Chương 267: Lễ vật

"Ha ha, ta cũng đâu có nói như vậy."

Nàng ngượng ngùng cười, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, trong mắt có vẻ xấu hổ thì vội nói: "Mau đứng dậy đi, hai người đàn ông làm như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm!”

Nghe đến đây, Diêm chủ bực bội nở nụ cười, lui lại từng bước, sau đó lấy một vật trong không gian ra, nhét thẳng vào ngực nàng, còn hắn thì đen mặt xoay người bỏ đi.

Phượng Cửu giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã sờ trúng cái đầu đầy lông mềm mại nên lập tức cúi đầu xuống nhìn, đôi mắt không khỏi sáng rực lên: "Ồ? Đây là chó con sao? Đẹp quá đi!"

Con vật trắng mềm bụ bẫm trong lòng giống y như một quả cầu thịt, bộ lông xù trắng như tuyết. Lúc này, đôi mắt xanh biếc của nó đang trừng lên nhìn nàng chằm chằm.

Thân hình nhỏ bé của nó làm ra dáng vẻ hung ác như vậy khiến cho nàng không nhịn được, lập tức đưa tay ra vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

"Chó con!"

Nàng mừng rỡ gọi, chợt nghĩ đến Diêm chủ hình như đã xoay người rời đi, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng của hắn nữa.

"Thật không ngờ hắn lại có thể tặng chó con cho mình để làm sủng vật." Nàng tự mình lẩm bẩm, cũng không tiếp tục để ý đến hắn nữa mà chỉ tập trung vuốt ve bộ lông của chó con, cười híp mắt nói: "Đã có Lão Bạch rồi, vậy gọi ngươi là Tiểu Bạch thì thế nào?"

Vừa dứt lời, hình như lại nhớ tới gì đó, nói thêm: "Hình như Tiểu Bạch không ổn lắm, Tiểu Bạch là tên cũ của Lão Bạch!"

"Ừm, cứ gọi ngươi Cầu Cầu là được rồi." Nàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, quyết định tên cho nó.

Mà Phượng Cửu đang ôm Cầu Cầu cũng không thấy được đôi con ngươi xanh lam của nó đang nhìn nàng đầy phẫn nộ, nhưng nó lại không dám làm gì nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm một “con chó nhỏ”.

Hôm sau, lúc Lãnh Sương thấy chủ tử nhà mình ôm trong lòng một quả cầu thịt đi ra ngoài thì hơi kinh ngạc, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ nói: "Chủ tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong."

Phượng Cửu ngồi xuống, vừa ăn vừa đút một ít cho Cầu Cầu, nhưng thấy nó kiêu ngạo quay đầu, rõ ràng là rất xem thường đồ ăn này.

Thấy vậy, nàng cũng không để ý, ăn sáng xong thì đưa Cầu Cầu cho Lãnh Sương chăm sóc, tự mình đi đến tiền viện, định tâm sự với Kha hội trưởng chuyện sau này.

Trong đại sảnh…

"Ha ha, Quỷ Y lão đệ, đệ tới rồi, lại đây ngồi đi."

Kha hội trưởng bày trà và điểm tâm lên, đợi sau khi Phượng Cửu ngồi xuống rồi mới nói: "Lần này chợ đen của chúng ta thật sự phải cảm ơn đệ. Nếu không phải đệ, năm nay cũng không thể lấy được hạng nhất. Nhưng điều làm Kha mỗ áy náy nhất là việc để cho Quỷ Y lão đệ bị người Diêm điện bắt đi, khiến đệ hoảng sợ…"

Vừa dứt lời, hắn cười nhìn Phượng Cửu, nói: "Ta đặc biệt chuẩn bị hậu lễ, là vì tạ ơn Quỷ Y lão đệ."

Sau đó hắn vỗ tay mấy cái, liền thấy hai người hộ vệ bưng khay vào.

Phượng Cửu nhìn, thấy trên khay đang phủ vải đỏ, cũng nhìn không ra là cái gì, nàng cũng không lên tiếng nhưng khóe môi lại chứa đựng ý cười, lẳng lặng nhìn.

Kha hội trưởng tiến đến xốc vải đỏ lên, cười nói với Phượng Cửu: "Đây là san hô hồng ngọc dưới đáy biển, là san hô cực phẩm, có thể dùng để thưởng thức, cũng có thể dùng để an thần. Hơn nữa, san hô hồng ngọc này có linh lực dồi dào, bày trong phòng ngủ hoặc nơi tu luyện có thể giúp tăng tu vi…”

"Cảnh đẹp ý vui, quả thực là đồ tốt." Phượng Cửu gật đầu, ánh mắt dừng trên san hô hồng ngọc đep đẽ kia, sau đó liếc nhìn về phía khay thứ hai.

"Ha ha, còn cái thứ hai này là Tuyết Y Thiên Tằm, do ta cố ý tìm cho đệ." Hắn xốc vải đỏ lên, lộ ra một bộ y phục màu trắng bạc nhìn giống như nhuyễn giáp (*).


(*) Nhuyễn giáp: Là một loại áo giáp sắt có công dụng phòng thủ. Tuy làm bằng sắt nhưng tương đối mềm mại, không bị thô cứng như áo giáp sắt chuyên dụng của binh lính bình thường.