui về phía sau theo di chuyển của phi thuyền, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại đằng xa.

Bạch Thời liếc thấy mấy hành tinh nhìn quen mắt, cậu biết họ vừa rời khỏi chòm sao nơi đế đô đang nằm không lâu, mà Trọng Thiên vẫn chưa thông báo, chứng tỏ họ chưa đuổi kịp. Sau khi cậu bò ra khỏi Kế hoạch S đã được cho biết về thân phận của Lam, không nhịn được mà hỏi: “Anh nói bọn chúng muốn mang nhị ca đi đâu? Đế quốc Phỉ Tây?”

“Khả năng rất lớn.” Tống Minh Uyên nắm lấy móng vuốt nhỏ của Bạch Thời, im lặng một lát mới bổ sung, “Chỉ sợ bọn chúng đáp xuống giữa đường.”

Bạch Thời giật mình, cũng phải, nếu bọn bắt cóc kia thật sự tìm chỗ nào đó ở đợi vài ngày sau mới lên đường, bọn họ không biết rõ tình huống, nhất định sẽ tiếp tục bay theo lộ trình kia, đến lúc ấy phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn cậu đánh tới tận Phỉ Tây? Cho nên là đổi bản đồ hả? Nhưng cậu đã lăn giường với nhân vật phản diện rồi còn đâu, bây giờ thật sự còn tồn tại cái thứ gọi là cốt truyện sao?!

Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời im lặng, kéo người vào trong lòng, an ủi rằng có lẽ bọn chúng sẽ không dừng đâu. Bạch Thời chỉ ừ, nằm im một lát, đứng dậy đi ra ngoài.

Joshua đã tỉnh, đang ngồi trong buồng lái. Bạch Thời đi tới trước bàn điều khiển nhìn chằm chằm một lúc, phát hiện còn chẳng nhìn thấy nửa cái bóng của đối phương, dứt khoát ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi. Tống Minh Uyên thì đã sớm ngồi xuống ghế điều khiển chính, cũng đang nhìn ra bên ngoài, cặp mắt đen nhánh lóe lên ánh sao vỡ vụn.

Khoang thuyền bỗng chốc rơi vào yên tĩnh, hai giờ đã trôi qua tự bao giờ, nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào. Sự nguy hiểm và sắc bén trong ánh mắt Joshua dần dần tràn ra, y chậm rãi nheo mắt lại, phỏng đoán: “Tốc độ của bọn chúng cũng rất nhanh.”

Trọng Thiên là một cơ giáp thể năng lượng, làm gì có phi thuyền nào so được với nó… Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Thời, cậu vô thức liên tưởng tới Trọng Huy, nếu thật sự là bọn chúng, có được kỹ thuật siêu mạnh làm điểm tựa, tuyệt đối có thể làm được việc này, nhỡ bọn chúng đổi lộ trình giữa đường như đại ca nói thì nguy rồi.

Bạch Thời không kiềm chế được mà nhìn về phía đại ca: “Có khả năng hạ cánh không?”

Tống Minh Uyên mở bản đồ vũ trụ, liếc qua những hành tinh xung quanh một lát, lại nhìn lộ trình của họ, anh nghĩ tỷ lệ đối phương sẽ dừng lại ở phụ cận quá thấp. Tống Minh Uyên trầm ngâm một giây, ra lệnh cho Trọng Thiên kết nối lưới thần kinh, nhanh chóng thành lập liên kết với nó, bắt đầu tăng tốc.

Tốc độ càng nhanh, nếu không khống chế được sẽ gây ra hậu quả càng nghiêm trọng, Trọng Thiên thì không sợ bị va chạm, nhưng phi thuyền khác trên tuyến đường này sẽ thảm cho coi, Trọng Thiên chần chừ trong khoảng một phần mười giây, muốn nhắc nhở chủ nhân một chút, nhưng ngay sau đó đã bị tinh thần lực cực mạnh điều khiển, lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Bạch Thời và Joshua chỉ cảm thấy có một lực rất mạnh đánh úp về phía mình, cả hai bị tác dụng của quán tính đẩy sát vào lưng tựa của ghế, mãi mười giây sau mới điều chỉnh ổn thỏa, bọn họ nhìn chằm chằm vào tấm kính thủy tinh đặc biệt do năng lượng tạo thành, hy vọng có thể mau chóng phát hiện đối phương.

