Chương 11: Khổ Tu

Bạch Thời biến sắc.

Muốn trở thành một cơ giáp sư đến mức nào ư? Ngay sau khi Trì Hải Thiên dứt lời, trong đầu cậu đã hiện lên một câu: Nhân vật chính điều khiển cơ giáp đỉnh cấp tung hoành vũ trụ, đại sát tứ phương.

Dường như câu hỏi này chưa bao giờ cần có câu trả lời, bởi vì ngay thời điểm câu chuyện bắt đầu, vận mệnh của nhân vật chính cũng đã được định đoạt rồi, cho dù thiết lập xuất hiện sai lầm, nhưng những thứ căn bản sẽ không thay đổi.

Trên thực tế làm một người chuyên viết tiểu thuyết, Bạch Thời càng cảm nhận được tình cảm mà tác giả dành cho nhân vật chính, từng chữ được viết ra, từng suy nghĩ, từng tình tiết đều để phục vụ cho mục tiêu cuối cùng, cũng là để biến nhân vật chính thành người mà bọn họ hy vọng, đứng ở độ cao mà họ chờ mong.

Mặc dù cậu không viết quyển tiểu thuyết này, nhưng từ bắt đầu từ thời khắc xuyên việt thành nam chính ấy, thói quen nghề nghiệp làm cậu vô thức nghĩ tới một điều: phải hoàn thành câu truyện, sau đó là quyết định qua cửa. Bạch Thời đã coi chuyện này như sứ mạng của mình.

Cho nên cậu cảm thấy đây không phải là một việc có muốn hay không, mà là một việc phải làm.

“Ông nội.” Bạch Thời nhìn Trì Hải Thiên, sắc mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Con nhất định sẽ trở thành một cơ giáp sư.”

Trì Hải Thiên đối mặt với Bạch Thời, ánh mắt nặng trĩu, cất giấu cảm xúc không ai hiểu nổi: “Bất kể là phải bỏ ra cái giá lớn tới bao nhiêu?”

“Vâng!” Bạch Thời gật đầu, không nói tới vận mệnh của nhân vật chính, trong nửa năm này, càng tiếp xúc với tri thức về cơ giáp càng nhiều, cậu càng cảm thấy thích cơ giáp hơn, cậu khát vọng trở nên mạnh mẽ, cũng muốn biết nếu bản thân trải qua cố gắng đến tột cùng có thể đi tới đâu.

Còn một điều nữa là cậu muốn qua cửa để về nhà, bất kể khó khăn bao nhiêu cậu vẫn muốn thử một lần, bởi vậy lập trường muốn trở thành cơ giáp sư dù có đánh chết cũng không thay đổi.

Nghĩ xong, Bạch Thời ưỡn lồng ngực nhỏ lên, thể hiện quyết tâm thêm lần nữa.

Trì Hải Thiên cũng cảm thấy vui mừng, thò tay xoa xoa đầu Bạch Thời: “Ta từ chức rồi.”

Bạch Thời khẽ giật mình: “Dạ?”

“Mãi tới cuối cùng cơ giáp màu đỏ kia mới xuất hiện, chúng ta đã tới quặng mỏ xem qua, chỗ đó cũng có dấu vết chiến đấu, hẳn là con để lại, đúng không?”

Bạch Thời dạ một tiếng, không hiểu việc này thì liên quan gì tới vấn đề Trì Hải Thiên từ chức.

“Huấn luyện trong buồng mô phỏng nửa năm, lần đầu tiên điều khiển cơ giáp đã có thể làm tới trình độ thế kia, A Bạch, con cực kỳ có thiên phú ở phương diện này.” Trì Hải Thiên nói, “Cho nên ta quyết định mang con rời khỏi nơi này, tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp.”

Bạch Thời ngơ ngác vài giây, hai mắt dần dần tỏa sáng, đổi bản đồ rồi! Chẳng lẽ cậu đã thuận lợi đẩy tình tiết đi thêm một đoạn nữa sao?

Lúc trước cậu đã tưởng tượng đợi học xong ở đây sẽ đi lang thang, liệu lúc ấy Trì Hải Thiên có nhắc nhở cậu chút gì không, ai ngờ có thật, không chỉ có thể, người này còn muốn đích thân dẫn cậu đi, đối với một người không nắm rõ nội dung cốt truyện như Bạch Thời, câu nói của Trì Hải Thiên như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ấy!

