Chương 150: Sốt Ruột

Bạch Thời cảm thấy mình đang nhận đả kích siêu mạnh, toàn thân cũng bắt đầu không khỏe.

Cậu đứng đờ ở đấy, đầu óc trống rỗng, mãi tới khi Tiểu Cẩm và cặp song sinh thắc mắc lên tiếng gọi, Bạch Thời mới tìm lại được một chút thần chí, mặt liệt mà “À” một tiếng, giơ chân lên, chầm chậm bước ra khỏi phòng học.

Khả năng quan sát của Đường Hân nhạy cảm hơn, yên lặng nhìn cậu: “Cậu làm sao thế?”

“… Không có gì.” Bạch Thời nói xong thì bỗng nghe máy truyền tin vang lên tiếng báo hiệu, đưa mắt nhìn sang, phát hiện là tin nhắn của đại ca, nói là đã tới nhà hàng với Lam rồi. Bạch Thời im lặng hai giây, đáp lại là đã biết, sau đó dẫn em trai em gái qua tập hợp, cùng nhau ăn cơm.

Tống Minh Uyên không có ý kiến với việc nhiều thêm mấy người, anh kéo ngốc manh tới bên cạnh như thường lệ, xoa xoa bạn nhỏ này, hỏi cậu ăn gì.

Bạch Thời thẫn thờ liếc anh một cái, vội vã thu ánh mắt, đáp lại câu tùy anh, sau đó liếc qua thấy đại ca chọn toàn món cậu thích ăn, không kiềm được đưa mắt nhìn anh, cố gắng dồn nén một đống câu hỏi đang tuôn trào trong đầu, yên lặng làm tổ ở đó đợi đồ ăn được mang tới, sau đó lại ăn trong muộn phiền, cảm thấy ăn cái gì cũng không có vị.

Lam ngồi đối diện trò chuyện với họ, nhạy bén phát hiện hình như bạn nhỏ nào đó đang lơ lửng nơi nào, mỉm cười nhìn đại ca, ánh mắt lướt về phía ai kia, nhướn mày hỏi thăm anh.

Đương nhiên Tống Minh Uyên cũng để ý tới tình trạng này, anh đoán là bởi vì Trì Tả đi ăn riêng với Phượng Tắc, hoặc là thời điểm tan học đã xảy ra chuyện gì. Tống Minh Uyên im lặng vài giây, nhìn lướt qua Đường Hân.

Đường Hân cảm nhận được tầm mắt của anh, ngẩng đầu nhìn tới.

Cha cô là cổ đông của tập đoàn Thiên Việt, hiểu rất rõ chuyện nội bộ, cho nên cô biết hai năm trước Tống Minh Uyên đã tiếp nhận Thiên Việt, cũng từ ngày đó trở đi, Đường Hân bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tống Minh Uyên, mãi về sau mới biết anh đang tìm kiếm Bạch Thời, lúc ấy mới khẳng định chắc chắn rằng người này chính là đại ca của Bạch Thời, có điều dù sao chuyện cấy da nhân tạo cũng không tốt đẹp gì, cô không hề hỏi nhiều, nhưng vẫn rất tín nhiệm anh.

Đường Hân khá thông minh, thấy vậy thì lập tức hiểu Tống Minh Uyên đang hỏi gì, thuận miệng nói: “Lúc nãy bọn tôi gặp phải Lăng An, tôi nhớ hình như cô ta là thành viên của chiến đội Lục Thạch, cũng học ở đây?”

Lam cười gật đầu, trả lời rằng Lăng An đang học ngành quản lý.

Động tác của Tống Minh Uyên dừng lại, nhớ tới việc oắt con bên cạnh anh vẫn luôn muốn làm bạn với người ta, cho nên… Lại bị kích thích rồi chăng? Nhưng dù nhìn thế nào cũng thấy Lăng An là một đại tiểu thư bị làm hư, đến cùng thì tốt ở điểm nào chứ? Anh nhìn ngốc manh: “Lăng An nói gì với em thế?”

Bạch Thời chậm rãi nuốt cơm: “Thì hỏi sao em không gia nhập chiến đội, còn muốn đánh với em.”

