Chương 130: Trắc Trở

Bạch Thời giật mình hoàn hồn, đại não nóng lên, vươn tay vội vã ngắt liên lạc không chút nghĩ ngợi.

Tống Minh Uyên: “…”

Lam vẫn cười không thể kiềm chế, bây giờ đã hơi bình tĩnh lại, thấy màn hình đen thui, phản ứng một lát, đoán chừng là bạn nhỏ nào đó sợ mất mặt, không nhịn cười nổi, hắn cảm thấy đứa em trai này thật thú vị. Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào màn hình bị ngắt liên lạc, lại liếc nhìn Lam một cái bảo hắn ngồi xa xa một chút, sau đó trầm mặc một giây, gọi lại lần nữa.

Lúc này Bạch Thời và Trì Tả vừa bước xuống xe, đứng yên lặng trên phố buôn bán tấp nập người qua lại, nhìn máy truyền tin đang réo vang không ngừng, trong lòng có chút kháng cự, rất rất không muốn dùng bộ dạng lúc này để nói chuyện với đại ca.

Trì Tả cũng nghe thấy tiếng chuông, kinh ngạc nhìn qua: “Làm sao thế?”

Bạch Thời nói không có gì, ánh mắt liếc qua thấy có ghế dành cho người muốn nghỉ chân, liền đi tới ngồi xuống, sau đó suy nghĩ đến hậu quả nếu không nghe máy, cuối cùng thẫn thờ nhấn nút nhận. Tống Minh Uyên lại nhìn thấy khuôn mặt này, cứng đờ một chút, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra.”

“Có chút việc.”

“Ừm.”

Hai người đối mặt vài giây, Tống Minh Uyên nhìn cậu, rõ ràng đang đợi câu tiếp theo.

Bạch Thời hơi do dự, trước giờ Trì Hải Thiên và thế lực kia của ông vẫn rất thần bí, mặc dù lão đầu biết cậu có hai huynh đệ, trước khi đi cũng đã giao cậu cho họ, nhưng lần này Ân Kiệt không đề cập đến đại ca và Lam, có lẽ là không muốn dẫn họ theo, chẳng biết nếu mình tự ý quyết định thì có vấn đề không, hơn nữa cậu cũng không thể nói rõ đến cùng lão đầu đang làm gì, chỉ biết ông không phải là nhân vật đơn giản, chắc đại ca cũng tinh tường điều này, nếu như cậu nói mình đi tìm lão đầu, đại ca nhất định sẽ muốn đi theo.

Nên làm gì bây giờ.

Đợi đã, còn có một nhân tố quan trọng nữa, vấn đề này xuất phát từ góc độ của Ân Kiệt, người đi theo không thể quá nổi tiếng, mà đại ca lại chính là kiểu người ấy, chẳng lẽ đại ca cũng phải cải trang? Mẹ nó, đừng có đùa, đại ca sẽ đồng ý sao?

Nhưng không biết vì sao cậu rất muốn đại ca cải trang, cậu không thể xui xẻo một mình được. Bạch Thời cảm giác tiết tháo của mình đã bị chó ăn hết, không nhịn được mà thăm dò: “Em đang tham gia một hoạt động chỉ những người mặc đồ nữ mới được tham gia, anh có muốn tới không?”

Đương nhiên Tống Minh Uyên sẽ không tin ngốc manh này chịu giả gái chỉ để chơi trò chơi, rũ mắt nhìn cậu: “Nói điểm chính.”

Bạch Thời cứng đờ, giãy dụa hai giây: “Thì là có việc nhỏ cần xử lý, lúc về em sẽ kể cho anh.”

Tống Minh Uyên nhìn cậu vài lần, gật đầu: “Chú ý an toàn.”

Bạch Thời khẽ giật mình, cảm thấy có chút kinh ngạc vì sự đồng ý của người này, bởi vì từ khi gặp lại, tham muốn chiếm hữu của đại ca đối với cậu đã trở nên rất mạnh mẽ, mặc dù không đến mức như hình với bóng, nhưng Bạch Thời cảm thấy tối thiểu đại ca cũng phải biết cậu đang ở đâu, chứ không phải đồng ý thoải mái như bây giờ.

Chẳng lẽ đại ca đã yên tâm hơn sau khi gene của cậu thăng cấp? Hoặc là đang nuông chiều cậu? Dù sao đại ca luôn luôn đối tốt với mình. Bạch Thời chớp mắt mấy cái, cảm thấy rất sung sướng, đáng khen ngợi, vì vậy ừ một tiếng, tiếp tục đợi Ân Kiệt.

