Chương 273: Khó mở lời

Hôi Lang và Ảnh Nhất trở về nhà lập tức nhỏ tiếng thảo luận, đoán xem chủ tử lúc trở về sẽ trông như thế nào? Ai ngờ, chưa nói được mấy câu thì đã nhìn thấy chủ tử của bọn họ bước đến, hai người lập tức đứng lên, lễ phép chào một tiếng.

“Chủ tử!”

Diêm chủ lườm bọn họ một cái, lúc định bước nhanh về phòng thì chân lại dừng lại, quay đầu lại nhìn hai người kia, giọng nói trầm thấp: “Cỏ ở sân sau mọc dài rồi, hai ngươi đi dọn đi! Nhớ là phải tự nhổ!”

Nói xong cũng không nhìn xem hai người ở phía sau ngạc nhiên thế nào thì đã đi thẳng vào phòng.

“Nhổ… Nhổ cỏ sao?”

Hai người nhìn nhau đầy kinh ngạc, khóe môi run rẩy. Với thực lực của hai người họ thì đến cả đám gia chủ của sáu thành cũng không có mấy người có thể sánh bằng, vậy mà lại bảo nhân tài như bọn họ đi nhổ cỏ sao?

“Ngươi nói xem, có phải chủ tử lại phải chịu đả kích gì rồi không?” Hôi Lang lẩm bẩm nói, nét kinh ngạc trên mặt vẫn chưa mất đi.

“Đi thôi, nhổ cỏ thì nhổ cỏ, như vậy còn tốt hơn là bị ném đến Thanh Phong lâu”. Ảnh Nhất vỗ vai hắn một cái rồi đi đến sân sau.

Không cần nói nữa, chắc chắn chủ tử lại chịu đả kích gì từ Quỷ Y rồi. Chỉ đáng thương cho bọn họ thôi!

Đám ám vệ ở chỗ tối trong nhà cũng không nhịn được cười, nhìn Ảnh Nhất và Hôi Lang ngồi xổm nhổ cỏ trong sân sau.

Diêm chủ quay về phòng càng nghĩ lại càng tức, không hiểu tại sao bản thân lại quay về. Giống như cô vợ bé nhỏ đang oán hận vậy, lẽ nào hắn vẫn còn muốn chờ nữ nhân không có lương tâm kia đến dỗ dành hắn hay sao?

Chuyện này có nghĩ cũng không bao giờ xảy ra, nữ nhân kia chắc không dính chặt lấy hắn đâu.

Càng tức giận thì lại càng không kìm chế được, mới ra bàn ngồi không được bao lâu thì hắn lại đứng lên đi ra ngoài, định đi đến chỗ Phượng Cửu lần nữa để nói cho rõ ràng.

Nhưng vừa bước đến cửa thì đột nhiên dừng lại, hai tay sắp kéo cửa ra cũng dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo, mím chặt môi, hừ một tiếng rồi quay người lại đi về phía bàn trà, sau đó ngồi xuống.

Nếu như bây giờ đi tìm nàng thì chắc chắn sẽ nhận được một câu: “Ngươi lại đến đây làm gì?”

Nghĩ đến đây, hắn đành phải đè nén sự kích động trong lòng mình xuống, vừa mới về giờ lại qua đó, vậy thì hắn sẽ trở thành cái gì đây? Việc này không cần gấp rút như vậy chứ?

Vì thế hắn cố nhịn, nhưng những lời trong bụng vẫn chưa nói ra thì lại giống như có luồng khí nóng trong lòng, không thoát ra được. Cho dù cả ngày chỉ ăn lộc tiên (*) thì vẫn không thấy thoải mái, đứng ngồi cũng không yên.

Mãi mới chờ được đến ngày hôm sau, hắn vừa rửa mặt xong đã đi ra ngoài, thấy Hôi Lang với Ảnh Nhất bước đến, nhìn hai người họ một cái: “Nhổ xong cỏ rồi sao?”

“Chủ tử! Nhổ xong rồi!”

Hai người vội vàng đáp. Có trời mới biết hôm qua hai người họ đã ngồi cả ngày nhổ cỏ, sáng nay thức dậy thì cả người đều đau ê ẩm.

Bỗng nhiên, ánh mắt Ảnh Nhất lại nhìn đến bộ hắc bào trên người chủ tử của bọn họ, môi khẽ mấp máy nhưng lại không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu xuống.

“Ở nhà đợi đi!” Sau khi Diêm chủ nói xong liền rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Ảnh Nhất mới ngẩng đầu lên: “Hôi Lang, ngươi có thấy không?”

“Thấy gì?” Hôi Lang xoa thắt lưng rồi đi đến bên bàn ngồi xuống.

“Bộ hắc bào mà hôm nay chủ tử mặc là bộ mới!” Ảnh Nhất có chút líu lưỡi không nói gì, chỉ biết chủ tử lại một lần nữa làm thay đổi nhận thức của hắn.

Thì ra người đàn ông khi rơi vào tình đơn phương lại trở nên như vậy...

Thật đáng sợ!

Hôi Lang nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc: “Không phải chứ?”

Lúc nãy hắn không để ý đến điểm này.

Tuy nhiên lúc Diêm chủ đến nhà Phượng Cửu, sắc mặt lại trở nên tối sầm, giống như mưa to gió lớn sắp đến, khắp người đều tỏa ra khí lạnh khiến cho người khác hít thở không thông…


() Lộc tiên: Lộc pín (Chữ Hán: 鹿鞭; bính âm: lù biān) hay pín hươu hay ngẩu pín hươu là dương vt của các loài hươu nai.