Chương 160: Chạy Trốn

Sau nửa đêm, tiếng nổ trong thành phố dần dần tăng nhiều, không ngoài dự đoán, các nhóm giải cứu con tin thành công đều bị đuổi giết, chạy thục mạng trong bóng đêm vô cùng chật vật, những người chưa tìm được con tin thì bị động tĩnh xung quanh làm căng thẳng, tiếp tục dè chừng đi lên phía trước.

Mặc dù ngoài miệng nói muốn ngủ một giấc để ban ngày tiếp tục, nhưng cuối cùng họ vẫn là thành viên tinh nhuệ được tuyển ra từ một trong những học viện đứng top 10 của đế quốc, đương nhiên sẽ không thể làm như vậy. Thực ra cũng có hai đội quay lại nghỉ ngơi một lát, sau khi điều chỉnh và sắp xếp đội viên rồi quay lại, thậm chí có mấy người nóng tính còn muốn tìm đội khác để đánh nhau, kết quả bị đồng đội vây đánh một trận, lúc này mới ngoan ngoãn.

Không biết đã qua bao lâu, trên bầu trời thành thị lại diễn ra một trận đại chiến máy phi hành, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Khán giả nhìn màn hình toàn cảnh, phản ứng đầu tiên là đi nhìn màn hình quay cận cảnh tiểu đội Hoàng Gia. Vừa rồi Tống nam thần đã chiếm được hai máy phi hành, còn phái Lam, Joshua và Phượng Tắc ra ngoài, không biết có phải là họ không.

Mọi người mở hai màn hình song song, nhìn chằm chằm vào trận chiến không chớp mắt, sau đó nghe thấy xung quanh có người nói là học viện Murs thì khẽ giật mình, vội vã mở hình ảnh của Murs, phát hiện họ cũng thiếu vài đội viên, mọi người ngờ vực quan sát.

Hai máy phi hành đang đánh nhau kia nhanh chóng bay ra bên ngoài, có vẻ máy phi hành phía trước tổn hại nhiều hơn một chút, trận chiến kéo dài, chỉ là một người đang chạy trốn, một người thì thong dong đuổi theo, hơn nữa có thể thấy đây là một trận đuổi bắt tương đối chuẩn mực, máy phi hành đằng sau đã thành công bắn trúng mục tiêu.

Mọi người nhìn trang bị cảm ứng đang bốc khói trên máy phi hành, không nhịn được mà “A” một tiếng, chẳng biết thế này có tính là toàn quân bị diệt không, nhưng ngay sau đó phát hiện chỉ bị hỏng một chỗ, còn có thể bay tiếp, khán giả đều có cùng suy đoán, nếu bên kia mà bắn thêm mấy phát nữa, có khi đội này sẽ bị đào thải khỏi trận chiến cũng nên.

Đội viên của học viện quân sự số một Murs hiện tại đang toát mồ hôi hột, phát hiện sau khi tiếng cảnh báo vang lên, hệ thống đã tự động giảm tốc độ, họ vô thức nhớ những gì Leo nói trước khi xuất phát, bắt đầu hạ thấp độ cao, mượn các tòa nhà để né tránh truy binh, dự định nếu cần thiết có thể ném máy phi hành để chạy trốn.

Sự thật chứng minh bọn họ chưa xui xẻo đến mức ấy, ngay từ ban đầu họ đã ở rất gần ngoại thành, giờ phút này càng gần hơn, chưa tới nửa phút đã chật vật xông ra ngoại thành. Người phụ trách truy kích là Velar, thấy thế nhưng không hề ngừng lại, mà nhanh chóng cất cao máy phi hành, bay thẳng tới một hướng khác, dùng sức nhấn nút bắn.

Viên đạn xé toang đêm tối, tạo ra hai ánh lửa thật dài trên không trung, khán giả giật mình, còn chưa kịp hiểu có chuyện thì xảy ra thì đã thấy nơi đó xuất hiện một máy phi hành khác. Cùng lúc đó, các sinh viên đang quan sát tiểu đội Hoàng Gia cũng nhìn thấy viên đạn gào thét lướt qua màn hình, cùng ngộ ra Velar đang đối mặt với Tống Minh Uyên, cả đám nắm tay: “Nam thần, tiêu diệt chúng!”

Tống Minh Uyên nhẹ nhàng né tránh, lập tức phản kích.

Cuộc chiến lại nổ ra, lần này không còn là tiết mục người chạy người đuổi nữa, mà là giao chiến từ chính diện. Bạch Thời ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, thấy màn hình xuất hiện yêu cầu trò chuyện, liếc nhìn đại ca: “Nhận không?”

