Chương 156: Tìm Người

Địa điểm của vòng đầu là sân huấn luyện mô phỏng lớn nhất học viện Hoàng Gia, nếu quan sát từ trên không trung sẽ thấy đây là mô hình của một tòa thành nhỏ, trước kia học viện mua lại mảnh đất này đã không dỡ bỏ kiến trúc bên trong, hàng năm lại tiến hành sửa chữa bảo hành, bởi vậy mọi thứ được giữ gìn khá tốt, khiến cho người ta không khỏi cảm khái một câu: không hổ là học viện Hoàng Gia.

Các con tin đã được đưa vào thành, bị nhốt trong các vị trí riêng biệt, việc các đội cần làm là cứu người, cứu được người của đội cộng thêm ba điểm, cứu được người đội khác cộng một điểm, không giới hạn số người được cứu, vị trí của ban đầu của các đội và con tin đều được rút thăm, hoàn toàn bị phân tán.

Trận đấu sắp bắt đầu, mọi người lái máy phi hành tới địa điểm được chỉ định, chờ đợi tín hiệu vang lên.

Gió mùa này lạnh thấu xương, Bạch Thời đứng đó đón gió một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thư giãn. Bởi vì độc miệng tự tìm đường chết, trước khi đại ca rời đi còn kéo cậu ra chỗ khác một lát, nụ hôn cuồng nhiệt khiến nhiệt độ trong cơ thể cậu bốc cháy ngùn ngụt, nếu không vì sắp phải thi đấu, chắc cậu đã kéo đại ca về phòng làm mấy chuyện rơi hết tiết tháo rồi.

“Ầm!”

Tiếng nổ bất thình lình làm Bạch Thời tỉnh táo lại, cậu liếc nhìn đạn tín hiệu nổ tung trên không trung, lại nhìn về phía Lam —— Đội trưởng của họ bất hạnh trở thành con tin, trước khi đi đã trao quyền quyết định cho Lam, hiện tại họ đều phải nghe theo lệnh của tên này.

Quy tắc nói rằng mỗi đội chỉ có thể cử năm người vào trong thành, những người còn lại sẽ thành lập trụ sở tạm thời.

Trang bị rất đơn giản, chỉ có đồ ăn, dụng cụ thường ngày, mấy khẩu súng và một chút công cụ, không có thứ gì khác, có thể nói tình hình cực kỳ không ổn. Người xem nhìn mà líu lưỡi, phải biết rằng bên cạnh con tin còn có sinh viên năm bốn và các binh sĩ đóng giả bọn cướp canh gác, một tòa thành lớn thế này, biết đi đâu để tìm, mà tìm được rồi thì phải đánh thế nào?

Trước mắt, cả mười đội đều gặp phải vấn đề nghiêm trọng.

Đây là mắt xích đầu tiên trong ngày hôm nay, Bạch Thời và đồng đội thương lượng một lát, cảm thấy muốn đi giải cứu con tin thì phải chuẩn bị trước, chắc có lẽ sẽ không phải chịu cảnh tượng đã thê thảm rồi còn phải nhào đầu vào chịu chết một cách ngu ngốc chứ hả, cho nên rất có thể trong thành thị có thứ gì đó tiếp viện, mà thông tin là một bước cực kỳ then chốt trong hành động quân sự, ít nhất phải có một lính truyền tin đi theo.

Trong đội có thiên tài ngành này, là sinh viên năm hai, năm ngoái người nọ đã từng hợp tác với Lam, lần này đương nhiên cũng sẽ làm việc cần làm. Cậu ta kiểm tra túi công cụ, chần cừ nói: “Không có tinh hạch, em lo đến lúc đó có dụng cụ nhưng không có năng lượng, hy vọng sẽ tìm được tinh hạch, nếu như không tìm thấy… Nhưng mà, chỉ có năm người được đi vào…”

Người nọ không nói hết mà nhìn về phía Lam.

Lam biết rõ ý của cậu ta là tốt nhất nên mang theo một sinh viên ngành chế tạo tinh hạch, nhưng như vậy trong năm người sẽ có hai người không phải là nhân viên chiến đấu, hành động này rất lớn mật, đồng thời cũng tăng nguy hiểm.

Cơ mà… Nhóm họ cũng có vốn liếng để làm điều lớn mật này mà.

