Chương 249: Binh khí gặp nhau

Nhìn thấy bàn tay Liễu gia chủ nắm chặt, bí mật mang theo hơi thở sắc bén đánh úp về phía nàng, ánh mắt Phượng Cửu nhíu lại, nhanh chóng điều động hơi thở linh lực trên người, đưa tới chưởng bên trong bàn tay nhằm ngăn chặn công kích của hắn. Hai quyền chạm vào, những tiếng đánh nhau cùng với âm thanh sắc bén của dòng khí gào thét truyền ra.

Hai người đều bắt đầu khởi động linh lực bên trong cơ thể, tản ra xung quanh khiến cho không khí trở nên ngột ngạt. Khi nhìn thấy thiếu niên hồng y có thể giao thủ với Liễu gia chủ mà không rơi vào thế hạ phong, mọi người vây xem đều âm thầm khiếp sợ.

Liễu gia chủ chính là tu sĩ Trúc Cơ giai đoạn 6, chưa kẻ đến phẩm cấp chỉ kém tu tiên một bậc có thể áp chết người, hơn nữa, thiếu niên hồng y chỉ là đại linh sư mà thôi. Cho dù với tuổi tác này của hắn, có được tu vi như vậy là rất hiếm thấy.

Nhưng, nếu lấy yếu địch mạnh mà không bị đánh bại, đây căn bản là điều không có khả năng xuất hiện, nhưng cố tình hiện tại......

"Bịch!"

Nắm tay của hai người đánh vào nhau, hai luồng khí lưu tách ra từ nắm tay bọn họ, ở trước nắm tay bọn họ hình thành một dòng khí linh lực mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cũng bởi vì sự va chạm của hai luồng khí này, thân thể hai người nháy mắt bị đánh lui mấy bước.

Liễu gia chủ lui ra phía sau vài bước sau mới đứng vững bước chân, trong lòng âm thầm khiếp sợ. Thiếu niên này có thể chống đỡ được công kích của hắn? Điều đó cũng đúng, nếu không phải thực sự có thực lực nào đó, sao có thể giết được Tam trưởng lão Liễu gia hắn?

Phượng Cửului về phía sau vài bước, buông lỏng nắm tay ra, xoay chuyển bàn tay đã bị đâm đau, nheo mắt lại. Qua một phen giao thủ này, nàng đã đại khái biết được thực lực của Liễu gia chủ.

Tuy rằng tu vi linh lực của nàng không bằng đối phương, nhưng nàng thắng bởi những chiêu thức xảo quyệt và quỷ dị trong người. Đối phương muốn giết nàng sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng nếu nàng muốn giết đối phương, cũng không phải không có khả năng.

Lúc trước, lão giả Trúc Cơ Kỳ kia, không phải đã là chết ở trong tay nàng hay sao?

Hiện tại, nàng muốn suy xét chính là, nếu như sau giết Liễu gia chủ, nàng làm thế nào để rút lui toàn thân? Rốt cuộc, sức của một người là hữu hạn, với thực lực hiện giờ của nàng, muốn đối phó với toàn bộ gia tộc theo kiểu xa luân chiến thật sự là ứng phó không nổi.

"Xem ra ta đã xem thường ngươi!"

Liễu gia chủ nói giọng âm trầm, vốn không nghĩ sẽ rút vũ khí của hắn ra, tại một khắc này đây, hắn đã lấy binh khí ra.

Chỉ thấy tay hắn duỗi ra phía trước, một luồng ánh sáng loé lên, một thanh trường kiếm dài có hình dạng giống như một cành liễu bị uốn cong, xuất hiện ở trong tay hắn. Gần như ngay tại thời điểm hắn rút thanh trường kiếm này ra, chung quanh lập tức truyền đến những tiếng kinh hô ở trong không khí.

"Tê! Đó là thanh bảo kiếm gia truyền của Liễu gia, Liễu Diệp kiếm!"

"Đây chính là một linh khí thượng phẩm, dùng nó để chiến đấu, thực lực tăng lên cũng không phải là nhỏ tí tẹo!"

"Liễu gia chủ không phải quá mức chứ?! Đối phương rốt cuộc chỉ là một thiếu niên, hắn không chỉ lớn tuổi hơn rất nhiều, tu vi cũng mạnh hơn so với thiếu niên kia, hiện tại còn lấy Liễu Diệp kiếm ra, đây rõ ràng là đang bắt nạt người sao!"

"Các ngươi thì biết gì, thiếu niên kia đã giết tam trưởng lão Liễu gia, chính là đã đánh vào thể diện Liễu gia, nếu như là hắn một gia chủ còn thua ở trong tay thiếu niên kia, sau này Liễu gia làm thế nào dừng chân được trong Lục Đạo thành?"

Tiếng nghị luận xung quanh không ngừng, bên nào cũng cho mình là đúng, hoàn toàn đang xem náo nhiệt. Một số người sau khi nhìn thấy một màn như vậy, âm thầm lắc đầu: Thiếu niên này, hôm nay chỉ sợ thật sự sẽ phải chết ở đây.

Ánh mắt Phượng Cửu lúc này rơi xuống trên thân Liễu Diệp kiếm, thân kiếm tản ra hơi thở linh khí, chứng minh đây là một thanh kiếm bất phàm. Tuy nhiên nàng biết, thanh kiếm này nếu như so với Thanh Phong Kiếm, vẫn thua kém quá xa.

Nhưng ở trong trường hợp như vậy, không thích hợp lấy Thanh Phong Kiếm ra để dùng, bởi vậy, nàng rút chủy thủ ra.

"Ha ha ha ha! Tiểu nhi vô tri, muốn dùng thanh chuỷ thủ ngắn để giao thủ cùng ta?"

Khóe môi Phượng Cửu hơi câu, lộ ra một nụ cười lạnh tà tứ: "Đối phó với ngươi, chủy thủ là quá đủ!"