Chương 152: Hiện Trạng

Tống Minh Uyên hơi sững sờ.

Mấy trăm năm trước, giữa thú nhân và loài người từng xảy ra một cuộc chiến rất nghiêm trọng, mặc dù oán khí của hai bên đã dần dần trôi theo thời gian, nhưng bởi vì tin tức ở đế quốc thú nhân bị tắc nghẽn, liên minh của họ lại có tính bài ngoại, đã vậy một bộ phận loài người còn tồn tại tổ chức phi pháp bắt và buôn bán thú nhân, bên phía thú nhân cũng xảy ra tình huống ngược đãi và tàn sát loài người, bởi vậy dù hai bên có chạm mặt, nhưng ít khi qua lại.

Chỉ là trên đời này làm gì có ai vừa sinh ra đã độc ác, dù sao bản tính của hai bên đều có mặt tốt đẹp, huống chi bây giờ khoa học kỹ thuật phải triển như vậy, mọi người muốn đi đâu cũng được, vì vậy dần dần có một số người bắt đầu dựng lên cây cầu hữu nghị.

Đã có tình bạn, đương nhiên sẽ không thiếu tình yêu.

Đế quốc không phản đối hai bên kết hôn, hơn nữa còn công khai luật hôn nhân liên quan, chỉ là thế hệ sau sẽ gặp phải rất nhiều hạn chế.

Không biết có phải là do dị tộc dung hợp hay không, hoặc là liên quan tới chủng loại của thú nhân, trong những ví dụ đã biết trước mắt, thế hệ sau do người và thú nhân kết hợp có gene không cao, tuổi thọ cũng không dài, thậm chí trong tình thế nghiêm trọng còn bị dị tật. Đứa nhỏ như vậy dù sinh ra ở nơi nào cũng không thể tránh khỏi bị đối đãi không công bằng, cứ thế mãi sẽ tạo nên suy nghĩ vặn vẹo, làm một vài việc nguy hại cho xã hội.

Đã từng có một ví dụ xảy ra như vậy, nghiêm trọng tới nỗi hồ sơ bị đưa vào một trong những sự kiện trọng đại của đế quốc. Người trong cuộc rất thông minh, trong nhà lại có tiền có thế, gã chịu đựng đủ ánh mắt của người ngoài rồi, cũng sợ mình sẽ tử vong sớm, vì vậy quyết định tạo ra một tổ chức ngầm, thu nạp con lai như gã, sau đó không ngừng bắt người làm thí nghiệm, ý định tìm phương pháp giải quyết.

Mãi ba năm sau tổ chức này mới bị phát hiện, trong khoảng thời gian ấy đã có gần trăm nạn nhân, thời điểm báo chí đưa tin, cả nước đều chấn động, sau đó có một nhóm người hô hào hủy bỏ luật hôn nhân dị tộc, sự việc tiếp theo bắt đầu rối loạn.

Đương nhiên đế quốc không thể hủy bỏ luật trên, nhưng vì tránh bi kịch tương tự xảy ra, họ không đồng ý sinh con, nếu muốn sinh con ấy hả, mời sang đế quốc thú nhân sinh, cũng mời dùng luôn quốc tịch bên kia.

Việc cấm đoán này chỉ mang tính tạm thời, mặc dù đế quốc thành lập một sở thí nghiệm chuyên giải quyết vấn đề này, nhưng phương diện nghiên cứu gene phát triển rất chậm, đến nay vẫn không có tiến triển, hiện trạng này cũng không thay đổi.

Mà bây giờ, rất có thể trong cơ thể của Bạch Thời có huyết thống thú nhân, không những không bị suy yếu, mà hình như gene còn nhận được đột phá, nhỡ bị người khác biết, sự việc sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

Tống tướng quân liếc nhìn con út, bổ sung: “Ta chỉ suy đoán thôi.”

Tống Minh Uyên gật gật đầu, dự định trở về xác minh với Bạch Thời, nếu như cậu cũng không rõ, vậy thì chỉ có thể đến hỏi mẹ Việt thôi.

