Chương 138: Thâm Nhập

Hành tinh hoang vắng, căn cứ chiếm lĩnh toàn bộ cánh rừng ở vùng ngoại ô, thao trường được xây dựng rất lớn, ngoại trừ sân huấn luyện chính thì còn có mấy sân khác huấn luyện chuyên sâu từng lĩnh vực, đi lên phía trước là khu làm việc và sinh hoạt, trong mấy con đường nhỏ còn gieo trồng loại cây lá bản đặc biệt của hành tinh này, trong màu xanh biếc có chút lam nhạt, rất đẹp.

Căn cứ này mới được xây dựng trong mấy năm vừa rồi, đã bắt đầu kinh doanh, ngoài ra còn làm ăn ở phương diện khác, trước mắt đều do Ân Kiệt xử lý, vấn đề tiền bạc của tổ chức cũng có thể đảm bảo. Sau bữa cơm, Bạch Thời ngoan ngoãn đi theo Trì Hải Thiên tản bộ ở khu sinh hoạt, nghe ông giới thiệu tình hình sơ lược, tò mò hỏi: “Có vài lính đánh thuê không biết Trọng Huy?”

Trì Hải Thiên gật đầu, thản nhiên nói: “Một phần là mới tuyển, chỉ làm việc mà thôi.”

Bạch Thời nhớ nơi này là công ty lính đánh thuê, có lẽ vừa kiếm tiền vừa tạm thời coi đây là đại bản doanh, vì vậy dạ một tiếng: “Cho nên người của các ngài ở Erna không nhiều lắm?”

“Gần như thế, đại đa số đều ở Phỉ Tây.”

Trước đó Bạch Thời đã nghe ông nói lực lượng tinh binh của Trọng Huy đều đặt ở Phỉ Tây, nghĩ thầm rất có thể lão đầu cũng làm như vậy, yên lặng dò xét ông, mặc dù cảm thấy không thể nhìn thẳng, nhưng vẫn không nén nổi tò mò: “Bên kia đều là tiểu đệ của ngài hả? Ở đâu ra thế?”

Trì Hải Thiên nghe oắt con này nói mà cứ có cảm giác như thể mình không gia nhập xã hội đen thì quá lãng phí vậy, nhắc nhở: “Là cấp dưới hoặc đồng nghiệp.”

“Chẳng phải cũng thế cả sao.” Bạch Thời dừng lại một chút, hỏi tiếp: “Ở đâu ra thế? Thu nhận?”

Trì Hải Thiên chẳng muốn so đo với oắt con, chỉ nói chuyện thống nhất lúc trước, ngay từ ban đầu bên trong Trọng Huy đã tồn tại những ý kiến khác nhau, có điều không tới tình trạng quyết liệt, về sau ông đột nhiên bỏ trốn khiến cân đối bị phá vỡ, có một nhóm người cũng lựa chọn rời khỏi, nhưng ông phải tránh né sự đuổi giết của Trọng Huy nên không biết nhiều, mãi tới mấy năm trước mới biết.

Bạch Thời khẽ giật mình, nhạy bén hỏi: “Lúc trước ngài rời khỏi sao Mê Điệt là vì đi tìm họ?”

Trì Hải Thiên gật đầu.

Trong những người rời đi kia có một số người muốn thử ngăn cản Trọng Huy, số còn lại thì mệt mỏi muốn sống cuộc sống bình thường. Đương nhiên, Trọng Huy không tin, quyết phái quân đi diệt khẩu, điều này khiến mối thù giữa hai bên càng ngày càng sâu, chỉ là vì thực lực của Trọng Huy rất mạnh, những người phản bội cũng không muốn liều mạng với đối phương, tất cả đồng loạt thu mũi kiếm, lúc đó Trì Hải Thiên rời đi chính là để tập hợp những người này.

Qua bao nhiêu năm, trong ba người thế hệ trẻ trốn ra có một người đã chết, hai người còn lại cũng thay đổi thân phận và ẩn núp như ông, hiện tại họ đã thành trợ thủ đắc lực của ông.

Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Thế hệ trẻ?”