Bạch Thời cảm động nhìn Trì Hải Thiên, nghĩ thầm sau này con sẽ hiếu thuận với ông thiệt nhiều, ông à! Cho dù qua cửa về nhà, trước khi đi con cũng sẽ bảo một đám tiểu đệ của mình chăm sóc ông! Yên tâm đi nha, lão đầu!

Trì Hải Thiên bị ánh mắt của Bạch Thời làm cho rùng mình, sắc mặt nghiêm nghị hơn, nét mặt cứng rắn: “Ngơ ngác cái gì, rửa tay ăn cơm, ăn xong thì đi thu dọn đồ đạc.”

Bạch Thời không có ý kiến, lao vào phòng tắm, sau đó giúp Trì Hải Thiên bưng đồ ăn lên bàn, cung kính đưa đũa tới.

Trì Hải Thiên lấy buồn cười, nhận đũa rồi liếc nhìn cậu một cái, nghĩ nghĩ, thay đổi giọng điệu nghiêm túc: “Đầu tiên ta phải nói trước, huấn luyện sau này cực khổ hơn bây giờ gấp mười lần, đến lúc đó ngươi đừng khóc nhè.”

Nụ cười của Bạch Thời cứng đờ, kiên quyết ôm bát: “Không đâu ạ!”

Cậu cúi đầu ăn cơm, nghĩ tầm mẹ nó chứ, tui có khóc cũng vô dụng mà, đây là mệnh, tui đành phải tiếp tục coi mình không phải người là được.

Sau khi ăn xong, hai người tự thu dọn hành lý của bản thân, cùng tới nhà máy để tạm biệt. Hiểu thúc cười xoa đầu Bạch Thời, dặn dò cậu phải ngoan ngoãn nghe lời thầy, tương lai tranh thủ để làm cho năm đơn vị lợi hại kia tuyển dụng, thấy Bạch Thời gật dầu, Hiểu thúc lại xoa đầu cậu, nhìn về phía Trì Hải Thiên.

Hai người hàn huyên một lát, Trì Hải Thiên lấy chìa khóa nhà đưa cho Hiểu thúc, nói đợi lúc Trì Tả được nghỉ trở về hãy đưa giúp, sau đó không nấn ná nữa, dẫn Bạch Thời đi.

Bạch Thời chậm rãi đi theo ông, do dự một hồi: “Ông nội.”

“Ừm.”

“Ngài không tới thăm Tiểu Tả sao?”

Một khóa của học viện Thiếu Niên là năm năm, hai năm đầu quản lý theo phương thức hoàn toàn đóng cửa, mỗi năm được nghỉ một lần, nhưng chỉ cho phép người nhà tới thăm. Trì Tả đi vào mùa hè, tết cũng ở trong trường học, lúc ấy nhà máy có nhận được thư mời, Trì Hải Thiên khá bận nên họ không đi thăm, bây giờ còn mấy tháng nữa là Tiểu Tả trở về rồi, nhưng vì cậu phải huấn luyện, lại không được gặp nhau.

Lúc trước Bạch Thời có ý định đi lang thang, đã sớm chuẩn bị tâm lý phải chia tay rất lâu, cậu vốn cảm thấy dù Trì Tả trở về không gặp được mình, nhưng tối thiểu nhất vẫn còn Trì Hải Thiên, vậy mà hôm nay Trì Hải Thiên cũng phải đi… Sau khi tiểu đệ về nhà sẽ không khóc chứ?

“Xem tình huống.” Trì Hải Thiên im lặng vài giây, nói tiếp: “Thằng bé có thể chăm sóc bản thân, yên tâm đi.”

Bạch Thời nhìn một bên mặt nghiêm túc của ông, cảm thấy tỉ lệ có thể đi thăm Tiểu Tả rất thấp, nếu giữa chừng phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì đó là lại phải đổi bản đồ, có khi cậu thực sự phải đợi tới giải đấu cơ giáp năm năm sau mới có thể gặp lại Trì Tả.

Hai người đi bộ đến trạm xe, lên xe bus đi tới trấn Kerry, sau đó lại lên máy phi hành liên tục đi qua ba thành phố lớn, cuối cùng dừng lại ở một thị trấn nhỏ.

Có vẻ Trì Hải Thiên đã sớm liên hệ, họ vừa tới không lâu đã thấy một cỗ xe bay dừng trước mặt, cửa xe mở ra, một thanh niên tướng mạo đẹp trai bước xuống, cười gật đầu với Trì Hải Thiên: “Hải thúc.”

Rồi lại nhìn Bạch Thời: “Đây là cháu trai Tiểu Tả của ngài ạ?”