“Chuyện này phải hết sức cẩn thận.” Mặc dù Tống tướng quân biết con út nắm chắc, nhưng vẫn không nhịn được phải nhắc nhở một câu, thân phận và địa vị của họ quá đặc thù, trên thực tế hiện tại phía trên khá mẫn cảm với quan hệ giữa hai nhà, nếu quả thật gặp chuyện không may, chẳng ai nói chắc được hậu quả sẽ ra sao.

“Con biết.”

Tống tướng quân điềm tĩnh ừ một tiếng, dừng lại một chút, bỗng nghĩ tới vấn đề đời sau. Gene của thú tộc và loài người dung hợp có chút nguy hiểm, nhưng mẹ Việt sinh cả ba đứa con mà không ai bị sao hết, trong cơ thể con dâu lại có một nửa huyết thống từ mẹ, chắc là… Không sao chứ? Có điều con dâu là thú gì nhỉ? Liệu tương lai có thể gặp cảnh biến thân không khống chế được không? Kế thừa một nửa huyết mạch có thể biến thân toàn bộ không?

Ông tưởng tưởng đến viễn cảnh nửa người trên của con dâu biến thành động vật nào đó, hoặc những bộ phận còn lại là thú và dùng gương mặt đó gọi ông là cha, Tống tướng quân bỗng cảm thấy tầm mắt đen kịt, gân xanh trên trán đập thình thịch, sau đó nhớ tới việc tiểu Uyên nhà ông còn ngủ chung chăn với người ta kìa, không nhịn được mà nhìn con út với ánh mắt cực kỳ cực kỳ đau xót.

Tống Minh Uyên nhìn thấy ánh mắt của cha mình, hỏi: “… Sao thế ạ?”

Tống tướng quân không thể tả nổi cảm xúc trong lòng, ông chỉ vào phía đối diện bảo anh ngồi xuống, hiền hòa nói về chuyện trong nhà cho con út nghe, lúc này mới để anh đi học. Tống Minh Uyên đã sớm quen với tính cách của cha mình, đại khái là nghĩ tới điều gì đó chăng, anh bình tĩnh đứng dậy rời đi.

Trưa nay, cuối cùng Trì Tả cũng không chạy với ai kia mà thành công xuất hiện trên bàn cơm. Bạch Thời nhìn hai bên một chút, phát hiện Phượng Tắc không hề đi theo, tò mò hỏi: “Hắn ta đâu rồi?”

“Về nhà trọ rồi.” Trì Tả đáp, “Tớ chỉ phụ trách dẫn cậu ta làm quen với hoàn cảnh, quan hệ với cậu ta không được tốt cho lắm.”

Bạch Thời rất hài lòng với điều này, quan sát tiểu đệ một lát, lựa lời thăm dò hỏi xem hắn cảm thấy thế nào, sau đó nghe tiểu đệ trả lời hai người vẫn chưa quen thân, liền hỏi thêm: “Vậy trước mắt cậu thấy thế nào?”

Trì Tả ấp úng trong chốt lát, buồn tẻ nói: “Cảm giác… Là một người rất tốt.”

Bạch Thời im lặng.

Trì Tả nhìn cậu: “A Bạch, cậu nói liệu nếu cô gắng khích lệ, cậu ấy có thể rời khỏi chỗ kia không?”

Bạch Thời đáp: “Trước tiên cậu đừng đề cập với hắn.

“Tớ hiểu rồi, chỉ là tương lai sẽ có thời điểm chúng ta làm rõ sự việc, cậu nói cậu ấy có khả năng đứng về phía chúng ta không?”

“Ai biết.” Bạch Thời thấy đồ ăn đã được bưng lên, liền cúi đầu ăn cơm, âm thầm quyết định sắp tới sẽ tìm một người bạn gái cho tiểu đệ, tránh cảnh tên nhóc này bị Phượng Tắc câu mất hồn, chẳng biết ngày nào đó lại bị làm thịt.

Chỉ là tìm ở đâu bây giờ?

Bạch Thời rơi vào trầm tư, cảm thấy Phượng Tắc học cùng lớp với tiểu Tả đã là một ưu thế, tối thiểu nhất là phải tìm người cùng trường… Ngay từ ban đầu cậu đã nghĩ tới các em gái của nam chính, cảm giác Lilisa cũng không tệ, có điều tình thế trước mắt chưa rõ ràng, đành thôi.