Lam nhìn quanh một vòng: “Thế này, cậu, anh, A Bạch, Phượng Tắc, Tiểu Cẩm sẽ tiến vào, những người còn lại tìm chỗ đóng quân, do Joshua chỉ huy.”

Mọi người đồng loạt gật đầu, không có ý kiến. Bọn họ hiểu rõ thực lực của Lam và Bạch Thời, còn Phượng Tắc… Thiếu niên này cuồng loạn đánh bại hết sinh viên hệ cơ giáp năm hai đã không còn là tin tức mới, không ai rảnh rỗi mà đi nghi ngờ năng lực của hắn.

Lam nhìn về phía Joshua, nhắc nhở một câu: ban tổ chức không nói người ở lại sẽ không gặp nguy hiểm. Joshua cười nói đã biết, đưa mắt nhìn họ đi xa, sau đó bắt đầu tìm nguồn nước xung quanh, lựa chọn điểm dừng chân.

Mỗi đội được đưa hai camera hình quả cầu, giờ phút này một cái đang bay bên cạnh họ, một cái khác đã đuổi theo Lam, từ từ tiến vào thành trấn tĩnh mịch.

Cửa sổ mờ mịt khiến ánh nắng mùa đông trở nên trắng bệch, trên đường là vụn giấy và lá rụng rơi rớt, gió lạnh đang lay động khung cửa rỉ sắt nào đó, phát ra tiếng két két u ám, xung quanh tràn đập hơi thở chán chường. Tiểu Cẩm từ từ nhích tới bên cạnh Bạch Thời: “Anh…”

Bạch Thời ừ, bảo cô và lính truyền tin đứng cạnh nhau, tiện cho họ bảo vệ. Tiểu Cẩm biết đây là thời kỳ đặc biệt, rất nghe lời, nhút nhát lui ra. Lính truyền tin đã nghe nói về cô bé, không nhịn được mà thì thầm an ủi vài câu, sau đó bảo Lam đưa cho mình một khẩu súng, cười nói: “Dù sao thì em cũng đã tập võ.”

Lam rất hài lòng với thái độ này, ném qua một khẩu súng, sau đó sắp xếp đội hình một chút. Hắn và Bạch Thời sẽ xung phong, hai nhân viên không thể chiến đấu đứng chính giữa, Phượng Tắc đi cuối, xuất phát thật cẩn trọng.

Họ khá may mắn, không mất bao nhiêu thời gian đã phát hiện một cửa hàng, đương nhiên đồ đạc bên trong đã bị dọn sạch. Mọi người lục tung, cuối cùng tìm được một dụng cụ loại nhỏ ở trong góc nhà kho phía sau, lính truyền tin nhanh nhẹn mở túi công cụ, chuẩn bị băng tần ổn thỏa, giao tai nghe cho họ: “Vận khí không tệ, có thể sử dụng.”

Mọi người đeo tai nghe, thành công tạo liên lạc trong đội, họ lại lục soát nơi này thêm một lần nữa, sau khi xác nhận không còn thứ gì dùng được mới xuất phát. Bạch Thời nhìn cửa hàng xung quanh, bước chân hơi dừng lại, cậu muốn tìm kiếm tất cả mọi ngóc ngách, bởi vì nếu cố gắng có khi lại tìm được bản đồ của tòa thành này cũng nên.

Lam cũng có quyết định như vậy, lệnh cho mọi người tản ra, lính truyền tin là nam sinh, đi riêng cũng không sao, Tiểu Cẩm được giao cho Bạch Thời bảo vệ. Mọi người không có dị nghị, trả lời ngắn ngọn, nhanh chóng hành động. Camera trí tuệ nhân tạo tự động theo sau Lam, không nhanh không chậm.

Khu phố buôn bán này không dài, cửa hàng cũng rất nhỏ, cứ vài phút họ lại chuyển sang tiệm khác, chẳng mấy chốc đã lục soát tới tiệm cuối cùng, ngay thời điểm Bạch Thời khổ sở cho rằng phải sang khu dân cư để lục soát, cậu đột nhiên tìm được một tấm bản đồ cũ nát trong ngăn kéo của quầy hàng thứ hai đếm ngược, vội vàng nói: “Thấy rồi!”