“Không phải.” Trì Hải Thiên nói, “Tiểu Tả vào học viện Thiếu Niên rồi, thằng bé này tên là Bạch Thời, cũng là cháu của ta, cậu gọi nó là A Bạch đi.”

Thanh niên kia cười, hàn huyên vài câu, bọn họ lại rời khỏi thị trấn nhỏ, đi thẳng một đường lên núi, chậm rãi lái vào một trang viên tư nhân.

Trong quá trình này, Bạch Thời đã biết tình huống đại khái, trước khi tới trấn Kerry Trì Hải Thiên đã từng quen biết với thanh niên này, bây giờ Trì Hải Thiên dẫn cậu tới huấn luyện, muốn mượn chỗ ở của người nọ một thời gian ngắn, thanh niên vui vẻ đồng ý, liền đích thân đưa họ tới nơi này.

Mặc dù trang viên không lớn, nhưng lại có cảm giác rất dễ chịu, tốt hơn căn nhà gỗ nho nhỏ họ vẫn ở nhiều, Bạch Thời vô cùng thỏa mãn.

Thanh niên có việc bận, ăn cùng họ một bữa cơm rồi đi. Hai người nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đã dậy từ rất sớm, ăn cơm xong liền đi vào núi.

Bạch Thời nhắm mắt chạy theo Trì Hải Thiên, nghĩ thầm thời buổi này rồi, chắc mấy vị cao nhân trong truyền thuyết không còn thích ở trong núi sâu nữa chứ hả? Nhưng nếu thực sự là cao nhân, vì sao lão đầu không dẫn Trì Tả tới đây?

Cậu vừa đi vừa nghĩ, thấy người phía truóc đột nhiên dừng lại nói đã đến, vội vàng tỉnh táo lại, nhìn trái rồi lại nhìn phải, phát hiện trong tầm mắt chẳng có căn nhà lá nào, không nén nổi kinh ngạc: “Thầy đâu ạ?”

“Là ta.” Trì Hải Thiên lấy một quyển sách ra, lật vài tờ, liếc nhìn cậu, “Có vấn đề?”

Bạch Thời thấy quyển sách này chính là quyển rèn luyện thể năng mà lúc trước lão đầu nhờ người mua hộ, bỗng cảm thấy mình bị lừa, im lặng vài giây: “Không phải ông nói muốn tiến hành huấn luyện chuyện nghiệp sao ạ?”

Trì Hải Thiên ừ: “Trong này đều viết những thứ chuyên nghiệp, chỉ là không có địa điểm, bây giờ có rồi.”

Địa điểm gì? Núi hả? Nhưng trấn Kerry cũng có mà? Bạch Thời khó hiểu, nhưng rất nhanh thôi cậu đã biết được đáp án.

Nơi này có một đường dốc nghiêng nghiêng, nối thẳng từ chân núi tới đỉnh núi, chạy lên thì còn mệt mỏi hơn buộc bao cát chạy hai vòng lúc trước ấy chứ, đợi cậu khổ sở lắm mới hoàn thành, Trì Hải Thiên lại đưa cho cậu một cái túi đầy đá, bảo cậu cõng nó đi xuống, tóm lại là đi càng chậm càng tốt, sức nặng của đá và xung lượng hướng xuống phía dưới đều tác động lên cơ thể, tư vị này rất khó mà chịu nổi.

Một chuyến đi xuống, Bạch Thời mệt mỏi muốn gục ngã.

Trì Hải Thiên để cậu nghỉ ngơi hai mươi phút, lạnh nhạt ra lệnh: “Tiếp tục.”

Bạch Thời uất hận cào mặt đất, mẹ nó, sắp chết rồi đây này!

Cậu run rẩy đứng dậy, ngửa đầu nhìn con đường này, trong lòng lẩm bẩm mình không phải người, hít sâu một hơi, nghiêm túc xông tới.

Sau khi chuyến thứ hai kết thúc đã tới thời gian ăn trưa, lúc Trì Hải Thiên tới đã chuẩn bị viên năng lượng, căn bản là không cần về, ăn xong thì dựng lều vải để cho Bạch Thời nghỉ ngơi.

Bây giờ Bạch Thời cảm thấy ngay cả thở cũng mệt mỏi nữa, chậm rãi lết vào, bổ nhào xuống, ngủ thật say.