Lăng An? Không được, tính tình quá tệ.

Tiểu Cẩm? Không không, để cô em này trị liệu một thời gian đã.

Ngự tỷ? Không được, chắc chắn tiểu đệ sẽ nhận lấy một tương lai bị khi phụ sỉ nhục.

Vậy phải làm sao bây giờ? Tìm người khác?

Tống Minh Uyên ngồi bên cạnh liếc bạn nhỏ này một cái, thấy cậu đang im ỉm nhìn chằm chằm vào bông hoa trang trí trong đĩa, anh hiểu nhóc con lại mơ màng rồi, vuốt vuốt tóc cậu ý bảo đừng lo lắng, đợi đến khi ăn cơm xong thì kéo cậu về phòng như thường lệ. Bạch Thời thấy xung quanh đã không có ai, vội vàng nói muốn tìm bạn gái cho tiểu đệ. Tống Minh Uyên dẫn cậu vào phòng ngủ, tình tĩnh nhìn lại: “Trước đừng quan tâm tới chuyện của cậu ấy.”

“Không, em cảm giác việc này rất nghiêm trọng.” Bạch Thời bò lên giường, sắc mặt nghiêm túc, chỉ sợ tiểu đệ ngoan ngoãn bị bắt cóc mất.

Tống Minh Uyên lờ đi: “A Bạch, trong cơ thể em có huyết thống thú nhân không?”

Bạch Thời khẽ giật mình, chỉ nói không biết. Tống Minh Uyên kinh ngạc hỏi: không phải lúc trước em ở trong nhóm thảo luận sao. Bạch Thời đáp: ngẫu nhiên không lên mạng, nếu gặp phải tình huống này cậu cũng không biết họ đã nói gì với nhau.

Tống Minh Uyên gật đầu, kéo người ôm vào lòng, nói sơ qua về phỏng đoán. Bạch Thời yên lặng nghe xong, chớp mắt mấy cái, phản ứng đầu liên là: Má ơi má ơi, hóa ra mình không phải là người thật hả! Phản ứng thứ hai là: Mịa, thú nhân cũng là người mà!

Phản ứng thứ ba… Bạch Thời nhìn lom lom vào chân và tay mình, lại không nhịn được đưa tay sờ chỗ xương cụt, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cảnh mình biến thành động vật, hơn nữa cũng không dám nghĩ, [bad word], cậu không muốn có một ngày trên người mọc lông xù đâu!

Tống Minh Uyên vẫn luôn chú ý tới Bạch Thời, đương nhiên cũng thấy hành vi mờ ám của bạn nhỏ này, anh đợi mãi mà Bạch Thời vẫn im lặng, liền nâng cằm cậu lên dò xét: “Không sao chứ?”

Bạch Thời mặt liệt: “… Ừm, để em bình tĩnh một chút.”

Tống Minh Uyên: “…”

Bạch Thời yên lặng làm tổ trên giường, sâu sắc cảm thấy rất có khả năng, hơn nữa rất có thể hiện trạng tồi tệ hiện nay sẽ bị cậu phá vỡ, bởi vì hậu cung của nam chính cũng có thú nhân, mà trong truyện chủng mã ấy, mấy chuyện liên quan tới cả mẹ lẫn em gái thế này thường là do nam chính khí phách đi giải quyết.

Có điều không phải nghe nói cả hai kết hợp đều sinh ra thế hệ sau khiếm khuyết sao? Vì sao cậu lại bình thường? Là do huyết thống của mẹ không tinh khiết hay là do huyết thống quá tốt? Không có khả năng là thần thú chứ? Nhưng bất kể là vì cái gì, mẹ kiếp, may mà lúc đó cậu không online, nếu không chắc chắn sẽ không nhịn được mà độc miệng nói mẹ nam chính là Bạch Tố Trinh bản tương lai, vậy thì cậu xong rồi.

Nhưng nếu như thân phận thú nhân chỉ là để cậu đổi bản đồ đi tìm hậu cung và không cần biến thân thì tốt quá… Lại nói, việc này có khả năng không? Bạch Thời trở mình liên hồi, cuối cùng duỗi móng vuốt ôm đại ca, nhìn anh: “Nếu như em đúng là như thế?”