Trì Hải Thiên thờ ơ đáp lại, kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Tầng lớp nòng cốt của Trọng Huy không nhiều lắm, từ trên xuống dưới là lão đại, bốn vị trưởng lão, thế hệ trẻ, ngoài ra còn bồi dưỡng một vài nhân vật IQ cao để nghiên cứu khoa học, địa vị của họ tương đương với thế hệ trẻ, cũng rất được tôn kính, đây là sắp xếp trước khi ta đi, bây giờ chắc cũng không thay đổi nhiều lắm.”

Bạch Thời nghĩ tới thái độ thủ lĩnh căn cứ nhỏ kia đối xử với Phượng Tắc, cậu đoán đại khái Phượng Tắc thuộc về thế hệ trẻ rồi, hỏi: “Thế hệ này có bao nhiêu người?”

“Cái này ta không rõ lắm.” Trì Hải Thiên chầm chậm nói: “Từ khi ra rời khỏi đó đến giờ đã hơn hai mươi năm…”

Khu sinh hoạt được xây đựng không tồi, chính giữa có một quảng trường và một hoa viên nhỏ, cây lá bản cao lớn được xếp thành hàng, hương hoa nhè nhẹ lan tỏa theo làn gió, cực kỳ yên bình. Lúc này lính đánh thuê đã huấn luyện xong, quảng trường chỉ có hai người bọn họ, hoàn toàn không cần lo có người nghe lén.

Hơn hai mươi năm, Trọng Huy chưa bao giờ ngừng việc thu nhận nhân tài, người ngoài hoàn toàn không thể biết rõ đến cùng thì bọn chúng có bao nhiêu người, điều duy nhất có thể khẳng định là lớp trưởng lão không thay đổi nhiều, vị trí ban đầu của Trì Hải Thiên vẫn để trống, ba năm trước đây đã được cháu trai của lão đại tiếp quản, còn lại thì không thay đổi.

Bạch Thời không nhịn được mà hỏi: “Cháu trai lão đại? Lão đại là ai? Lợi hại không?”

“Lợi hại, nhưng đã già, ba trưởng lão khác cũng thế, khi đó ta là người trẻ nhất trong số họ.” Trì Hải Thiên nói, “Từ trưởng lão trở lên chỉ có duy nhất người sở hữu song S mới được đảm nhiệm, nhưng thế giới này có nhiều song S như vậy không?”

Tinh hệ của hai đế quốc lớn Phỉ Tây và Erna nằm cùng một chỗ, số hành tinh nhiều không đếm xuể, nhất định trong số đó sẽ có người cấp S, nhưng không có mấy ai hoàn mỹ, bình thường chỉ có đơn S thôi, còn song S… Thật sự quá hiếm.

Thời điểm ông gia nhập Trọng Huy, số tuổi của lão đại đã không nhỏ, ba vị trưởng lão khác trẻ hơn lão đại, còn ông thì lại trẻ hơn cả họ. Nếu như muốn hình tượng một chút, có thể nói lão đại, ba vị trưởng lão và ông là những người cấp song S của ba thời đại khác nhau, còn thời đại hiện tại, trước mắt những người được biết sở hữu cấp song S mới chỉ có Tống Minh Uyên và cháu trai của lão đại – Thừa Viêm thôi.

Bạch Thời im lặng, ngoại trừ Trọng Huy, đế quốc cũng cần thiên tài thế này, bên phía Phỉ Tây cậu không rõ lắm, chỉ nói riêng đế quốc Erna, đã mấy thập niên không xuất hiện người thứ hai, bây giờ có đại ca, bảo sao anh lại được các sinh viên trong học viện Hoàng Gia tôn sùng là nam thần.

Trì Hải Thiên không biết Bạch Thời đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói: “A Bạch, con nhớ kỹ người tên Thừa Viêm này, về sau chính hắn sẽ là người tiếp quản Trọng Huy.”

Bạch Thời biết tổ chức này coi cường giả là nhất, lập tức hỏi: “Hắn rất mạnh?”

“Phải, cấp S cũng có phân chia cấp bậc, ba vị trưởng lão kia cũng chỉ là sơ cấp, người cấp A đỉnh phong chỉ cần đột phá thì sẽ tới cấp bậc của họ, Thừa Viêm lợi hại hơn tất cả.”