Tống Minh Uyên ngắt liên lạc, không ngồi lại mà đứng dậy đi ngay. Lam và Joshua đã thi đấu xong, thấy thế liền đi theo.

Hai năm qua, ngoài những lúc bận rộn kinh doanh hay làm việc tư, chỉ cần ở trong trường, trên cơ bản mấy người họ đều tụ tập với nhau. Gần đây Bạch Thời đã trở về, Tống Minh Uyên phải làm bạn với cậu tiện thể dạy bổ túc, vì vậy họ mới bớt tiếp xúc hơn, bây giờ thấy Bạch Thời không ở đây, đương nhiên họ lại sáp tới, hơn nữa đi theo tới tận bãi đỗ xe, đứng trước chiếc xe yêu quý của ai kia.

Tống Minh Uyên mở cửa xe, thấy hai người này không những không lấy xe, mà một người thì ngồi xuống ghế lái phụ, một người thì đang đứng bên ngoài nhìn vào. Anh liếc nhìn họ: “Sao?”

Lam mỉm cười đóng cửa, ngồi trong xe hỏi: “Em không có việc gì nên đang chán, anh muốn đi đâu, đừng bảo là về nhà?”

Hai người họ đều hiểu Bạch Thời, mặc dù đứa nhỏ này rất tốt tính, thậm chí còn có chút dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng thái độ của cậu chàng với vấn đề hình tượng và mặt mũi thì rất là quỷ dị, nói ví dụ như Bạch Thời có thể đặt một cái tên gọi là [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa], nhưng hình như lại không thích người khác nhắc tới, lại ví dụ lần trước bị biến thành thỏ thì lập tức bùng cháy, nhưng sau khi đánh xong thì nhìn sao cũng không thấy người này khó chịu, cơ mà có thể khẳng định một điều —— Mặc dù đến nay ID vẫn là một ẩn số, nhưng Bạch Thời sẽ không bao giờ chủ động làm việc gì phá hỏng hình tượng, bởi vậy càng không thể mặc đồ nữ, bây giờ mà mặc nhất định là có vấn đề.

Hai năm trước Bạch Thời gặp chuyện không may, Tống Minh Uyên với khuôn mặt lạnh như băng và bộ dạng muốn hủy diệt tất cả vẫn còn khắc sâu trong ký ức của họ, nếu như Bạch Thời lại xảy ra bất trắc, họ không thể nói chính xác người này sẽ làm những gì đâu. Cho nên dưới loại tình huống này, mặc dù hắn và Joshua không trao đổi, nhưng đều hiểu Tống Minh Uyên sẽ không đời nào mặc kệ, vì vậy cách an toàn nhất là đi theo.

Tống Minh Uyên liếc nhìn họ, anh biết hai người này rất thông minh, dứt khoát không nói nhảm với họ, quay người lên xe, sau đó ra lệnh cho Trọng Thiên định vị vị trí của Bạch Thời thông qua máy truyền tin.

A Bạch có không gian riêng tư, anh sẽ không quản, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải chắc chắn cậu thật sự bình an, mà chuyện hôm nay lại cực kỳ quái dị, anh cần phải đứng quan sát từ xa, nếu phát hiện không có vấn đề gì thì sẽ quay về, đợi oắt con kia trở lại cho anh một lời giải thích cặn kẽ.

Xe của ba người đều là xe thể thao, ghế lái phụ của Tống Minh Uyên đã bị Lam chiếm, Joshua đành phải lái xe của mình, đi theo sát đằng sau, nhanh chóng tiến vào khu vực phồn hoa nhất thành phố.

Giờ phút này Bạch Thời vừa mới tập hợp cùng Ân Kiệt, sau đó không ngừng chân đi tới bến cảng.

Phi thuyền của Ân Kiệt đậu ở hành tinh cách đó không xa, là một chiến hạm vận tải cỡ trung, lái tới đây sẽ rất bất tiện, sau khi nhận được tin tìm kiếm Bạch Thời, Ân Kiệt và mấy người khác liền ngồi phi thuyền công cộng tới đế đô, hiện tại cũng quay về như vậy.

Vé đã được mua đầy đủ trên đường tới đón Bạch Thời, họ khá may mắn, ngay lúc này đang có một phi thuyền chở khách sắp cất cánh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi họ lên phi thuyền chỉ cần đợi năm phút là có thể rời đi.