Tống Minh Uyên bình tĩnh lên tiếng, đeo lên tai nghe cướp được từ một sinh viên năm bốn nào đó, chủ động nhấn nút nhận: “Có chuyện gì?”

Động tác của Velar rất sắc bén, giọng điệu lại rất dịu dàng: “Nếu như lúc nãy cậu lùi lại phía sau một chút đừng để tôi phát hiện, có khi tôi sẽ bắn hạ người của Murs, biết không?”

Thời điểm Velar truy kích, Tống Minh Uyên đã nhìn ra sự chần chừ của hắn, sau đó thấy hắn bay thẳng về phía mình là hiểu tên này đã phát hiện sự có mặt của họ, Velar sợ gặp mai phục nên mới dừng lại trong giây lát, nhờ vậy mà người của Murs mới thành công chạy trốn, giờ phút này Tống Minh Uyên cũng không suy nghĩ nhiều: “Ừm.”

Velar không đoán được tâm trạng của Tống Minh Uyên, chỉ cười khẽ, công kích càng thêm ác liệt, chậm rãi nói: “Hình như ngoài cơ giáp thì chúng ta chưa từng đánh nhau thế này bao giờ?”

Tống Minh Uyên lại thờ ơ ừ một tiếng, nghiêm túc nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Hai người không bật đèn, trong đêm tối chỉ có thể thấy viên đạn gào thét mang theo ánh lửa, tốc độ của họ cực nhanh, thực lực cũng rất mạnh, cản bản không cho đối phương có cơ hội bắn vào trang bị cảm ứng, hơn nữa trong lúc né tránh công kích còn phải đồng thời chú ý tránh các tòa nhà xung quanh, làm khán giả nhìn cũng không nhịn được mà đưa tay lau mồ hôi lạnh.

Bên trong kênh chìm vào yên lặng, một lúc lâu sau, Velar mới dịu dàng lên tiếng: “Thực ra tôi vẫn muốn biết, cậu có thể lựa chọn trả lời hoặc im lặng, hai đứa bé kia của A Bạch ở đâu ra?”

Động tác của Tống Minh Uyên sững lại một chút, cuối cùng người này cũng hỏi rồi.

Tri Nguyên thú quá thu hút sự chú ý, mặc dù luôn nuôi trong nhà, nhưng đến cùng vẫn phải cho chúng ra ngoài sân chơi, có lẽ đã sớm bị để ý, mà thời điểm Tri Nguyên thú biến mất cũng là lúc hai đứa nhỏ xuất hiện, tất cả quá trùng hợp, rất dễ khiến người ta sinh nghi. Đế quốc không có luật cấm lui tới với thú nhân, dù nói cho họ biết cũng chẳng sao, chỉ cần đáp án không thể bới móc là được, tránh để phía trên phát hiện huyết thống của A Bạch có vấn đề.

“Sau này hãy nói.”

Velar không miễn cưỡng, tiếc nuối nói “Xem ra không thể phân thắng bại rồi”, sau đó ngắt liên lạc, đưa tay làm động tác ngưng chiến, nhanh chóng hạ độ cao, xuyên qua dãy nhà cao tầng, rời khỏi trận chiến.

Bạch Thời ngơ ngẩn: “Hắn đi như thế ấy hả?”

Tống Minh Uyên đuổi theo hơn mười mấy mét, bay lơ lửng giữa không trung, phỏng đoán: “Lúc trước hắn không khai hỏa, hẳn là đã hết đạn rồi.”

Bạch Thời ồ một tiếng, cậu không hỏi anh vì sao không đuổi theo, vì sao ấy hả, bởi vì người ta chạy tới đại bản doanh là được tiếp tế đạn rồi, bọn họ thì không hề, đuổi theo dẫn tới nguy hiểm quá lớn. Bạch Thời hỏi: “Là Velar? Hai người nói gì thế?”

“Không có gì.” Tống Minh Uyên xoa xoa tóc cậu, điều khiển máy phi hành quay về trung tâm thành, lại đeo tai nghe liên lạc với đồng đội: “Bên phía các cậu thế nào?”

Lúc này, Lam và đồng đội đang đứng trên nóc nhà của tòa nhà cao nhất thành phố, cầm kính viễn vọng có khả năng nhìn ban đêm quan sát các hướng khác nhau, một lúc sau mới mỉm cười nói: “Nhìn thấy, tổng bộ của họ ở bên ngoài, không nằm trong thành, có lẽ trận đấu chỉ đơn giản là đi cứu người, đợi lúc tất cả con tin được cứu thoát, vòng thứ nhất sẽ kết thúc.”