Những người còn lại bất ngờ, nhanh chóng tập hợp, vây quanh xem xét. Phượng Tắc chỉ vào một vài địa điểm, nói: “Gợi ý chỉ đưa ra đúng một từ “Báo”, ở đây, ở đây, ở đây và ở đây nữa, vườn bách thú, viện hải dương, đại lộ Kim Báo.”

Bạch Thời tưởng tượng ra hình ảnh đại ca vị giam trong vườn bách thú, câm nín dùng bút khoanh tròn những nơi này, khựng lại một giây, chần chừ hỏi: “Có phải biểu tượng chính giữa quảng trường này là một con hải cẩu (hải báo) không?”

“Nhìn giống lắm, đánh dấu đi, lát nữa đi xung quanh tìm kiếm.” Lam dò xét những mục tiêu gần họ nhất, chuyển ánh mắt tới khu vực hơi chếch khỏi đường thẳng này, “Trung tâm cơ giáp.”

Bạch Thời đã chơi với hắn lâu rồi, nói: “Anh muốn đi ra đây trước?”

“Đúng, chúng ta không có cơ giáp, phải đi xem, nếu tìm được thì bất kể là rút lui hay công kích đều nhẹ nhõm hơn.” Lam phân tích, “Hơn nữa tòa thành này rất lớn, đi bộ quá lãng phí thời gian, tốt nhất là có thể tìm được mấy chiếc xe cơ giới, hy vọng chưa hỏng.”

Lính truyền tin chần chừ nói: “Năm nay em có đăng ký học môn tự chọn ngành sửa chữa, là lý luận cơ bản…”

“Không sao, tớ làm được.” Bạch Thời an ủi, “Cơ giáp và máy móc tớ đều biết sửa.”

Mọi người giật mình, vô thức nhớ lại tin tức ngày đó có nói người này từng làm việc ở nhà máy sửa chữa một thời gian, xem ra không sai. Lam rất hài lòng, lại cười nói: “Đi thôi, nếu như bắt gặp xe trước thì phải đi cứu đại ca, sau đó tới bên kia, mặc kệ tốt hay xấu đều phải mang về, phiền toái thì đợi ra khỏi thành sửa cũng được.”

Đa số khán giả đều là sinh viên của học viện Hoàng Gia, đương nhiên sẽ quan sát đội trường mình nhiều hơn, giờ phút này thấy họ tiến được một bước lớn, lập tức kích động, nét mặt hưng phấn, cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo và tự hào.

“Đội học viện quân sự đứng đầu Murs cũng tìm được bản đồ!”

Sau khi màn hình lớn chia làm mấy phần, các sinh viên đều đeo kính, nhanh chóng kết nối với màn hình, họ có thể lựa chọn tắt hoặc thu nhỏ màn hình, tránh cho âm thanh hỗn loạn không nghe rõ, lúc này bên tai mơ hồ nghe có người nói thế, họ tạm thời tắt hình ảnh của Hoàng Gia, mở của màn hình đặc tả đội ngũ của Murs, sau đó lập tức trông thấy Leo đang đánh dấu mấy nơi có liên quan tới báo.

Thời điểm chọn con tin diễn ra công khai, ngoại trừ chú ý tới đội viên đội mình thì người được các đội chú ý nhất chính là Tống Minh Uyên, đương nhiên cũng biết rõ từ khóa mà ban tổ chức dành cho anh. Leo nheo mắt lại: “Đây là cửa khẩu đầu tiên, ban tổ chức nói nếu con tin được đội của mình cứu sẽ khôi phục sức chiến đấu, từ đó suy ra, nếu bị đội khác bắt có khi vẫn làm con tin, chúng ta tiện đường đi qua những nơi này tìm Tống Minh Uyên, nhân cơ hội khiến Hoàng Gia mất một thành viên.”

“Được!”

Cực kỳ hèn hạ vô sỉ! Các sinh viên mắng to trong lòng, lại mở màn hình của Hoàng Gia, bắt đầu cảm thấy bứt rứt, Tiểu Nhị Hóa cố lên, nhanh nhanh cứu chồng cậu đi!