Mấy người tìm vé của riêng mình, đồng loạt đi vào trong, chuẩn bị qua cửa kiểm soát.

Thời đại này không cần dùng sức người để thẩm tra và đối chiếu thông tin, chỉ cần dùng thẻ chứng minh quét một cái là được, sau đó máy móc trí năng sẽ tiến hành quét hình toàn thân để xem có mang theo vật phẩm trái quy định hay không, tiếp theo là đối lập ngũ quan với dữ liệu trên thẻ, kiểm tra xem có phải tội phạm truy nã không, chỉ cần một hai giây sẽ cho ra kết luận hợp lý, nếu đạt yêu cầu sẽ đi qua thuận lợi, còn không là bị giữ lại ngay lập tức, đợi điều tra xử lý.

Nghe nói gần đây đang nghiên cứu ra kỹ thuật mới, có thể đột phá lớp da nhân tạo được cấy vào, sau đó tìm ra khuôn mặt thật của người kia. Sau khi Bạch Thời biết, suýt nữa đã lật bàn, bởi vì nếu có thể nghiên cứu ra sớm một chút, nhân vật phản diện đã lộ tẩy từ đầu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ nữa, nhưng lại nghĩ nếu cốt truyện thật sự phát triển tới tình trạng nhân vật chính cùng chết với nhân vật phản diện, chẳng hiểu sao trong lòng cậu cứ buồn bực, rất không muốn nghĩ tới hình ảnh đại ca chết, cho nên duy trì hiện trạng bây giờ là tốt nhất.

Bạch Thời yên lặng suy nghĩ, chậm rãi bước qua cổng kiểm tra. Mặc dù cậu cải trang thành hình dạng này, nhưng máy móc sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân, chỉ nói một tiếng hợp lệ, bởi vậy cậu sẽ không bị dơ mặt, cực kỳ bình tĩnh.

Mấy người quét hình rất nhanh, sau khi vào phòng chờ lại phải qua một cửa xoát vé, rồi đi dọc theo hành lang hơi mờ để lên phi thuyền, yên lặng chờ đợi cất cánh. Phi thuyền chở khách kiểu lớn thế này thường đi lộ trình rất xa, đa số chỗ ngồi phía trên đều theo kiểu từng gian phòng, Ân Kiệt mua hai phòng ba người, chia vừa đủ, bởi vì hai bạn nào đó đang mặc đồ nữ, cho nên ở cùng một phòng với cô gái duy nhất trong nhóm.

Bạch Thời trầm mặc vài giây, muốn đổi y phục, lý do là đã qua cửa rồi.

Ân Kiệt cười áy náy với cậu, mở máy truyền tin vào diễn đàn, cho Bạch Thời xem hình của cậu.

Bạch Thời lại im lặng mất mấy giây, nhìn hình ảnh của mình, lại nhìn trang web mà mình hoàn toàn không biết, hậm hực nhả từng từ: “Đây là cái gì?”

“Người ta đăng lại từ nơi khác.”

“Từ chỗ nào?”

“Không rõ lắm, nhưng nguồn gốc thì hẳn là diễn đàn trường em, em nhìn số lượt xem này.” Ân Kiệt cười nói, Bạch Thời thật sự quá đẹp, fan lại quá nhiều, còn chưa đến một buổi đã leo lên đứng đầu, mà cứ mấy tiếng trên phi thuyền sẽ có người đi tuần tra một lần, nếu bạn nhỏ này thật sự quay về bộ dạng bình thường, chắc sẽ bị vây xem cho coi.

Bạch Thời: “…”

Ối mẹ ơi, chẳng lẽ toàn bộ vũ trụ đã biết cậu là Tiểu Nhị Hóa rồi sao?!

Ân Kiệt nhìn cậu, không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ an ủi vài câu để người này cố chịu đựng. Bạch Thời ậm ừ, yên lặng vào phòng, không muốn đi ra ngoài nữa.

Tống Minh Uyên đi theo họ tới tận bến cảng, sau khi xuống xe thì phi thuyền nọ đã rời bến, anh im lặng một giây, càng phát hiện việc này có vấn đề, lập tức đi làm thủ tục cất cánh, ý định tiếp tục đuổi theo, mà đợi tới khi họ tiến vào vũ trụ, bắt đầu chạy theo tuyến đường cao tốc, tọa độ trên màn hình đột nhiên đình trệ, sau đó biến mất.

Tống Minh Uyên hỏi: “Sao thế?”

Trọng Thiên thử tìm kiếm một chút: “Không tìm được, tín hiệu đã đứt.”