Tống Minh Uyên ừ một tiếng, ra lệnh tập hợp.

Lam quay người trở về máy phi hành, Joshua và Phượng Tắc đều nghe được mệnh lệnh của Tống Minh Uyên trong kênh nội bộ, giờ phút này cũng trở về, đi lên ngồi xuống, rời khỏi tầng thượng. Con tin vẫn vui vẻ đi theo Lam, muốn bao nhiêu nghe lời thì có bấy nhiêu, tiện thể còn len lén nghiêng mắt nhìn Lam vài lần, cực kỳ ngây thơ.

Phượng Tắc biết tính cách của Thừa Viêm rất xấu, hôm nay ngồi đây nhìn y bán xuẩn bán manh, thật sự là buồn nôn muốn chết, hắn đành quay đầu nhìn cảnh đêm, hoàn toàn không có ý định quan sát người nọ.

Trong lòng Phượng Tắc vẫn hơi nghi hoặc, theo hiểu biết của hắn, Thừa Viêm chưa bao giờ làm chuyện không có giá trị, hơn nữa hắn không tin Thừa Viêm lại thích một người nhanh như vậy, vậy thì rốt cuộc là vì sao Thừa Viêm lại quấn quít Lam thế này?

Phượng Tắc vô thức nhìn thoáng qua Lam, bỗng thấy ai kia tiến tới nói thế này: thật ra tôi là fan của cậu đấy, sau đó còn phóng khoáng cởi áo khoác, giơ áo trong đòi Lam ký tên lên ngực, Phượng Tắc im lặng hai giây, tiếp tục nhìn cửa sổ, nghĩ thầm, nếu thật sự có thể, hắn rất muốn đạp người này xuống dưới.

Máy phi hành do Joshua điều khiển, Lam đang rảnh rỗi, trước giờ hắn khá tốt tính, lúc này cũng cười gật đầu, lôi bút ra ký cho Thừa Viêm. Thừa Viêm ngắm nghía một chút, thốt lên lời khen như xuất phát từ đáy lòng: “Chữ cậu đẹp thật đấy.”

“Cám ơn.”

Thừa Viêm tranh thủ cơ hội này để nói chuyện phiếm với Lam, toàn bộ quá trình chỉ chăm chăm nhìn mỗi mình Lam, mãi tới khi bọn họ tập hợp với Tống Minh Uyên, tên này mới bớt một chút. Trước kia Phượng Tắc ngồi trên máy phi hành cùng Bạch Thời, lúc này liền hỏi thăm đội trưởng xem hắn có phải quay lại không, đợi nhận được đáp án khẳng định thì lập tức bỏ đi, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Trận đấu vẫn tiếp tục, Tống Minh Uyên đã biết không thể nào đánh vào tổng bộ, bây giờ bọn họ bắt đầu tập trung cứu con tin, dự định chấm dứt trận chiến càng nhanh càng tốt. Trước mắt, họ có hai máy phi hành, đạn dược đầy đủ, cơ bản không còn gì có thể ngăn cản họ, chỉ là đi tìm người hơi phiền phức, họ tìm mãi mới được một người, sau đó lại hao đạn khi giao chiến với hai đội khác và truy binh, cuối cùng, họ quyết định quay lại trụ sở tạm thời trước khi đạn lại hết lần nữa.

Bình minh đã buông xuống, bây giờ là tảng sáng, phía trân trời bắt đầu trắng dần. Tống Minh Uyên thấy đã trận đấu đã bước đến hồi kết, không tiếp tục vào thành nữa, dặn mọi người nghỉ ngơi cho tốt.

Đương nhiên, Thừa Viêm lại đòi đi theo Lam, mặc dù Lam đã quen với sự nhiệt tình của các fan, nhưng hắn còn lâu mới ngủ chung với người vừa quen được một ngày, cùng lắm là tốt tính nhường túi ngủ cho người nọ. Lam nhìn về phía Joshua, người này đang định chui vào, thấy thế thì nhích sang, nhường chỗ cho hắn. Lam rất thỏa mãn, chúc fan cuồng đằng kia ngủ ngon, xoay người đi ngủ.

Thừa Viêm nhìn hai người, ánh mắt dừng lại ở cơ thể Lam vài giây, hai mắt nhắm nghiền.

