Chương 105: Lên Cấp

Khung cảnh được hệ thống mô tả rất chân thật, lửa đang cháy ngùn ngụt, khói đen đậm đặc gào thét bay thẳng lên giữa không trung, tầm mắt bị cản trở nghiên trọng. Vì phòng ngừa đối phương đột nhiên công kích, Bạch Thời phân ra một người giám sát xung quanh, những người còn lại thì ra sức đốt rừng.

Hình ảnh bên Xích Thiên cũng giống như Phượng Hoàng, năm mươi mét phía trước điểm bắt đầu là cánh rừng, mấy người liếc mắt nhìn, không nói không rằng mà tiến thẳng vào rừng. Trước kia họ làm nhiệm vụ đều theo nhóm năm người, có thể nói quen việc đễ làm, cộng thêm việc họ đã sớm phối hợp ăn ý, cho nên tốc độ hành quân rất nhanh.

Đây là bản đồ tầm trung, Lâu Mạc Phong cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, đợi tới khi đi đến khoảng cách nhất định liền hô ngừng, điều khiển cơ giáp bày ra mấy thủ thế rất ngầu, nhanh chóng bố trí, vọt tới phía sau một thân cây để ẩn nấp. Họ đã nghiên cứu trận đấu của Phượng Hoàng, biết rõ bất kể có chiếm được ưu thế hay không, đội viên của Phượng Hoàng đều thích tấn công, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Khu rừng tĩnh lặng, ánh mặt trời chiếu rọi từ phía chân trời, tạo thành những dấu nắng loang lổ, cùng với gió nhẹ thổi qua, tiếng côn trùng kêu vang từng đợt, ngẫu nhiên có thể nghe thấy một hai tiếng chim hót, hết thảy đều rất bình thường, hoàn toàn không có vẻ gì là có người tới.

Thứ Hổ không khỏi mở kênh đoàn đội ra: “Bây giờ chúng ta đang ở vị trí chính giữa bản đồ, Phượng Hoàng cũng đã đến, nhưng trước mắt vẫn không có động tĩnh gì, đây là vòng chung kết, họ không am hiểu tác chiến trong rừng, có thể sẽ đánh rất cẩn thận, không dễ dàng xâm nhập đâu.”

“Đợi hai phút nữa.” Lâu Mạc Phong trầm giọng nói, hắn biết đội mình không thể chậm trễ, vì vậy nhanh chóng quyết định.

Mọi người không có ý kiến, tiếp tục ẩn núp, lại một lát sau, họ đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo cách đó không xa, tinh thần lập tức chấn động, đã đến rồi! Họ nhìn qua, thấy động vật giả thuyết đang chạy rầm rầm về phía này, nhìn thấy họ thì hoảng sợ kêu gào, rồi lại rối rít chạy sang hướng khác.

Lâu Mạc Phong nhíu mày, nếu người của Phượng Hoàng đi qua, mặc dù động vật sẽ tránh đi, nhưng không thể nào náo loạn tới mức này chứ, hơn nữa những con vật này đều thuộc về giống có chỉ số thông minh khá cao, hiển nhiên là phía trước đã xảy ra vấn đề gì mà họ không biết.

“… Lão đại.” Người đứng ở chỗ cao chầm chậm lên tiếng, “Phía xa xa có khói.”

Những người khác khẽ giật mình, lập tức ý thức được điều gì đó, vội vàng rời khỏi nơi ẩn núp, điều khiển cơ giáp bay lên cao một chút, chỉ thấy phía bên kia bốc lên từng cột khói đặc, đứng từ nơi này nhìn qua còn có thể thấy một chút của đám lửa, hiển nhiên là một đám cháy không nhỏ.

Mọi người: “…”

Quả thật là uổng phí hết công… Lâu Mạc Phong có chút dở khóc dở cười, không biết nên phát biểu gì với khả năng ứng biến của họ đây, Thứ Hổ cũng không nhịn cười được: “May mà đây là thế giới giả tưởng, không ngờ họ còn có thể nghĩ ra ý này.”

Lâu Mạc Phong ừ một tiếng.