Bạch Thời nghĩ thầm dựa theo nguyên tác để phỏng đoán, rất có thể cuối cùng đại ca sẽ tiếp quản tổ chức kia, bởi vậy đại ca còn mạnh hơn cả Thừa Viêm, Thừa Viêm nọ hoặc trở thành tiểu đệ của đại ca, hoặc không phục thì sẽ bị đại ca giết chết, cho nên hiện tại chỉ cần đại ca không phản xã hội, cậu sẽ không cần phải lo lắng gì nhiều.

“Con cũng mạnh hơn ba người kia.” Trì Hải Thiên nhìn Bạch Thời, “Con là con trai út bị mất tích của Việt gia ở đế đô, có biết không?”

“Dạ.”

Trì Hải Thiên gật đầu, không suy nghĩ nhiều. Lúc trước ông tìm kiếm Bạch Thời cũng phát hiện Việt gia có động tĩnh, mà thông qua chuyện của Lục Việt, ông đã biết Bạch Thời họ Việt, lại liên tưởng tới hình dạng hiện tại của Bạch Thời, bởi vậy ngay thời khắc gặp lại Bạch Thời, ông đã đoán được cấp bậc của người này.

Trì Hải Thiên hỏi: “Lúc trước gene của con bị làm sao? Liên quan tới vụ làm phản kia?”

Bạch Thời lại dạ, về chuyện này cậu đã được ba mẹ kể lại.

Mười mấy năm trước có một tướng quân ở đế đô làm phản, tàn quân xông vào dinh thự của Việt gia để cướp cậu. Lúc ấy cậu vừa mới sinh ra, được sĩ quan phụ tá hộ tống rời đi trước, người nhà sợ trên đường cậu xảy ra bất trắc bị đối phương phát hiện, dứt khoát dùng thuốc ức chế để che giấu cấp song S của cậu.

Sự việc về sau ba mẹ không rõ lắm, họ chỉ phỏng đoán là sĩ quan đã bị mai phục, vì bảo vệ cậu, sĩ quan đã điều tất cả thuộc hạ tới ngăn cản đối phương nhưng không địch lại nên chết trận, khoang cứu thương chứa cậu rơi xuống trấn Kerry, trên sao Phu Dương, được cha mẹ nuôi của cậu nhặt về.

Bạch Thời bỗng ý thức được điều ý, toàn thân cứng lại, cậu nhớ tướng quân làm phản đã chết kia là thiên tài cấp song S duy nhất trước khi đại ca sinh ra, lại liên hệ với việc ba mẹ nói ở giữa sự kiện này còn có một thế lực không rõ, đến nay vẫn chưa tìm được, vội hỏi: “Trước kia con gặp chuyện không may, Trọng Huy có tham dự không?”

“Có khả năng.” Trì Hải Thiên nói, có thể làm một tướng quân cấp song S cam tâm tình nguyện làm phản, ngoại trừ Trọng Huy thì còn ai vào đây nữa? Có điều ông hiểu rất rõ những người kia, nhất định Trọng Huy đã hứa hẹn cho tướng quân nọ vị trí cao nhất đế quốc, còn sau đó có cho hay không thì khó mà nói.

Trì Hải Thiên liếc nhìn Bạch Thời: “Về sau ở đế đô nhớ cẩn thận một chút, đừng tùy tiện tin tưởng người xung quanh, chắc chắn ở đó có thế hệ trẻ.”

Bạch Thời lập tức giật mình.

Trì Hải Thiên lạnh nhạt nói: “Hơn hai mươi năm, đủ để Trọng Huy thay đổi mấy lớp thế hệ trẻ.”

Mặc dù người của Trọng Huy lợi hại, nhưng không thể nào chống lại quân đội, cho nên bọn chúng lập ra một kế hoạch, đó chính là để thế hệ trẻ thâm nhập vào hệ thống của đế quốc, dần dần tiếp xúc những người muốn địa vị cao hơn hiện có.

Sau khi thống nhất sẽ có quyền thế lớn hơn, địa vị cao hơn, có kỹ thuật tiên tiến để kéo dài tuổi thọ, là người ai cũng có dục vọng, đương nhiên có thể bị lôi kéo, càng lâu về sau, đội ngũ của Trọng Huy sẽ càng lớn mạnh, về điểm này bên phía Phỉ Tây còn bị thâm nhập rõ ràng hơn. Đế quốc Erna cũng có, có lẽ họ đã tiến vào quân đội, có lẽ đã tiến vào tầng lớp chính trị, chỉ chờ đến khi tất cả sẵn sàng, nhanh chóng thu lưới.