“Đúng thì là đúng chứ sao.”

“… Không có gì khác? Không sợ em xấu lắm hả?”

Tống Minh Uyên xoa xoa tóc cậu: “Đâu phải không biến lại được.”

Bạch Thời nghĩ thầm cũng đúng, cảm động cực kỳ: “Đại ca…”

“Ừm.”

“Lại nói về đề tài khi nãy đi, em muốn tìm bạn gái cho tiểu Tả.”

Tống Minh Uyên: “…”

Phòng ngủ yên lặng hai giây, Bạch Thời mơ hồ cảm giác có chút sợ hãi, không nhịn được mà rụt rụt về phía sau, nhưng vừa nhúc nhích đã bị đè lại, nhanh chóng rơi vào một nụ hôn sâu.

Tống Minh Uyên biết oắt con này khá cố chấp, đành nói sẽ nghĩ cách, sau đó tìm mấy nữ sinh có tính cách và bối cảnh không tệ, giới thiệu cho Trì Tả làm quen, chỉ là sau lần đầu gặp gỡ, hai bên cũng chỉ ngẫu nhiên trò chuyện vài câu nếu gặp trong trường, còn lại không hề liên quan, bởi vậy cũng không có tiến triển gì.

Bạch Thời quan sát từ đầu quá trình, nói như thế này không ổn, phải tìm mấy người nhiệt tình vào.

Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, đả kích rằng: thực ra lúc Trì Tả đến học viện Hoàng Gia, gần như ngày nào cũng bị fan chặn đường, còn bị nữ sinh cưỡng ôm, suýt nữa bị cưỡng hôn, có lẽ đã sinh ra tâm lý oán hận với con gái rồi.

Bạch Thời tiêu hóa thông tin mất hai giây, cảm giác tình thế rất nghiêm trọng, yên lặng suy ngẫm, ý định để Trì Tả có thiện cảm với phái nữ, sau đó nhận ra rằng không phải tất cả con gái đều như lang như hổ thế kia. Người đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là Đường Hân với nhân cách em gái nhà bên, nếu lúc nhân cách nữ vương ngủ say, cậu có thể nhờ giúp đỡ.

Cậu giải thích sơ qua với Đường Hân, nói cô hãy cố gắng tâm sự những việc lý thú của con gái với Trì Tả, làm nổi bật lên sự đáng yêu của nữ sinh, giúp Trì Tả biết con gái không đáng sợ chút nào. Đường Hân rất tốt tính, đương nhiên không có ý kiến. Vì vậy Bạch Thời tìm Trì Tả nói cậu bận, nhưng đã hẹn em gái là sẽ dẫn người ta đi mua đồ, bây giờ cậu mong Trì Tả có thể đi thay mình, tránh cảnh con gái nhà người ta đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.

Trì Tả cũng tốt tính không kém, gật đầu đồng ý, nhanh chóng rời đi cùng Đường Hân. Bạch Thời hài lòng đưa mắt nhìn họ đi xa, sâu sắc cảm thấy mình đã bước được bước đầu tiên rồi.

Tiếc là trời không cho người toại nguyện, hai người kia gặp phải chuyện ngoài ý muốn giữa đường, khiến tính cách của Đường Hân quay ngoắt 180 độ, Trì Tả chấn động tới nỗi không dám mở miệng, đi dạo phố với người ta xong là chạy biến. Nữ vương đại nhân thì đi tìm Bạch Thời, dùng cặp mắt lạnh như băng nhìn cậu thật lâu.

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời cảm thấy không khỏe chút nào, nơm nớp lo sợ tiễn người ta đi, đang định oán thầm một câu: em gái của nam chính không tin cậy chút nào, thì bỗng nghĩ tới tiểu nhân ngư mềm mềm đáng yêu, thời điểm ăn cơm vội lôi video đã quay lúc trước ra, ngồi bên cạnh Trì Tả xem, hỏi: “Đáng yêu không?”

“Ừ.”