“Sau đó.”

“Em nói muốn đánh lúc nào cũng được, không nhất định phải vào chiến đội, cô ta nói muốn đường đường chính chính thắng em trên đấu trường, em bảo cô ta đi mà ăn trưa đi.”

Tống Minh Uyên hài lòng xoa xoa tóc cậu, nghĩ thầm, thế thì vấn đề không phải từ Lăng An, vậy sẽ là cái gì?

Bạch Thời mặc anh sờ, cúi đầu ăn cơm, tiếp tục xoắn xuýt.

Đối với sự việc đột ngột ập tới thế này, cậu nghĩ tới ba trường hợp.

Một, cậu không phải là nhân vật chính, nhân vật chính vẫn là Long Nghiễn, mấy năm qua cậu đều tự mình đa tình, bị cốt truyện chơi xỏ.

Hai, có khi đại ca cũng là người xuyên việt.

Ba, cậu nghĩ quá nhiều, chỉ là trùng tên trùng họ thôi mà.

Cậu có một ông già lợi hại kèm cặp, là đứa con mất tích của Việt gia, có cơ giáp đỉnh cấp, hôm nay lại trở thành người cấp song SS, đã thế còn không ngừng gặp em gái, trên thực tế cậu độc miệng nhiều như thế đều căn cứ theo cốt truyện, tình tiết nào xảy ra đều trái ngược với nguyên tác… Bởi vậy, tổng hợp những chi tiết này lại, khả năng cậu không phải là nhân vật chính quá thấp.

Vì thế, loại bỏ trường hợp một.

Trong thế giới của truyện chủng mã, người có thể bị nhân vật phản diện để tâm lại còn trùng họ trùng tên thế này, hình như quá tình cờ, nhưng cậu không nói chắc được đám khốn nạn kia có viết thêm một thế thân hay không, cho nên dù khả năng thứ ba rất thấp, nhưng cần phải nghiệm chứng kỹ hơn, quyết định sau.

Về phần trường hợp thứ hai… Trường hợp thứ hai… Nếu đây là sự thật, thực ra có nhiều chuyện sẽ trở nên cực kỳ hợp lý.

Ví dụ như vì sao rõ ràng trong nguyên tác nhân vật phản diện sẽ ngồi im ở đế đô tỏa sáng, bây giờ lại chạy tới tinh hệ Bell, ví dụ như khi đại ca phát hiện ra tinh thần lực của cậu là cấp S thì lại cố chấp truy tìm, lại ví dụ như khi cậu biết đại ca chính là [Thiếu Gia], cậu đã từng hỏi đại ca nguyên nhân anh đi tìm mình, đại ca đáp rằng để xem cậu có đáng giá thu nhận hay không, không đáng thì giết, bây giờ nếu nghĩ lại… Có khi đại ca không hề đùa, nếu như tên thật của cậu là Long Nghiễn, chắc đã chết trôi chết nổi từ lâu rồi!

Quan trọng nhất là đại ca đặt việc “Tìm Long Nghiễn” ngang bằng với việc nguy hiểm như tạo phản, rất có thể là vì anh đã biết Long Nghiễn là nhân vật chính, có vầng hào quang của nhân vật chính, rất khó làm thịt.

Tuy có thể nói những thứ này khá xuôi, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.

Ví dụ như tên của những người như lão đầu, Lam, Trì Tả, vân vân… Cậu đều không độc miệng, nếu đại ca mà xuyên việt thật, cho dù tên và bối cảnh của cậu khác với nguyên tác, nhưng thông qua tiểu Tả, đáng lẽ ra anh phải nghi ngờ cậu từ đầu rồi chứ.

Lại ví dụ như thời điểm cậu xuyên việt tiểu thuyết mới được viết có một đoạn, cái tên Tống Minh Uyên chưa từng xuất hiện, sao đại ca có thể biết đây là nhân vật phản diện, trừ phi anh quen biết với đám người kia, nhưng đám khốn nạn đều không thích tiết lộ tình tiết cho độc giả, đối với những người khác… Ba người họ ở cùng nhau, cũng là kiểu chẳng mấy khi ra ngoài, có thể nói chuyện này với ai chứ?