Giờ phút này, Lam đang tựa vào thành giường xem phim, trong tay là nước trái cây vừa đòi, mặc dù hắn bị bắt cóc, nhưng đối đãi cũng tạm được. Lam mỉm cười nói: “Có bắp rang không?”

Thừa Viêm đứng bên cửa sổ liếc nhìn hắn, cực kỳ kiên nhẫn: “Đó là thứ gì?”

“Thì là bỏ chút dầu vào trong nồi, sau đó bỏ thêm chút gạo màu cam của đế đô, đảo với nhiệt độ cao.” Lam dịu dàng giải thích, “Em trai tôi phát minh đó, hương vị không tệ chút nào, cậu có thể nếm thử.”

Thừa Viêm bật cười: “Được, chờ.”

Cửa phòng không khóa, Lam tùy ý nhìn quanh, phát hiện không có cái gì, dứt khoát quay lại xem phim. Hắn nghĩ tới cảnh tượng sau khi mình tỉnh lại, có lẽ bọn chúng đã biết thân phận của hắn, nhưng đến cùng thì vì sao chuyện này lại bị lộ? Mà ép hắn quay về Phỉ Tây để làm gì?

Uy hiếp người thân của hắn?

Hay là… Thôi miên hắn?

Lam khẽ giật còng tay, dò xét những thứ xung quanh, nhưng chỉ thấy được những thứ không thể sử dụng, Lam không nén nổi tiếng thở dài, nếu thật sự muốn trốn, chỉ có thể đợi sau khi hạ cánh rồi tìm cơ hội.

“Khuôn mặt đẹp thế này, thở dài làm gì.” Thừa Viêm rảo bước vào phòng, đưa tay đóng cửa, cười cười kéo ghế tới bên giường rồi ngồi xuống, “Anh sẽ đau lòng.”

Lam sờ khuôn mặt bị cấy da thành một người rất bình thường: “Cậu không ngại nói nhỉ.”

Thừa Viêm chân thành đáp: “Điều này chứng tỏ là tôi đã bắt đầu thích cậu rồi.”

Lam nghiêng đầu nhìn Thừa Viêm, trong mắt y không mang theo chút đùa bỡn, phản cảm hay nghi ngờ nào, ngược lại còn chứa một cảm xúc không thể tả rõ. Thừa Viêm đối mặt với Lam, thấy hắn mãi mà không lên tiếng, đang định hỏi có phải cậu thích tôi rồi không, chợt nghe hắn khẽ nói: “Nếu như một ngày nào đó cậu ấy có thể nói với tôi như vậy, thật là tốt.”

Thừa Viêm: “…”

Thừa Viêm vô thức muốn nói “Đừng lãng phí thời gian vào người không thích cậu nữa, mau đến với tôi, tôi sẽ đối tốt với cậu tới mức làm cậu phải quên hắn”, nhưng y cảm giác có lẽ người này sẽ tiếp tục diễn, ai biết hắn lại nói ra câu gì. Thừa Viêm không muốn diễn quá lố, chỉ hơi đau lòng rời ánh mắt, dứt khoát im lặng.

Bộ phim vẫn tiếp tục, hai người cùng xem với những suy nghĩ khác nhau, đúng lúc này cửa phòng bỗng bị gõ vài tiếng, sau đó một khe hở nhỏ được mở ra, người vừa tới đứng trước cửa, không kiềm được mà quăng ánh mắt ác ý về phía Lam, sau đó mới nhìn Thừa Viêm, ra hiệu bảo hắn đi ra ngoài. Lam hỏi: “Chắc bắp rang của tôi xong rồi chứ?”

Gân xanh trên trán người nọ đập thình thịch, đè nén cơn giận dữ: “Chờ một chút.”

Lam cười tủm tỉm: “Nhưng tôi cảm thấy đã xong rồi.”

Thừa Viêm liếc hắn một cái, đứng dậy đi ra ngoài: “Trên đầu dính cái gì thế?”

Người nọ đưa tay sờ sờ, kéo ra một vật thể tròn tròn màu trắng, gân xanh lại đập thình thịch. Sau khi loại gạo màu cam kia được đun nóng thì bắt đầu nổ ầm ầm bắn tung tóe ra ngoài, đập vào mặt rất đau, bây giờ khắp phòng bếp đều là thứ này, thật sự là Lam không kiếm cớ hành hạ họ chứ?!