Trì Hải Thiên nhìn cậu vài lần, lại lấy ra món dụng cụ nhỏ nhắn kia, sau đó nhấn nút khởi động, trên màn hình xuất hiện kết quả kiểm tra rất nhanh, cấp bậc tinh thần lực: B. Sau sự việc lần trước, Trì Hải Thiên có kiểm tra thêm hai lần nữa, đều là B, lần này cũng thế. Bởi vậy có thể kết luận đây chính là cấp bậc hiện tại của Bạch Thời. Lần trước, vì đối diện với sự uy hiếp của tử vong nên mới bộc phát ngắn ngủi tới cấp S, nhưng đã có thể kích phát, cũng chứng tỏ Bạch Thời có loại tiềm lực này, thông qua huấn luyện hoàn toàn có khả năng đạt tới độ cao kia.

Cấp bậc cơ giáp càng cao, yêu cầu về tinh thần lực cũng càng cao, mà người có tinh thần lực cấp S trên đời này đã ít lại càng thêm ít, thậm chí tỉ lệ xuất hiện còn thấp hơn cả cấp độ gene S. Nhưng tinh thần lực của Bạch Thời lại là cấp S hiếm hoi ấy, cho dù gene của cậu là cấp C, cũng tuyệt đối đủ tư cách để được xưng một tiếng thiên tài.

—— Là mầm mống tốt.

Trì Hải Thiên cất dụng cụ đi, sờ lên trán Bạch Thời, ngồi bên cạnh yên lặng trông cậu.

Đồng hồ sinh học của Bạch Thời đã được cố định, ngủ không bao lâu liền tỉnh. Trì Hải Thiên cho cậu tập một vài bài huấn luyện đơn giản trước để giảm sự đau đớn từ bắp thịt, sau đó dẫn Bạch Thời tới một nơi khác.

Bạch Thời phát hiện ngoài cái dốc đằng kia, trên ngọn núi này còn có một địa điểm làm cho người ta thống hận khác, như thể cố ý tạo ra để hành hạ cậu ấy. Bạch Thời bi phẫn cực kỳ, tiếp tục bị hành chết đi sống lại, âm thầm thề: đợi đến lúc mình trở nên oai oách hơn, nhất định sẽ cho nổ bay ngọn núi này.

Trong tiểu thuyết, nếu muốn nhanh chóng nhảy qua một đoạn thì nên làm gì? Người ta có thể dùng thời gian trôi nhanh, thời gian thấm thoắt trôi, xuân đi thu đến… và rất nhiều từ để hình dung khác, muốn trữ tình thì văn nghệ một chút, muốn ngắn gọn thì sơ lược thôi, nhưng đổi thành hiện thực, Bạch Thời lại cảm giác được từng giây từng phút.

Suốt ba tháng huấn luyện ma quỷ này, thậm chí đã có vô số lần Bạch Thời muốn ôm túi thuốc nổ nhào tới đồng quy vô tận với đám người kia, nhưng cứ nghĩ tới việc mình không có cách trở về, đành nhẫn nhịn.

Hôm nay, Trì Hải Thiên dẫn Bạch Thời lên núi như thường lệ: “Trong khoảng thời gian này cảm giác thế nào.”

Bạch Thời đã chết lặng: “Tàm tạm.”

Những bài huấn luyện này không phải một người có gene cấp C chịu nổi, nhưng Bạch Thời lại thật sự qua được, Trì Hải Thiên nhìn cậu thật lâu, xoa xoa đầu tỏ vẻ khen ngợi, đưa cho cậu một thứ: “Từ hôm nay trở đi sẽ thay đổi nội dung huấn luyện, cái này là cho con.”

Bạch Thời khẽ giật mình, chậm rãi nhận lấy, thứ đang nằm trong lòng bàn tay hơi cũ, nhưng nó thực sự là một chiếc không gian cầm tay: “… Cơ giáp?”

“Ừm, mở ra nhìn xem.”

Bạch Thời kìm nén kích động trong lòng, nhanh chóng thả nó ra, ngay sau đó hít vào một hơi.

——— ——————

Tiểu kịch trường:

Trì Hải Thiên: Tinh thần lực cấp S, thiên tài.

Bạch Thời: Ông ngây thơ quá rồi lão đầu, thực ra gene của tui cũng là cấp S đó, là nhờ ông ư?

Trì Hải Thiên: “…”

Bạch Thời: Tất cả các chỉ số của tui đều là cấp S đó, cũng nhờ ông sao?

Trì Hải Thiên: “…”

Bạch Thời: Tui đánh bại cơ giáp cấp S kia đó, là công của ông hử?

Trì Hải Thiên: “…”

Bạch Thời: Run rẩy đi lão đầu!

Trì Hải Thiên: Chạy thêm hai trăm năm mươi vòng.

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