Bạch Thời nghe mà âm thầm hít khí.

“Hiểu chưa?”

“Dạ.”

Trì Hải Thiên không cần nhiều lời nữa, đổi chủ đề, nói về tình hình bên họ.

Nhiệt độ trên hành tinh rất hợp lý, dịu mát, ánh sáng mặt trời buổi trưa cực kỳ sáng lạn, hai người sóng vai tản bộ trên quảng trường, từ xa nhìn lại có cảm giác cực kỳ thoải mái. Các lính đánh thuê đã trở lại ký túc xá, cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ, bọn họ dùng cặp mắt sáng lấp lánh đứng trên sân thượng nhìn lén, nghĩ thầm, đây là bạn trai nhỏ của lão đại ma quỷ hả? Tên nhóc bạn trai này có khiếu thẩm mỹ thế nào mà đi theo ổng chứ, chẳng lẽ chỉ nhìn bề ngoài? Chắc không bị hành hạ đâu! Lại nói… Lão đại ma quỷ như vậy, không biết trước mặt tình nhân có dịu dàng một chút không? Má ơi, chẳng biết vì sao càng nghĩ càng rùng mình!

Mọi người vừa âm thầm nhiều chuyện, vừa tiếp tục quan sát, tiện thể yên lặng cầu nguyện ma quỷ đi mau mau đi, tuyệt đối đừng ở lại.

Mặc dù lão đại này không thường xuyên tới căn cứ, nhưng mỗi lần tới đều thao luyện họ đến nửa chết nửa sống, để lại cho họ ấn tượng cực kỳ sâu sắc, quả là cơn ác mộng tập thể.

Trì Hải Thiên đi tới phụ cận, mơ hồ phát hiện điều gì, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn qua, thấy đám người kia chạy biến như một cơn gió, liền thu ánh mắt lại, đi cùng Bạch Thời tới phòng cậu, sau đó nhanh chóng phát hiện Trì Tả đang rúc vào một góc trên sân thượng.

Trì Tả cũng nhìn thấy họ, vô thức muốn gọi một tiếng ông nội, nhưng sau đó nhìn thấy Trì Hải Thiên đi giày chiến, mặc y phục tác chiến, áo may ô, cộng thêm gương mặt lãnh diễm… Há hốc miệng, yên lặng nuốt lời vào bụng, gật gật đầu với họ, vào nhà ngủ.

Trì Hải Thiên không khỏi khựng lại.

Ông mai danh ẩn tích một là vì tránh né đuổi giết, hai là muốn tìm người thích hợp mới. Tiểu Tả là người ông tìm đầu tiên, nhưng đến cùng cấp bậc tinh thần lực không cao lắm, lúc trước ông kiên trì để tiểu Tả vào học viện Thiếu Niên là vì cảm thấy cậu có thể tiếp xúc với nhiều người hơn, chỉ là ai ngờ Bạch Thời ông tiện tay nuôi lại mang tới kinh hỉ lớn như vậy, vì thế Trì Hải Thiên tạm thời không đi, dự định xem Bạch Thời có tiềm lực hay không đã.

Về sau lúc quyết định chọn Bạch Thời, ông vốn định đưa tiểu Tả về, nhưng lúc đó tiểu Tả bỗng nhiên phá kỷ lục, tên tuổi đã bị mọi người biết tới, ông sợ Trọng Huy chú ý, đành phải án binh bất động, kết quả kéo dài tới bây giờ.

Nhưng bất kể thế nào, dù sao ông cũng đã nuôi Trì Tả lâu như vậy, vẫn có tình cảm, hơn nữa ông cũng hiểu rõ đứa nhỏ này, cảm giác ngoại trừ bị đả kích thì hình như tiểu Tả còn có chút tâm sự, bộ dạng muốn nói lại thôi. Trì Hải Thiên nhìn về phía Bạch Thời, hỏi thăm trước kia có phải tiểu Tả đã gặp chuyện gì hay không.