Đội của Bạch Thời tìm thấy một tiệm sửa chữa trên đường đi tới trung tâm cơ giáp, hơn nữa bên ngoài còn có một chiếc xe việt dã cũ nát, bọn họ vô cùng vui mừng, vội vàng đi qua, phát hiện đúng là đã hỏng. Bạch Thời kiểm tra một lượt, bắt đầu sửa chữa, tiện thể nói cho Lam biết không đủ năng lượng, chỉ có thể đi một đoạn ngắn.

Lam gật đầu, dẫn những người còn lại lục lọi xung quanh, cuối cùng phát hiện một khối tinh hạch chưa hoàn thành. Hắn nhìn Tiểu Cẩm: “Có thể hoàn thành được không?”

Tiểu Cẩm nhút nhát dạ một tiếng, đưa tay cầm thấy, cô rất có thiên phú ở phương diện này, cho dù không đủ linh kiện thì cũng có thể dùng những thứ khác để tạo ra một viên tinh hạch hoàn chỉnh. Tiểu Cẩm yên lặng rúc tới bên cạnh Bạch Thời.

“Ngoan.” Bạch Thời vừa sửa xong, khen ngợi một câu, đóng nắp lại, lau tay sạch sẽ, cả nhóm cùng lên xe chạy.

Lam đưa mắt nhìn bản đồ, nói Bạch Thời lái tới đại lộ Kim Báo gần đây nhất, sau đó quan sát khu nhà phía trước, hắn biết họ đã rời khá xa cửa vào, chắc có lẽ ban tổ chức không muốn họ luôn thuận buồm xuôi gió, cho nên Lam không để Bạch Thời chạy tới thẳng đích, mà là dừng ở một nơi thật kín đáo gần đó, lén lút chạy qua, làm vậy cũng để đề phòng bị đánh lén.

Hai bên đại lộ Kim Báo đều là nhà cửa, hơn nữa đã xưa cũ, mấy tòa nhà bị cảnh tượng yên ắng phủ lên cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Bạch Thời quan sát, cảm thấy như mò kim đáy biển, trái tim nhỏ đập thình thịch. Cậu thương lượng với đồng đội, quyết định đi xem xét tòa nhà ở trung tâm con đường này.

Đây là tòa nhà tài chính, bên trong có ba tên cướp ẩn nấp, có điều bởi vì đám Bạch Thời lẻn vào rất cẩn thận, có thể nói là ứng đối tự nhiên, cuối cùng thành công giết chết hai người, để lại một người sống. Bạch Thời tắt toàn bộ thiết bị truyền tin của họ, kích động đi qua nhẹ nhàng đá đá người sống: “Này.”

Người nọ nằm trên đất, phần lưng vẫn còn ướt, nhắc nhở: “… Đã chết rồi.”

“Không được đánh vào chỗ hiểm, cám ơn.”

“… Tôi cũng không thể nhúc nhích.”

Bạch Thời lật người nọ lại, phát hiện hóa ra là sinh viên năm thứ tư hệ cơ giáp, lập tức ngơ ngác, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, dí súng vào đầu hắn: “Đại ca của tôi ở đâu à? Tầng mấy? Nói thì tha cho anh một mạng.”

Sinh viên này đã từng tận mắt nhìn thấy Tiểu Nhị Hóa hành hạ chến đội Hoàng Gia của họ đến chết, ít nhiều cũng có chút khó chịu với cậu, hai mắt nhắm mắt, bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục.

Bạch Thời hỏi: “Đáng lẽ tiểu lâu la như mấy anh phải nhát gan mới đúng chứ?”

“Tôi thuộc về thiểu số.” Sinh viên năm bốn không chút áp lực, “Tùy tiện nghiêm hình bức cung, đánh chết cũng không nhận tội.”

Mi đang ỷ vào đây là trò chơi cho nên ông đây không làm gì được đấy hả? Bạch Thời ngẩng đầu, thấy đám Lam đã tuần tra xong, liền vẫy vẫy tay, đưa lưng về phía camera, thì thào hỏi họ: “Ai trong số các cậu thích kiểu như hắn.”

Mọi người: “…”

Sinh viên nọ: “…”

Hai người chết ở phụ cận: “…”

“Đừng ngại, dù sao cũng chạy không thoát.” Bạch Thời rút dao găm ra, ngồi xổm xuống cắt rách y phục hắn. Sinh viên năm bốn rất muốn nhảy dựng lên: “Cậu dám!”