Trái tim Tống Minh Uyên hơi trầm xuống: “Có thể tìm tín hiệu phi thuyền không?”

“Tôi thử xem.”

Trọng Thiên tranh thủ lúc phi thuyền của chủ nhân chưa bay xa, nhanh chóng kết nối với phòng quan sát ở cảng khẩu, một lát sau mới nói: “Có, vẫn đang ở trước mặt.”

“Biểu hiện tọa độ.”

“Được.”

Tống Minh Uyên liếc nhìn, lập tức tăng tốc đuổi theo.

Lúc Bạch Thời tỉnh lại chỉ cảm thấy đại não choáng váng, thậm chí không nhớ rõ trước khi thiếp đi mình đang ở đâu, cậu mờ mịt ngẩng đầu, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc loáng thoáng bên tai, cực kỳ dễ nghe: “Anh đã tỉnh? Sớm hơn tôi nghĩ nhiều.”

Bạch Thời nhìn sang, lập tức gặp phải một khuôn mặt mỹ nhân, chính là cô nàng mới gặp lúc nãy, không khỏi giật mình.

Cô ả cười với cậu: “Xin chào, lại gặp mặt.”

Bạch Thời phản ứng một giây, lúc này mới muộn màng nhận ra mình đang bị trói lại trên ghế, mà nơi cậu đang ngồi là một phi thuyền loại nhỏ, rất giống phi thuyền cứu sinh… Không đúng, đây chính là phi thuyền cứu sinh.

Cô nàng kia thấy cậu đánh giá xung quanh, dịu dàng nói: “Chắc anh có rất nhiều lời muốn hỏi.”

“Ừm.”

Cô ta vừa cười vừa nghĩ thầm trong lòng: thật may mắn.

Bên trong học viện Hoàng Gia có người của tổ chức, sau khi cô và chị thất thủ thì lập tức phái người trong học viện canh chừng, nhưng vì sợ phát hiện nên không dám canh quá kỹ, và cũng không biết Bạch Thời mặc đồ nữ rời đi, có điều sau khi liếc thấy màn hình trò chuyện của Tống Minh Uyên, họ mới phát hiện Bạch Thời đã cải trang.

Cô và chị thương lượng một chút, cảm thấy nếu Bạch Thời còn ở đế đô, vậy thì mặc trang phục kỳ quái như thế chẳng để làm gì, trừ phi muốn im lặng rời đi, vì vậy nhanh chóng đuổi theo tới bến cảng chặn lại, sau đó tinh mắt phát hiện ra họ, lập tức mua vé lên theo.

Lúc đó là giờ ăn cơm, với nhan sắc của hai chị em cô, việc quyến rũ nhân viên phục vụ quả thực dễ như trở bàn tay, hai người tranh chủ lúc đối phương nói chuyện trời đất với mình để bỏ thuốc vào đồ ăn, bỏ liền cả mấy phần, cuối cùng thành công đột nhập vào gian phòng kia, bắt người rời khỏi.

Những việc còn lại dễ dàng hơn nhiều, với kỹ thuật mà các cô nắm giữ, muốn tắt toàn bộ máy giám sát, tiến vào buồng lái để mở cửa khoang, sau đó điều khiển phi thuyền cứu thương rời đi dưới tình huống không ai hay biết, quá dễ dàng.

Đương nhiên cô sẽ không nói mấy chuyện này, chỉ cười: “Tôi có một người bạn là fan của anh, vẫn muốn gặp anh một lần, nhưng tôi sợ mình không đấu lại được, chỉ có thể trói anh, thật có lỗi.”

Bạch Thời không nhịn được, mặt vô cảm: “Nhìn mặt tôi có vẻ ngu và ngây thơ lắm à?”

Cô nàng lập tức bật cười, không trả lời, chị cô ta đã đặt chế độ lái tự động, lúc này vừa mở cửa bước vào, nghe được tiếng cười liền hỏi: “Sao thế, hắn ta tỉnh rồi?”

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời nhìn cô ta một cái, lại nhìn cô gái trước mặt, lại nhìn cô nàng đằng kia, rồi tiếp tục nhìn cô gái trước mặt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Mẹ nó thiết lập phát rồ của mấy tên kia đã đến, cuối cùng hoa tỷ muội cũng đến!

Fuck, làm cậu mất công đề phòng, việc này thật sự chẳng có dấu hiệu báo trước nào cả! Làm sao bây giờ? Ép ông đây tàn nhẫn diệt hoa hả?