Họ đã sớm trải qua vô số sóng gió, đối với nhiều thứ đều có thể nhìn rất thấu đáo, bởi vậy không quá cố chấp với kết quả, nếu lúc thi đấu ngẫu nhiên gặp được thanh niên ưu tú, trong lòng họ đều tràn đầy thưởng thức, đương nhiên đối với người của Phượng Hoàng cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua bây giờ đã trở thành tuyển thủ Liên Minh Cơ Giáp, họ sẽ dùng hết toàn lực đánh một trận thật hay, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình. Lâu Mạc Phong thu ánh mắt lại, không lãng phí thời gian nữa, quyết định nhanh chóng: “Giữ nguyên đội hình tăng tốc đi tới.”

Mọi người gật đầu nhận lệnh, nhanh chóng bay lướt qua mặt đất, cuối cùng dừng lại trước một bức tường lửa, ngay sau đó nghe hiệu lệnh nâng pháo lên, đứng thành một hàng đồng loạt nổ súng về phía đối phương.

Tiếng nổ to vang lên tức thì, đạn pháo nối liền thành một đường bắn vào ngọn lửa, cũng có viên bắn vào gốc cây đang bùng cháy, nổ ầm ầm, những viên khác thì tức tốc xuyên ra, bay thẳng tới trước mặt Phượng Hoàng.

Địch Cổ Nguyên phụ trách điều tra, mặc dù không nhìn thấy họ, nhưng có thể nghe được âm thanh, vội vàng kêu với những người phía dưới: “Tránh!”

Vì tiết kiệm đạn pháo, đám Bạch Thời chỉ dùng kiếm để tán lửa, lúc này cũng thấy không ổn, cả bốn người lập tức nhảy lên, nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy người của Xích Thiên đồng loạt bay ra, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.

Trên cơ bản thì không cần nói bất cứ câu thừa thãi nào, hai bên lập tức giao chiến.

Lửa vẫn đang lan tràn, hơn nữa bị khí lưu ảnh hưởng, có khuynh hướng càng ngày càng lớn, ngay cả một cây đại thụ che trời cũng không chịu nổi, đổ ầm ầm xuống đất, bụi mù và khói đặc cùng lan ra xung quanh. Đội viên hai bên không ngừng xuyên quan làn lửa, va chạm kịch liệt, cảnh tượng làm cho người ta choáng ngợp.

Bạch Thời biết Lâu Mạc Phong rất lợi hại, bèn nhanh chóng lao tới ngăn cản hắn, xông thẳng ra bên ngoài. Lâu Mạc Phong đang bị một người khác của Phượng Hoàng giữ chân, ánh mắt liếc qua thấy bóng Bạch Thời, vội vàng nghiêng người né tránh. Bạch Thời lập tức hoán đổi vị trí với đồng đội, rút kiếm xông lên.

Lâu Mạc Phong chống lại, gặp chiêu phá chiêu, trong chớp mắt đã giao chiến với cậu.

Ưu thế của tinh thần lực cấp A đỉnh phong dần lộ ra, cho dù tầm mắt mơ hồ nhưng Bạch Thời có thể phản ứng rất nhanh, mà Lâu Mạc Phong có kinh nghiệm phong phú, cũng không hề yếu thế, trận đấu của hai người lập tức thu hút đa số khán giả.

Lâu Mạc Phong nheo mắt lại, lúc trước xem video đã biết Tiểu Nhị Hóa rất mạnh, cũng có thể nhận ra phong cách của cậu thuộc về phe thực chiến, nhưng xét thấy tuổi của cậu còn nhỏ, cho nên mọi người cảm thấy điều này liên quan tới việc chăm chỉ luyện tập buồng mô phỏng nhiều hơn, chỉ là hôm nay tự mình giao thủ mới phát hiện sự việc không đơn giản như vậy.

Hắn có thể khẳng định người này đã từng đánh thực chiến, hơn nữa xét theo khía cạnh chiến đầu thì hẳn là đánh không hề ít chút nào, thậm chí đã từng dính máu.

Nhưng thiếu niên này mới mười lăm tuổi phải không? Lai lịch của cậu ta là gì?

Bạch Thời không biết suy nghĩ của Lâu Mạc Phong, công kích của cậu càng lúc càng sắc bén mạnh mẽ hơn. Lâu Mạc Phong biết bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc mấy thứ này, liền chuyên tâm ứng chiến, sau đó thấy bả vai Bạch Thời sáng lên, thì vội vàng trốn gấp, một khắc sau, đạn pháo lướt qua cơ thể hắn, phát ra một tiếng nổ vang.