Bạch Thời đè hắn lại, mặt vô cảm: “Sắp chết đừng la lớn như thế.”

“… Con mẹ nó, cậu còn biết tôi sắp chết hả?”

“Liên quan gì? Tôi thích người sắp chết hoặc mới chết đây.” Lam mỉm cười đưa tay giữ chặt người nọ, ý bảo Bạch Thời tiếp tục.

Mọi người: “…”

Sinh viên nọ: “…”

Hai người chết ở phụ cận: “= 口 =!!!”

Bạch Thời giật áo khoác người nọ, bắt đầu cẩn thận cắt áo, gặp camera đã bay về phía này, liền cúi đầu nhìn chằm chằm vào người nào đó, an ủi: “Yên tâm, sẽ không thật sự làm gì anh đây, nhưng vẫn có thể lột sạch quần áo, đúng rồi, anh có bạn gái hay bạn trai không? Trước khi chết có điều gì cần trăn trối không?”

Sinh viên năm bốn nhẫn nhịn thật lâu: “… Cậu ta không ở đây.”

Động tác của Bạch Thời dừng lại: “Ở đâu?”

“Không biết.”

Bạch Thời mặt liệt, tiếp tục cắt áo.

Sinh viên nọ bi phẫn: “Tôi thật sự không biết! Chúng tôi chỉ được phái tới để diễn, làm các cậu mất phương hướng!”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Cái này cũng nói được à?”

“… Được.” Sắc mặt sinh viên năm bốn cực kỳ khó coi, rít từng chữ qua kẽ răng, “Nếu bị bức cung, có thể chọn nói hoặc không nói.”

Bạch Thời cắt thêm vài đường rồi buông hắn ra, tiện thể đá một cái, lúc này mới rời đi cùng đám Lam, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là: Velar cũng là sinh viên năm thứ tư, chắc chắn sẽ tham dự, không biết là đang ở góc nào trong thành phố, cũng không biết có phải đang canh giữ đại ca không.

Trải qua mấy tháng quan sát, cậu đã sớm nhận ra quan hệ giữa Velar và đại ca có chút kỳ quái, nói xấu thì cũng không xấu, mà nói tốt thì lại chẳng hề tốt, hoàn toàn không rõ đến cuối cùng, mối quan hệ này sẽ phát triển thành dạng gì nữa.

Bây giờ rất nhiều thứ đã thay đổi, các em gái không phải là hậu cung, Phượng Tắc không phải là tiểu đệ của nhân vật phản diện, nhân vật phản diện không gia nhập Trọng Huy, mà nhân vật chính cũng đã không cùng phe với hoàng gia nữa rồi… Theo nguyên tác, có thể nhân vật phản diện sẽ phản bội hoàng gia, chỉ là không biết thế giới này có phát triển tới bước ấy không nữa.

Nếu như đến, người leo lên địa vị cao nhất… Sẽ là ai?

Lam phát hiện Bạch Thời đang đứng đờ ra, hơi nghiêng đầu: “Em trai, nhanh lên.”

Bạch Thời đáp lại, đi theo họ rời khỏi tòa nhà.

Gió đang nổi lên, lá cây bị thổi vang lên từng đợt âm thanh xào xạc, hình như trời cũng hơi âm u, thành trấn càng yên ắng hơn, dường như chạng vạng đang đứng sững sững nghiêm nghị, yên lặng chờ đợi một trận chiến… Không rõ kết cục.

——— ————

Tác giả phát biểu: Ngoại truyện vô trách nhiệm ——

Bạch Thời: “Các du khách, bây giờ các bạn đang được quan sát loài động vật linh trưởng có tên là Tống Minh Uyên, nghe nói là cấp song S, bộ dạng cực kỳ đẹp đẽ.”

Đội Hoàng Gia đồng thanh: “Ồ—— “

Tống Minh Uyên đứng trong lồng: “Em muốn chết phải không?”

Bạch Thời: “… Nó biết nói tiếng người, có trí tuệ rất cao.”

Tống Minh Uyên: “…”

Đội Hoàng Gia: “Hướng dẫn viên…”

Bạch Thời: “Có chuyện gì?”

Đội Hoàng Gia: “Lồng sắt hỏng rồi.”

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời ném mic, quay đầu chạy như điên.