Chương 277: Tiếng cười đêm khuya

Vừa nói xong, nàng nhìn qua Lãnh Sương hỏi: "Cầu Cầu đâu?"

"Ở bên ngoài, nằm trên lưng ngựa, không chịu đi xuống."

"Kệ nó đi! Chắc là nó không có việc gì, nhưng ngươi thì phải cẩn thận, buổi tối đừng chạy lung tung." Nàng căn dặn xong, liền thấy rèm khẽ lay động, đứa nhóc chạy ra.

"Ca ca, mẹ nói vật này rất quý trọng, Dương Dương không thể nhận." Nói xong lập tức trả lại dạ minh châu trong tay cho Phượng Cửu. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng đứa bé chưa thấy qua loại đồ chơi nào đẹp như thế này, trong đôi mắt lộ ra vẻ không nỡ.

Phượng Cửu cười nói: "Không sao, cầm lấy đi!" Vừa nói xong liền nhìn thấy phu nhân kia bưng ra một đĩa trứng muối.

"Trong nhà cũng không có gì tốt để tiếp đãi hai vị, mọi người ăn tạm mấy quả trứng muối này vậy!" Giọng nói của của phu nhân nhẹ nhàng ôn nhu, ánh mắt nhìn Dương Dương đều là tình thương sâu sắc và nuông chiều của người mẹ.

"Ca ca, hạt châu này Dương Dương thật sự có thể nhận sao?" Hắn nháy mắt nhìn Phượng Cửu, lại nhìn mẫu thân ở bên cạnh.

"Dạ minh châu này rất quý giá, đứa nhỏ cũng không hiểu chuyện, công tử nên thu lại!" Phu nhân nhẹ giọng nói, ra hiệu cho Dương Dương trả hạt châu lại cho Phượng Cửu.

"Không có việc gì, chỉ là món đồ chơi cho đứa bé, giữ lại đi!" Phượng Cửu cười nói, để cho Dương Dương nhận lấy.

Thấy vậy, phu nhân liền nhẹ nhàng hành lễ với Phượng Cửu: "Như vậy, ta thay mặt Dương Dương cảm ơn lễ vật của công tử.”

Nhìn thấy dáng vẻ hành lễ dịu dàng của phu nhân, ánh mắt của Phượng Cửu khẽ chuyển động, nàng cười nhạt không nói gì.

Không bao lâu, phu nhân để lại Dương Dương ở phía trước cùng với Phượng Cửu, còn nàng lại xoay người đi vào phía sau.

"Dương Dương, phòng sát vách kia là ai ở vậy?" Phượng Cửu nhìn đứa nhỏ đang ăn trứng hỏi.

"Là gia gia và bà bà, có điều thân thể của gia gia và bà bà không tốt, bình thường bọn họ ở trong phòng không đi ra ngoài."

"Ồ? Phụ thân đệ đâu? Có ở nhà không?"

"Lần trước có người xấu đến đây làm phụ thân bị thương, hiện tại phụ thân nằm trên giường dưỡng thương!" Hắn đưa trứng muối cho Phượng Cửu, ôn nhu nói: "Ca ca, huynh cũng ăn đi! Mẫu thân nói ăn trứng muối mới có thể bình an trưởng thành."

Nghe vậy, nàng mỉm cười, tiếp nhận trứng đã lột vỏ rồi bắt đầu ăn, một lát sau, phu nhân kia bưng lên một món rau, một đĩa thịt và hai chén cơm rồi nói với Phượng Cửu: "Trong nhà cũng không có gì khác, món ăn là rau dại, thịt thỏ bắt được trong rừng, công tử ăn đỡ một chút vậy!"

Sau đó, nàng ta dẫn Dương Dương đi xuống phía sau, để hai người Phượng Cửu và Lãnh Sương ở lại phòng khách.

Đợi sau khi nàng ta rời đi, Phượng Cửu liếc nhìn một đĩa rau cải, một đĩa thịt và hai chén cơm ở trên bàn, rồi mới nói với Lãnh Sương: "Ngồi xuống ăn đi! Mặc dù người trong nhà này có chút kỳ lạ, nhưng chắc là không có ác ý đối với chúng ta."

Nghe chủ tử nói như vậy, Lãnh Sương liền đáp lại, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh bàn, bưng cơm lên bắt đầu ăn.

Cảnh đêm dần dần buông xuống, dường như xung quanh càng trở nên lạnh lẽo, ngay cả tiếng côn trùng kêu ở bên ngoài cũng trở nên rõ ràng hơn trong bóng đêm vắng, lộ ra mấy phần quỷ dị.

Phượng Cửu và Lãnh Sương được sắp xếp nghỉ ngơi ở trong phòng, ở nơi này khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, hai người muốn nghỉ ngơi cũng khó, vì vậy, Lãnh Sương nhận canh chừng ban đêm, còn Phượng Cửu đã khoanh chân nhắm mắt lại đi tu luyện.

Trước nửa đêm vẫn bình tĩnh, nhưng từ nửa đêm trở đi thì có tiếng gió vù vù đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh mạnh mẽ, tiếng gió gào thét ở bên ngoài, nghe có chút đáng sợ.

Cũng ngay vào lúc này, một tiếng cười không biết truyền đến từ đâu, quanh quẩn ở trong màn đêm, trong không khí, giống như một tiếng sấm, đánh thức Phượng Cửu và Lãnh Sương.