Chương 281: Thần Hồn Mộc

Phượng Cửu lau sạch Thanh Phong kiếm cầm trong tay, thu vào trong chuôi kiếm, tiến lên phía trước, lột sạch đồ trên người tên đạo sĩ kia không còn gì. Sau cùng, ngay cả cây phất trần kia nàng cũng không buông tha. Vì đó là một món pháp khí, dù nàng không dùng được thì cũng có thể mang đi bán lấy tiền.

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử!”

Phía sau truyền tới tiếng khấu đầu tạ ơn khiến Phượng Cửu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kích động của bốn quỷ hồn đang quỳ lạy trên mặt đất.

“Đứng lên đi! Ta còn có chuyện muốn hỏi các ngươi.” Trong tay nàng phóng ra một ngọn lửa, đốt thi thể của tên đạo sĩ kia.

“Vâng, không biết công tử muốn hỏi gì?” Bọn họ đỡ nhau đứng dậy, thân hình nhỏ bé trong suốt, hình như linh hồn hơi bất ổn.

Phượng Cửu liếc mắt nhìn họ nói: “Quỷ thì chính là quỷ, ta muốn biết các ngươi làm cách nào để duy trì hồn phách không bị hồn phi phách tán? Nếu một người vì oán hận và có vướng bận trong lòng tích tụ thành âm hồn thì có thể giải thích được, nhưng các ngươi ở đây là một nhà bốn người, tất cả đều có thể bảo vệ quỷ hồn là vì sao?”

“Mời công tử đi theo chúng ta.” Bốn người nói, rồi dắt nàng đến một gian phòng khác ở phía sau, đào từ lòng đất lên một mảnh gỗ màu nâu đỏ.

“Không giấu gì công tử, chúng ta có thể ngưng tụ hồn phách không để bay mất là vì hai năm trước, có một vị đại sư xin chén nước uống, chúng ta lập tức làm cho hắn một ít cơm chay. Ông ấy nói trong lòng bọn ta không có cái ác chỉ có cái thiện, cũng nghĩ đến cháu trai Dương Dương còn nằm trong tã lót của ta, nên đã ban cho chúng ta một miếng Thần Hồn Mộc để chúng ta có thể ẩn nấp, nuôi dưỡng hồn phách. Trong hai năm qua, chúng ta luôn ghi nhớ, lòng mang cảm kích nên không dám chứa ác ý, nhưng không ngờ lại bị tên đạo sĩ kia để mắt tới. Tối nay, nếu không có công tử thì e rằng ngay cả quỷ chúng ta cũng không thể làm được.”

Phượng Cửu nghe nói như vậy, nhìn vào Thần Hồn Mộc, lúc này nàng mới hiểu ra, thì ra trong đó vẫn còn có chuyện như thế.

Nhưng nàng lại hỏi: “Nếu vị đại sư kia có lòng tốt như vậy, mấy người các ngươi lại là quỷ hồn, sao khi đó không phó thác Dương Dương cho ông ấy?”

“Có.”

Người nói chuyện lúc này là người đàn ông trẻ tuổi kia, hắn nhìn Phượng Cửu nói: “Lúc đó bọn ta lập tức thỉnh cầu vị đại sư kia mang Dương Dương đi. Dù sao bọn ta thân là quỷ hồn, trên người khó tránh có dính âm khí, sợ con trai đi theo chúng ta sẽ không tốt, nhưng đại sư lại từ chối. Nói là đến thời cơ thích hợp, ắt sẽ có quý nhân tương trợ. Trải qua đêm nay, chúng ta mới biết hóa ra quý nhân trong miệng đại sư chính là công tử.”

Phượng Cửu sờ sờ cằm, thầm nghĩ: “Thế gian này vẫn còn thế ngoại cao nhân biết bấm độn dự đoán tương lai như thế này sao?”

“Đạo sĩ kia đã chết, tiếp theo mọi người có dự tính gì không?” Nàng nhìn bọn họ hỏi.

“Xin công tử mang Dương Dương rời khỏi đây! Chúng ta, chúng ta là quỷ, không thể ở cùng nó.” Người phụ nữ khẽ nấc, dù trong lòng không nỡ, nhưng cũng không có cách khác.

“Xin công tử dắt cháu trai của chúng ta rời đi! Đại ân của công tử, kiếp sau chúng ta mới có thể báo đáp.” Ông lão và bà lão thi lễ với Phượng Cửu.

Người đàn ông trẻ tuổi ôm người phụ nữ nói: “Chỉ cần Dương Dương có thể sống, chúng ta không cầu mong gì hơn nữa. Công tử, Dương Dương của chúng ta chỉ có thể trông cậy vào người. Chúng ta không có thứ gì để tặng cho công tử, Thần Hồn Mộc là linh vật thượng hạng, mong công tử hãy mang theo!”

Nghe vậy, Phượng Cửu hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn họ. Thần Hồn Mộc quả thật là món đồ tốt, nó chính là thần mộc thượng cổ. Đại sư để lại đồ cũng rất hào phóng, lại để lại cho bọn họ một miếng Thần Hồn Mộc quý giá như thế.

Có điều, con người của nàng cũng có nguyên tắc, không phải vật gì cũng lấy, vật gì cũng ham.

“Quỷ cũng có thể tu thành quỷ tu, thật ra ở chỗ của ta vốn có một bộ công pháp thích hợp cho các ngươi tu luyện, các ngươi có muốn đi theo ta không?”