Lửa ngùn ngụt, khói đặc, vụ nổ lớn cùng đan xen vào nhau, cảnh tượng tấn công vào thị giác cực kỳ rung động, cơ giáp của hai người đã bị khói hun đen thui, thậm chí khán giả bắt đầu khó phân biệt ai với ai, nhưng mọi người vẫn nhìn rất chăm chú, chỉ sợ bỏ lỡ mất một khoảnh khắc.

Thời gian trôi qua từng giây, bởi vì phạm vi tầm nhìn quá thấp, không thể đánh thoải mái như bình thường, đã vậy cơ hội trong hoàn cảnh phức tạp rất nhiều, không có mấy ai chọn không chiến, cũng chỉ có thể kéo chân ở chỗ này, hiện tại trận đấu vẫn trong trạng thái giằng co.

Bạch Thời càng đánh càng tập trung, nhanh chóng áp sát Lâu Mạc Phong, vận dụng hết bản lĩnh học được từ lão đầu và đại ca. Mặc dù Lâu Mạc Phong vẫn có thể ứng phó, nhưng thời gian dần qua bắt đầu trở nên cố sức. Bạch Thời rất nhanh tìm được cơ hội, vọt tới sát, nhấc chân đạp mạnh.

Lâu Mạc Phong lập tức lui về phía sau, trong lúc luống cuống đã vấp vào một thân cây, lập tức ngã quỵ, ánh mắt liếc qua, vội vàng xoay người, khó khăn lắm mới tránh được thanh kiếm khổng lồ đang bổ xuống trước mắt. Bạch Thời thấy một kích không trúng lại tiếp tục tấn công, áp sát một lần nữa, tranh thủ lúc Lâu Mạc Phong chưa điều chỉnh xong đã túm lấy cánh tay của hắn, dùng sức ném ra ngoài, theo sát là một pháo bắn tới. Đồng tử của Lâu Mạc Phong đột nhiên co lại, căn bản không kịp né tránh, cánh tay trái bị trúng dạn, bên tai vang lên một tiếng ầm, cơ thể bị vụ nổ cuốn bay.

Bạch Thời đứng quá gần, cũng chịu ảnh hưởng tương tự, liên tiếp xô ngã hai cây đại thụ mới dừng lại được, cậu rút kiếm ra, chậm rãi đi tới. Lần này Lâu Mạc Phong bị tổn thương rất nghiêm trọng, cánh tay trái đã báo hỏng hoàn toàn, lúc Bạch Thời đi tới hắn cũng mới đứng dậy, tựa vào cây đại thụ nhìn cậu: “Đã đánh thực chiến rồi?”

“Vâng.”

“Quả nhiên.”

Bạch Thời chỉ đáp lại một câu, cũng không nói nhiều, rất nhanh giơ kiếm lên, dù toàn thân cơ giáp đã đen thui, nhưng thân kiếm vẫn sáng như trước, phản chiếu ánh sáng màu đỏ, vô cùng mỹ lệ. Chân của cậu đạp lên mặt đất một cái, tăng tốc lao tới trước. Mặc dù Lâu Mạc Phong chưa bỏ cuộc, nhưng giờ phút này cơ giáp đã mất cân đối, căn bản không phải là đối thủ của người này, hệ thống trung tâm bị đâm vào, lập tức đào thải.

Hệ thống đưa ra thông báo ngay sau đó, người xem cùng sững sờ, vội vàng nhìn qua, bụi mù từ vụ nổ vẫn chưa tan hết, họ chờ đợi, chỉ thấy [Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa] nắm kiếm, bay ra trong làn khói dày đặc, uy phong lẫm liệt.

Khán giả dừng lại một giây, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay ầm ầm, trên mạng cũng cực kỳ rộn rã, vô cùng mừng vui.

Lam cười khẽ một tiếng, lui về phía sau đứng yên, vươn tay ra trước mặt Thứ Hổ. Thứ Hổ giật mình, liếc nhìn đồng hồ, phát hiện chỉ còn lại 46 giây, lúc này họ không thể đánh thắng được, liền cười bắt tay với hắn: “Chúc mừng.”

“Cám ơn.”

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc đã vang lên, trận đấu chấm dứt, Phượng Hoàng thành công bước vào trận chung kết.

Hội trường vang lên tiếng hoan hô rung trời, chẳng biết là ai khởi đầu, mọi người cùng hò hét, quả thực có thể lật tung trần nhà.

“Phượng Hoàng! Phượng Hoàng! Phượng Hoàng!”