Bạch Thời do dự vài giây: “Thật sự muốn biết ạ?”

“Ừm.”

Vì vậy Bạch Thời ném cho ông một quả bom nặng ký: “Suýt nữa thì cậu ấy đã đè Phượng Tắc rồi.”

Trì Hải Thiên: “…”

Trì Hải Thiên thốt lên: “Cái gì?”

Bạch Thời thuật lại một lần, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu ấy cũng đoán được Phượng Tắc là người của Trọng Huy, không sao đâu, mấy hôm nữa là ổn ấy mà.”

Tiểu đệ quá ngây thơ, hôm nay lại biết có khi trong tương lai mình phải giết người mà mình suýt nữa đã đè xuống, chắc phải mất một thời gian để ổn định tâm lý.

Trì Hải Thiên hiểu rõ tính cách của Trì Tả, cũng biết Trì Tả phân rõ thị phi, ông không lo lắng nữa, chậm rãi bước vào đại sảnh.

Lúc này Tống Minh Uyên và Joshua đã ngồi trên sân thượng, đương nhiên cũng nhìn thấy hình ảnh hai người này tản bộ, Tống Minh Uyên chỉ nhìn lướt qua rồi quay về tách cà phê của mình, chờ đợi, thấy bạn nhỏ nào đó đã trở về, liền hỏi: “Nói những gì?”

Bạch Thời ngoan ngoãn đáp: “Chủ yếu là nói về tình huống nơi này, sau đó lại nói một chút về Trọng Huy.”

“Ừm.”

Bạch Thời nhớ tới tiểu đệ, suy nghĩ một lát, định đi xem Trì Tả thế nào. Tống Minh Uyên không có ý kiến, đưa mắt nhìn cậu rời đi.

Joshua hơi nheo mắt lại: “Cậu mới nói Trì Hải Thiên phải về Phỉ Tây, xem ra ông ta muốn giao thế lực ở nơi này cho A Bạch?”

“Rất có thể.”

“Thấy thế nào?”

“Nghe theo A Bạch.”

Joshua đoán chắc 80% nơi này sẽ rơi vào trong tay Bạch Thời, cảm thấy chuyến đi này thật là thú vị, giúp y phát hiện rất nhiều thứ hay ho. Y ngẫm nghĩ, lơ đãng hỏi: “Cậu có biết thân phận của Lam không?”

Tống Minh Uyên nhấp một ngụm cà phê, không giấu giếm: “Hoàng thất Phỉ Tây.”

Joshua nheo mắt.

Từ hôm đó mấy người ở lại căn cứ, các vị lính đánh thuê nhanh chóng phát hiện Bạch Thời đã có bạn trai, đã thế dung mạo của người ta còn hơn cả lão đại ma quỷ, họ cực kỳ tò mò về thân phận của Bạch Thời, liền tìm hiểu đủ nguồn tin, cuối cùng cũng được giáo quan cho biết người này là đệ tử của ma quỷ, kể từ đó trở đi, ánh mắt họ nhìn về phía Bạch Thời bỗng chốc tràn đầy đồng tình và sùng bái, nghĩ thầm: có thể trở thành đệ tử của ma quỷ, tuyệt đối phải sống không bằng chết đúng không? Làm sao mới có thể chịu đựng được tới hôm nay chứ?

Bạch Thời mặt liệt đi ngang qua tầm mắt của họ, đầu thì nghĩ sao mà kỳ quái thế, chẳng lẽ trong lòng đang gọi tui là nhị hóa đó hả? Không phải chớ, chẳng lẽ lính đánh thuê cũng xem Liên Minh?

Bạch Thời yên lặng ngẫm nghĩ, chậm rãi tới phòng làm việc của Trì Hải Thiên, thấy bên trong đã có mấy người, không khỏi dừng lại.

“A!” Một cô bé đáng yêu trong số đó nhìn cậu, há hốc miệng, “Chú, đây là người mà chú nói ạ?”

Trì Hải Thiên ừ, nhìn về phía Bạch Thời, giới thiệu đây là nhân viên tình báo của họ, về sau sẽ tới đế đô cùng cậu.

Bạch Thời phản ứng vài giây, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Má ơi, em gái!