“Cái đó chính là bắp rang.” Lam tựa vào đầu giường cười nói, “Cậu nếm thử xem.”

Thừa Viêm thuận miệng đồng ý, đóng cửa nhìn thuộc hạ, muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng ngay sau đó lại có một thuộc hạ khác chạy tới, thì thầm nói rằng đằng sau có một phi thuyền bay với tốc độ rất nhanh, càng ngày càng gần họ. Thừa Viêm nheo mắt, bước vào khoang điều khiển nhìn hình ảnh được đánh dấu trên màn hình, phát hiện là một phi thuyền tư nhân loại nhỏ.

Thuộc hạ cau màu: “Phi thuyền này được chúng ta cải tiến đã bay rất nhanh, có thể đoán được tốc độ của chúng, bình thường không ai lại để phi thuyền bay nhanh như vậy, trừ phi không muốn sống nữa.”

Thừa Viêm nhìn chằm chằm vào màn hình, ra lệnh cho thuộc hạ tùy tiện đổi sang hướng khác, chờ đợi một lát, thấy đối phương vẫn đi theo mình, y biết đây hẳn là cứu binh của Lam rồi. Thừa Viêm nhếch khóe miệng: “Thật là bất ngờ, lại có thể đuổi theo.”

Thuộc hạ không hỏi bây giờ phải làm gì, bởi vì chút chuyện nhỏ này đối với Thừa Viêm quả thực dễ như trở bàn bay.

“Không cần giảm tốc độ, quay về lộ trình an toàn ban đầu tiếp tục bay.” Thừa Viêm ra lệnh một câu, dẫn hai người tới cửa khoang sau, đồng loạt đeo bình dưỡng khí, đưa tay mở ra một lối đi khác.

Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào phi thuyền trước mặt, thấy nó chuyển hướng lần nữa trở về lộ trình lúc trước, tiếp tục tới gần, nhưng đúng lúc này chợt thấy ánh sáng trắng lóe lên, một người máy bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, rút kiếm nghênh ngang bổ thẳng về phía họ. ——

Tinh thần lực cấp S!

Ba người nhìn cơ giáp kia, trong đầu gần như cùng hiện lên suy nghĩ này.

Thừa Viêm đứng ở gần cửa ra điều khiển cơ giáp, nhìn bọn họ không chớp mắt. Y không rõ phía trên là ai, nếu có Tống Minh Uyên hoặc Bạch Thời, có lẽ đã sớm chuẩn bị chiến đấu kỹ càng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể điều khiển cơ giáp cao cấp mà không cần ngồi bên trong.

Vì vậy, hiện tại chỉ có hai khả năng, hoặc là đối phương bị đánh rơi, hoặc là sẽ có một cơ giáp xuất hiện đối chiến với y, trường hợp này y cũng không để tâm lắm.

Thuộc hạ bên cạnh Thừa Viêm cũng cho là như vậy, nhưng họ cảm thấy khả năng xảy ra trường hợp đầu tiên cao hơn, bởi vì trước mắt cả hai đế quốc còn lâu mới tiên tiến được như họ. Ngay cả có chế tạo ra cơ giáp cao cấp nhưng rất khó để đạt tới trình độ dùng tinh thần lực điều khiển cơ giáp ngoài cơ thể, tuy rằng có một cơ giáp bị mất, nhưng nghe nói nó nằm trong tay hoàng thất, mà Tống Minh Uyên và Bạch Thời đều là sinh viên, có cơ giáp cao cấp thì sao, vẫn kém xa họ.

Bởi vậy ngay thời điểm Thừa Viêm bắt đầu tấn công, thậm chí họ đã có thể tưởng tượng ra cảnh đối phương bị chém nát bét, nhưng một tích tắc tiếp theo, cả đám bỗng chứng kiến phi thuyền trước mắt trở nên mơ hồ, sau đó nhanh chóng phân giải thành một một phận màu đen to lớn, bao trùm lấy khu điều khiển lơ lửng trên không, thứ màu đen kia rút kiếm cắt ngang, khống chế công kích trong lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc.