Huống chi bản thân cậu có quá nhiều đặc điểm rõ ràng, nếu đại ca thường đọc tiểu thuyết, phải sớm suy đoán được cậu là nam chính rồi. Nếu đại ca không đọc, theo tính cách của ba tên kia, chắc có lẽ sẽ không nói cặn kẽ với một người không hứng thú với tiểu thuyết kiểu như: “Bọn tui đã viết một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính tên là Long Nghiễn, nhân vật phản diện tên là Tống Minh Uyên, cuối cùng sẽ bị nhân vật chính làm thịt” chứ hả.

Có điều dù sao tên đại ca cũng lấy từ tên anh họ của người nào đó, nếu người nào đó nói với anh họ mình, có khi sẽ nói chi tiết hơn, chỉ là xưa nay tên khốn kia không bao giờ dám làm càn trước mặt anh họ mình, ngay cả tính cách nhân vật còn không dám rập khuôn từ nguyên mẫu cơ mà, tìm đâu ra lá gan mà nói “Tống Minh Uyên sẽ bị giết chết trong tiểu thuyết”? Tên này dù có tình nguyện nói dối cũng không dám thẳng thắn đâu.

Thế cuối cùng chuyện này là sao?

Chẳng lẽ đại ca đã nhận được một hệ thống, sau khi bị ném vào thế giới này hệ thống đã nói phải làm thịt Long Nghiễn mới được trở về ấy hả?

Lật bàn, thật là huyền huyễn!

Nhỡ đâu đại ca thật sự xuyên việt, vậy đại ca định lên kế hoạch tiêu diệt cậu hả? Ôi chà, trước đó không lâu cậu vừa quyết định sẽ không liều chết với nhân vật phản diện nữa, bây giờ nhân vật phản diện lại muốn liều chết với cậu, thật là sốt ruột quá đi mà! Hay là bọn họ dứt khoát cùng ôm nhau bọc thuốc nổ quanh người rồi đồng quy vu tận đi!

Bạch Thời lại cảm thấy thật không khỏe, cúi thấp đầu, trầm ngâm nhét rau vào miệng, còn tiện thể ăn luôn bông hoa dùng để trang trí đồ ăn.

Mọi người yên lặng nhìn cậu, càng nhìn càng thấy bạn nhỏ này có vấn đề.

Bạch Thời chầm chậm giải quyết xong bữa trưa trong ánh nhìn của họ, cậu đó thẫn thờ trò chuyện với họ một loát, rồi bị đại ca kéo về phòng, chuẩn bị nghỉ trưa.

Tống Minh Uyên nằm trên giường, kéo ngốc manh vào lòng, nâng cằm cậu lên: “Nói đi, hôm nay làm sao thế?”

Bạch Thời nhìn anh, cố nhẫn nhịn, cuối cùng không thể nhịn được: “Đại ca, anh nghe được cái tên Long Nghiễn này ở đâu?”

Tống Minh Uyên không muốn liên quan tới cái tên này, ngừng một lát, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Hình như em… Em nói là hình như đó.” Bạch Thời nhấn mạnh một lần rồi mới lên tiếng: “Đã từng… Nghe thấy cái tên này.”

Hai mắt Tống Minh Uyên lập tức nheo lại: “Ở đâu?”

Má, vì sao cậu mơ hồ cảm thấy có sát khí? Ảo giác hả? Bạch Thời mặt liệt đối mặt với anh: “Hình như em quên rồi, anh nói trước đi, có khi em lại nhớ tới.”

Tống Minh Uyên dò xét cậu, không biết liệu oắt con này có đang rào trước đón sau hay không, thờ ơ nói là nghe từ một người bạn. Bạch Thời vội vàng hỏi thăm là ai. Tống Minh Uyên liếc cậu một cái: “Cậu ta tên là Ôn Trình, quen không?”

Bạch Thời phẫn hận quá chừng, má, bút danh hại chết người rồi, cậu hoàn toàn không biết tên thật của đám khốn kia, phải làm sao đây? Cậu lại hỏi: “Cậu ta đang làm gì? Bây giờ đang ở đâu?”