Bọn họ ngủ một giấc đến mười giờ hơn, Bạch Thời nằm im một lát, phát hiện đại ca đã tỉnh, liền duỗi móng vuốt sờ sờ mấy cái, không muốn chui ra khỏi túi ngủ chút nào. Tống Minh Uyên chiều theo cậu, cố nén xúc động kéo bạn nhỏ nào vào lòng vuốt ve, đợi nghe tín hiệu vang lên mới buông cậu ra, xoay người ra ngoài.

Những người khác đã dậy từ lâu, chỉ là không muốn quấy rầy họ, giờ phút này không cần Tống Minh Uyên hỏi đã trả lời trước: “Màu xanh, vòng thứ nhất đã kết thúc.”

Tống Minh Uyên gật đầu, kiên nhẫn chờ đợi trong trụ sở tạm thời, không bao lâu đã thấy nhân viên tiến tới, bèn dẫn đội viên lên máy phi hành bay tới quảng trường tập hợp.

Một đêm trôi qua, dường như trong thành thị vẫn còn sót lại sát khí từ chiến trường đêm qua, trong không khí ấy toát lên sự hăng hái nhưng không kém phần nghiêm túc, ban tổ chức gọi hai người mỗi đội tới, giải thích quy tắc cho họ, nói cho họ biết mỗi đội có một cơ hội cứu vãn, có thể dùng thành viên khác trong đội để đổi con tin hoặc là hồi sinh đồng đội. Nếu như đội bên kia không cần, đội giữ con tin sẽ được cộng một điểm vào tổng điểm.

Tiểu đội Hoàng Gia cứu được ba con tin, một người của đội mình và hai người của đội khác, tổng cộng năm điểm, bọn họ không có người hi sinh, đương nhiên không cần cứu vớt, cho nên tổng điểm là sáu. Học viện quân sự số một Murs có hi sinh một thành viên trong lúc cướp đoạt máy phi hành, bọn họ thuơng lượng một lát, không hồi sinh, ngoài ra được cộng điểm khi cứu con tin của đội mình và cướp được con tin trong tay đội khác, tổng điểm là năm.

Những đội còn lại thì thảm hơn, có rất nhiều con tin đã chết trong lúc được giải cứu, có đội thì suýt nữa bị diệt cả đoàn, nhưng hiện nay chỉ có thể đổi hoặc hồi sinh một người, chọn thế nào đều phải suy nghĩ cẩn thận.

Hai người của học viện Cát Thu đang dùng cặp mắt đỏ ngầu để nhìn tiểu đội Hoàng Gia, đội viên mà bọn họ mệt mỏi tìm kiếm cả đêm lại bị cướp đi, thật là vạn ác! Có điều bây giờ đành cam chịu, bọn họ nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn đổi điểm lấy con tin, đồng loạt vẫy Thừa Viêm, dịu giọng gọi cả tiểu Điệp và tiểu Nghê, ý bảo tên này quay về.

Bạch Thời nghe mà sững sờ, liếc mắt nhìn Cẩu Thặng, thằng này tên là Nghê Điệp thật hả? Sao mà hiếm thấy quá vậy nè?

Thừa Viêm nhìn đồng đội nhiệt tình đằng kia, do dự một lát, sờ tay Lam để thăm dò, cuối cùng lưu luyến, cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn một cái.

Phượng Tắc dậy hơi trễ, chưa kịp ăn cơm, được Trì Tả nhét cho một túi bánh quy lót dạ, bây giờ nhìn thấy ai kia lên cơn, cảm thấy toàn thân không ổn. Phượng Tắc thẫn thờ nhét bánh vào miệng, mãi khi nhét hơn nửa túi bánh quy mới hoàn hồn, trả lại cho Trì Tả.

Trì Tả nhận lấy: “Ăn no chưa?”

“Không, ăn chán lắm.”

Chán mà cậu còn ăn nhiều như vậy? Trì Tả nhìn hắn một lát, hoàn toàn không thể hiểu tên này nghĩ gì, cảm thấy thật câm nín.

Ban tổ chức thấy họ đã chọn xong, đưa những người không được trao đổi lên máy phi hành, báo cho họ biết họ đã bị loại tạm thời, sau đó tuyên bố nội dung vòng hai.

Đến bây giờ Bạch Thời mới biết trận đấu lần này cũng có nội dung như ai, nội dung là bọn họ cứu được con tin toàn vẹn ở một nơi xa lạ, sau đó chạy trốn.

Đương nhiên, chắc chắn ban tổ chức sẽ không cho họ chạy một cách dễ dàng như thế rồi.