Bạch Thời vô thức muốn nói tương lai sẽ giới thiệu cho cậu, nhưng đột nhiên nhớ ra số tuổi của tiểu nhân ngư trong video, lại nhớ bé là thú nhân, đành yên lặng nghiêm mặt: “Ngoan, quên con bé đi.”

Trì Tả: “…”

Bạch Thời cảm thấy thật không ổn mà, ăn cơm nhanh nhanh chóng chóng, quay về phòng làm tổ trồng nấm.

Tống Minh Uyên ngồi bên giường: “Nếu cậu ấy thật sự thích Phượng Tắc thì sao?”

Bạch Thời giật mình, suy nghĩ một lát, dù sao đó cũng là tiểu đệ của cậu mà, có thể làm gì đây? Chỉ có thể giúp Trì Tả theo đuổi, nếu không đuổi kịp, chỉ sợ Trì Tả sẽ đau lòng, nhưng tố chất tâm lý của tiểu đệ không kém như thế, chắc có thể đi ra khỏi nỗi buồn.

Cuộc đời ấy mà, cần phải trải qua một vài việc mới trưởng thành được.

Nghĩ tới đây, Bạch Thời thấy cánh cửa tương lai rộng mở, dứt khoát mặc kệ, để Trì Tả tự quyết.

Cuộc sống trôi qua yên ả, không chút gợn sóng. Đến cùng, Bạch Thời vẫn chưa xác định được thân phận của mình, lúc rảnh rỗi không nén nổi tò mò mà hỏi thăm mẹ về chuyện của ông ngoại, ai ngờ lại bị qua loa bằng một câu “Sau này có cơ hội sẽ nói”, đành phải thôi, tiếp tục sống cuộc sống gia đình bình thường của mình.

Năm nhất khai giảng muộn, sau đó lại trải qua một tháng huấn luyện quân sự, đi học hai tháng là dần dần tới cuối kỳ. Lúc này chỉ cần thi học kỳ, còn chưa tới giai đoạn ra ngoài thực tập, dựa theo lệ cũ, thời điểm này các học viện quân sự nổi tiếng của ba tinh hệ lớn sẽ tổ chức một cuộc đấu đối kháng liên hợp.

Sân nhà lần này là học viện Hoàng Gia, trong khoảng nửa tháng trở lại đây, đại biểu của các học viện ở tinh hệ khác đã lục tục đến.

Vì thế, các sinh viên ưu tú của hệ cơ giáp bắt đầu luyện tập khắc khổ, hy vọng mình có thể được trọn để dự thi, những ai sớm hiểu rõ mình không muốn và không có cơ hội tham dự thì khá là thả lỏng, cùng háo hức chờ mong ngày so tài mau đến, bởi vì bên phía họ có Bạch Thời và Tống Minh Uyên, vô địch tuyệt đối. Chỉ là gần đây có tin tức nhỏ đồn rằng Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa bỗng đổi tên là Việt Thời và còn là nhân tài cấp song S, có khi còn liên hệ máu mủ với Việt tướng quân, chẳng biết là thật hay giả.

Bạch Thời biết rõ trong học viện có một bộ phận con cháu quý tộc, huống chi từ sau khi nhận tổ quy tông, truyền thông vẫn rất chú ý tới cậu, mặc dù chưa tìm được cơ hội chặn đường, nhưng sớm muộn gì tin tức cũng được truyền ra, mấy ngày nay ánh mắt tiểu đệ Lawn nhìn cậu rất không bình thường, bộ dạng muốn nói lại thôi, việc này rất tổn hại hình thượng của cậu có biết không!

Không phải anh trai cậu nói hãy giao cho ảnh hả? Sao giờ vẫn chưa xuất chiêu, giữa đường xử lý bỗng nhiên biến thành thần thú rồi hả? Bạch Thời oán thầm một câu, không nhịn được đưa tay bấm số Việt Tu.

Dường như Việt Tu cũng nhờ tới em trai mình sẽ hỏi cái gì, đáp: “Anh đang phỏng vấn.”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “… Hở?”

“Đợi ngày mai xem tin tức.”

Bạch Thời nhìn bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay của anh mình, lập tức yên tâm, ngoan ngoãn gật đầu, ngắt liên lạc.