“Anh không biết.”

Rốt cuộc thì Ôn Trình kia xuyên việt, hay là trước khi đại ca xuyên việt đã gặp Ôn Trình? Bạch Thời rơi vào trầm mặc.

Ngón tay Tống Minh Uyên chậm rãi vuốt ve cằm cậu: “Có manh mối không?”

Bạch Thời lắc đầu.

Nét mặt Tống Minh Uyên không thay đổi, ôm cậu thật chặt: “Ngủ đi.”

Không ngủ được mà… Lá gan Bạch Thời run rẩy nhìn chằm chằm người trước mặt, nghĩ thầm, nếu suy đoán của cậu chính xác, tin tức mà đại ca nắm giữ hẳn là tên của nhân vật chính, nhân vật phản diện và kết cục của hai người họ.

Theo tính cách của đại ca, nếu thời khắc đều có thể gặp phải tình huống “Không biết khi nào sẽ bị nhân vật chính giết chết”, chắc chắn trong lòng đã khó chịu với nhân vật chính đến cực điểm rồi, hành động càng ngày càng không ngừng mở rộng thế lực và tài lực, có khi cũng vì ý định muốn đối phó với nhân vật chính.

Mà đại ca lo lắng hết lòng như thế, kết quả lại biết ngay từ đầu đây đã không phải là thế giới mình biết, đám manh mối kia đã sớm bị cái sự độc miệng của cậu làm bay biến, liệu có giết cậu luôn không?

Cậu nhớ đại ca từng hỏi cậu muốn có em bé không, điều này chứng tỏ đại ca tình nguyện sống ở nơi này, cho nên nếu cậu không nói, sau này sẽ sung sướng vui vẻ sống cùng đại ca, nếu nói thật, có khi đại ca sẽ giết chết cậu, hoặc nhớ tình cũ chỉ đá cậu, dù không đá, cũng có nguy cơ sinh ra khoảng cách.

Nếu không nói… Cứ giả ngu nhìn đại ca tiếp tục tìm kiếm như vậy có sống yên được không?

Không không không, cậu không thể rối bời và tuyệt vọng như vậy, cậu vẫn còn hai cái phao cứu mạng nữa, một là trùng tên trùng họ, hai là Ôn Trình xuyên việt, nếu như hai thứ này đều là giả… Cậu sẽ tìm một thời điểm thật tốt để thẳng thắn với đại ca.

Bạch Thời âm thầm quyết định, lại nhìn đại ca, chậm rãi nhíchnhích sang bên cạnh, co lại thành một nắm nhỏ.

Chiều nay cậu không có lớp, đợi nghỉ trưa xong cũng không rời giường, yên lặng đưa mắt nhìn đại ca ra khỏi phòng, tiếp tục làm tổ. Tống Minh Uyên chỉ có tiết đầu tiên, học xong là về phòng ngay, sau đó thấy ngốc manh vẫn còn đang trồng nấm, trầm mặc một lát, đi qua bồi bạn với cậu, tiện thể lấy hai quả trứng đồ chơi ra nhét vào lòng cậu.

“…” Bạch Thời duỗi móng vuốt ôm lấy, dè dặt liếc anh.

Tống Minh Uyên cảm giác trạng thái của ngốc manh hiện tại khá giống trạng thái khi gặp lại nhau lúc trước, đều có cảm giác trở nên xa cách với anh nhưng rồi lại không bỏ được. Tống Minh Uyên ngẫm lại một chút, xác nhận gần đây mình không làm chuyện gì có lỗi, liền đưa tay ôm bạn nhỏ này vào lòng, bĩnh tĩnh nói: “Đến cùng thì sao, anh cho em năm phút để do dự.”

Năm phút sau thì sao? Bạch Thời nhìn anh, cậu đoán người này sẽ áp dụng mấy thủ đoạn phi thường, cảm thấy thật câm nín, giãy dụa vài giây, chủ động cởi áo ngủ.

Tống Minh Uyên: “…”