ẦM!

Một tiếng động đinh tai.

Bọn họ cùng hít sâu một hơi, nhìn cơ giáp màu đen uy phong lẫm liệt trước mắt, sắc mặt đột ngột thay đổi, Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đây là…

Đồng tử của Thừa Viêm đột ngột co lại đầy nguy hiểm

—— Cơ giáp thể năng lượng!

Trước đây đã từng gặp mấy lần trong tư liệu ở tổng bộ, họ mất bao nhiêu lần tìm kiếm khổ sở mà vẫn không có kết quả, giống như cơ giáp bị trưởng lão phản bội cướp đi lúc trước… Cơ giáp thể năng lượng thời kỳ văn minh!

Lại có thể xuất hiện ở đây! Thừa Viêm điều khiển cơ giáp hoàn toàn lui về phía sau, nhanh chóng nã một phát pháo. Trong tay hắn thường xuyên có sẵn hai cơ giáp cao cấp, một là cơ giáp của thời kỳ văn minh, một cơ giáp khác có màu trắng, bình thường đều dùng để tạo phiền toái và hỗn loạn, bên trong chuẩn bị đạn pháo bao gồm công năng tung sương mù, rất hiệu quả.

—— ẦM!!!

Ánh sáng trắng chói mắt và khói đặc đột ngột nổ tung, cả ba người lập tức nhắm mắt lại, cho dù Trọng Thiên đã kịp thời điều chỉnh cường độ ánh sáng, nhưng họ vẫn cảm thấy hơi khó chịu, có điều thể chất của cả ba đều rất ưu tú, chỉ một giây sau đã mở mắt ra.

Tống Minh Uyên bay lên rời khỏi làn sương mù, tiếp tục xông tới phía trước.

Vừa rồi chậm trễ một chút thời gian, cơ giáp kia đã bay lơ lửng trước cửa khoang, đứng im nhìn bọn họ truy kích, hình như không có ý định phản kháng, nhưng đợi tới khi bọn họ tới gần, cơ giáp nọ đột nhiên hạ xuống rời khỏi phi thuyền, sau đó tăng tốc chạy tới hướng khác, chỉ chớp mắt đã tạo một khoảng cách.

Bạch Thời nhạy bén hỏi: “Bọn chúng vừa đưa nhị ca lên rồi?”

“Không nhất định.” Tống Minh Uyên nói xong vẫn đuổi theo sau, bởi vì theo những gì anh nhìn thấy trong số liệu phân tích của Trọng Thiên thì cơ giáp kia là kiểu nhẹ nhàng linh hoạt, tốc độ rất nhanh, nếu mặc kệ không đuổi theo sẽ thật sự mất tung tích, vào lúc này không có thời gian để do dự.

Bạch Thời đứng dậy: “Em ở lại.”

Trong tình huống mấu chốt căng thẳng thế này, Tống Minh Uyên không nhịn được mà nhìn bạn nhỏ này một cái, trị số may mắn của oắt con này vẫn luôn kỳ quái, để cho cậu hành động một mình có khi lại mất tích cũng nên. Nhưng nếu thật sự còn người sở hữu tinh thần lực cấp S ở trong phi thuyền, cũng chỉ có Bạch Thời mới đối phó được.

“Joshua đi theo A Bạch, mở máy truyền tin, nếu xuất hiện bất kỳ vấn đề gì phải liên hệ ngay.”

Khóe miệng Joshua cong cong: “Đã biết.”

Bạch Thời: “…”

Cái quái gì thế, ông đây không đáng tin đến thế sao?

Bạch Thời hầm hừ đứng lại.

Thừa Viêm đứng ở lối đi nhìn cơ giáp màu đen bị thuộc hạ dẫn bị, cười xấu xa. Y đóng cửa lại, chuẩn bị hỏi Lam về vấn để cơ giáp, nhưng lúc này, xuyên qua cửa sổ nhỏ, Thừa Viêm đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng màu vàng, nhanh chóng phân giải, thình hình hợp thành một cơ giáp.

Trái tim y lập tức chìm xuống.

——— ————

*Hằng tinh: hay còn gọi là định tinh, từ dùng để chỉ một ngôi sao đứng im, trái ngược với hành tinh – ngôi sao quay xung quanh một ngôi sao khác.