Lâu Mạc Phong nhìn bóng lưng của họ, những người này mang tinh thần tiến thủ bồng bột, không sợ hãi, như thể ẩn chứa sức mạnh vô hạn, được các fan xưng tụng là hy vọng của Bell. Qua trận đấu này, chẳng biết vì sao, hắn bắt đầu có thiện cảm với họ.

“Cậu nói ai sẽ thắng?”

Thứ Hổ lắc đầu: “Khó mà nói, người của chiến đội Hoàng Gia đều là thiên tài.”

“Tôi biết, họ cũng không kém.”

“Cũng đúng.”

Hai bên lần lượt xuống đài, chuẩn bị cho buổi họp báo tiếp theo, từ trước tới nay Bạch Thời không thích tiết mục này, đang định quay đầu báo với Lam một tiếng, chợt phát hiện trong đội thiếu mất một người, không nén nổi tò mò mà tìm trái tìm phải, thấy Phi Minh đã đi về phía đối diện từ bao giờ, im lặng một lát, hỏi: “Anh ấy đang làm gì thế?”

Lam liếc nhìn, cười: “Anh cảm thấy chỉ lén lút chụp hình không làm anh ấy thỏa mãn được.”

Hắn vừa dứt lời, Bạch Thời đã thấy Phi Minh chụp ảnh chung với đội trưởng nhà người ta, ấy thế mà cái nét mặt kia vẫn lạnh lùng như trước, hoàn toàn không có vẻ gì là yêu thích đối phương, cậu thật sự không còn sức mà thổ tào nữa, yên lặng thu ánh mắt lại, thấy đại ca lại không ngồi tại chỗ, hơi sững sờ, ôm Tri Nguyên thú đi ra ngoài.

Tống Minh Uyên không đi xa, lúc này vừa mới nói chuyện xong với Joshua đang phấn khởi quá độ, ánh mắt anh liếc qua, thấy bạn nhỏ ngốc manh nào đó và hai nhóc con đang cùng nhìn anh, ánh mắt rất sâu, tiến lên nhận lấy cái giỏ nhỏ, kéo tay cậu: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Chỗ này là hậu trường, trong hành lang thủy tinh chỉ có hai người họ, bên ngoài là trăng sáng treo cao, khung cảnh vô cùng tĩnh lặng.

Trận chung kết được cử hành ở đế đô, đội viên của Phượng Hoàng nghỉ ngơi hai ngày rồi lên phi thuyền xuất phát. Như thường lệ, Bạch Thời mang theo Tri Nguyên thú đi riêng cùng đại ca, tới trước nhận phòng, sau đó dỗ dành Tri Nguyên thú, ra ngoài ăn tối với Việt Tu.

Thuốc giải phóng gene vẫn đang được chiều chế, trước mắt vẫn còn thiếu một vài nguyên liệu, không thể tìm đủ trước trận đấu. Bạch Thời đã sớm đoán được mọi việc sẽ như vậy, cực kỳ bình tĩnh, dạ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Mặc dù Việt Tu biết em trai rất chín chắn, có lẽ không áp lực, nhưng vẫn khuyên bảo vài câu giúp cậu không căng thẳng, nói tiếp: “Hôm diễn ra trận chung kết ba mẹ cũng tới, dự định đợi em đấu xong thì đưa em về nhà.”

Bạch Thời không có ý kiến, lại dạ một tiếng.

Mấy ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã tới ngày diễn ra trận chung kết. Ban tổ chức chọn địa điểm là hội trường chính của Hoàng Gia, phải nói là đêm nay không còn có chỗ ngồi, nhìn về phía sau có thể thấy rất nhiều người đang đứng.

Tống Minh Uyên dẫn họ đi vào khu nghỉ ngơi, ngẩng đầu liếc nhìn khán phòng một vòng, không ngạc nhiên chút nào khi thấy được rất nhiều người quen, hơn nữa ở chính giữa hàng thứ hai còn phát hiện mẹ và anh hai Tống Minh Kiệt.

Anh im lặng một lát, sau đó liền nhìn sang bên cạnh mẹ, thấy người nào đó đeo cái mặt nạ khá giống cái Bạch Thời đang dùng, che hết nửa khuôn mặt, giờ phút này đang yên lặng nhìn về phía họ, giống như đang tìm người, sau đó lơ đãng chạm vào tầm mắt của anh, nhanh chóng quay sang chỗ khác.

Tống Minh Uyên: “…”