Chương 284: Bám đuôi

“Hình như là một cô nương mặc áo đen, tiếc là lại đụng phải hai huynh muội kia.”

“Đi đi đi, đi nhanh nhanh lên, trong thành chúng ta chưa có ai dám phân cao thấp với bọn họ, ta đoán là người nơi khác tới.”

Nghe lời đó, ánh sáng trong mắt Phượng Cửu lóe lên, nhìn hướng mọi người chạy đến xem náo nhiệt, hơi dừng lại, hỏi: “Dương Dương, ăn xong chưa?”

“Đệ ăn no rồi, nhưng chưa ăn hết thì phải làm sao?” Tiểu tử kia không muốn lãng phí, còn múc nước canh uống, thấy trong bát còn sót lại vài sợi hoành thánh, vẻ mặt tiếc nuối.

Thấy vậy, Phượng Cửu khẽ cười, xoa đầu nó nói: “No rồi thì không cần ăn nữa, đừng ăn no quá, lát nữa còn có bánh ngọt thì làm sao!”

Nàng tươi cười trả tiền, lúc này một tay nắm tay nó, tay kia dắt Lão Bạch đi về hướng đám người kia.

“Chủ tử thấy hứng thú với nàng ấy sao? Có cần thuộc hạ cho người mời nàng ấy tới không?”

Người đàn ông trung niên trên lầu thấy ánh mắt của chủ tử vẫn dõi theo bạch y nữ tử kia thì mở miệng hỏi thử.

Sau khi nam tử đang đứng chắp tay nghe lời đó thì quay đầu sang liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi nghĩ, ngươi mời được nàng sao?”

Nghe vậy, người đàn ông trung niên ngẩn ra, không hiểu hỏi: “Chủ tử, lời này có nghĩa là gì?”

Sao chủ tử lại không thể mời nổi một cô gái? Huống hồ, với thân phận của chủ tử nhà hắn, muốn để cô gái kia đến đây thật sự rất dễ dàng.

Nam tử không nói gì. Chẳng qua khi nhìn hình bóng màu trắng đang đi đến chỗ đám người kia, thì lập tức xoay người bước xuống lầu, định bám đuôi nàng đi xem.

Người đàn ông trung niên thấy vậy, cũng vội đuổi theo.

Bị đám người vây quanh trong một mảnh đất trống, một nam tử thân hình hơi gầy bị một nữ tử dáng người to béo đè ở dưới, không thể đứng dậy. Vì toàn bộ trọng lượng của nữ tử kia đều đè ép lên người hắn, khiến mặt hắn đỏ lên, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

“Mau, mau đứng dậy đi!”

Nam tử cố gắng đẩy nữ tử to béo đứng dậy, nhưng hoàn toàn không đẩy được.

“Ai ui... Ca... Ngực của muội đau, nàng ta đạp một cước vào ngực muội, đau quá... Đau đến nỗi muội không đứng dậy nổi.”

Nữ tử to béo nằm ngửa, mặt lên trên, lưng úp xuống dưới. Vì phía dưới có đại ca nhà mình làm đệm đỡ, nên lúc ngã xuống nàng không thấy đau. Nhưng vì ngực bị đạp một cước đau đến hít thở không thông nên ngay cả sức để đứng dậy cũng không có.

Lãnh Sương cả người mặc một bộ đồ đen bó sát lạnh lẽo liếc mắt nhìn hai người. Lúc chuẩn bị dắt ngựa rời đi thì thấy chủ tử đang dắt Lão Bạch và Dương Dương đứng trong đám người, lập tức chạy tới.

“Chủ tử, mua xong hết đồ rồi.”

Phượng Cửu liếc nhìn hai người dưới đất, gật đầu: “Vậy thì đi thôi!” Nàng ôm Dương Dương lên lưng Lão Bạch, bản thân mình cũng xoay người lên theo. Hai chân thúc vào bụng Lão Bạch một phát, quát khẽ một tiếng rồi đi về phía trước.

Lãnh Sương cũng điểm nhẹ mũi chân phi người lên ngựa, theo sau nàng rời đi.

Thấy hai cô gái cứ cưỡi ngựa rời đi như vậy, mọi người xung quanh không khỏi giật mình ngây người, chỉ thấy lá gan của hai người này thật sự không nhỏ, trực tiếp đánh hai đứa con nhà giàu ở chỗ họ rồi bỏ người đi.

Nam tử kia đứng trong đám người vây xem nhìn thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia sáng như đang săn mồi. Lần này đến tiểu quốc Diệu Nhật cấp chín, không ngờ còn có thể gặp được người con gái có cả nhan sắc và phong thái đều hoàn mỹ như vậy.

Thấy bóng hình màu trắng dần đi về phía xa, hắn không ngừng vận khí đuổi theo thân ảnh phía trước.

Người đàn ông trung niên đằng sau thấy thế lập tức ngạc nhiên, trong mắt thoáng qua một chút trầm tư, hơi nhíu mày đi theo.