Chương 242: Sát ý nổi lên

"Ân!"

Lúc này, cả người nam tử mặc cẩm y quỳ rạp trên mặt đất kêu rên một tiếng, vì bụng bị đá một chân nên đau kịch liệt, trên trán nháy mắt chảy ra mồ hôi lạnh. Hắn muốn đứng lên, nhưng trong một chốc một lát không thể triệu hồi được sức lực để đứng lên.

Mà mọi người nhìn thấy một màn như vậy, nháy mắt yên tĩnh lại, tựa hồ có chút không thể tưởng tượng. Rốt cuộc, nam tử cẩm y chính là đệ tử Liễu gia, thực lực tu vi có thể coi như xuất sắc ở cùng thế hệ. Tuy nhiên hiện tại, cư nhiên bị thiếu niên hồng y đá một chân đã nằm sấp xuống, sao không khiến bọn họ kinh ngạc?

Nam tử trung niên một bên nháy mắt khi nhìn thấy thiếu niên hồng y đá chân ra, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc cực nhanh, hơi hơi nghiêng mắt, một lần nữa đánh giá thiếu niên hồng y.

Có lẽ đã phát hiện ra ánh mắt đánh giá của hắn, đôi mắt trong trẻo của thiếu niên hồng y thanh u ánh mắt mang theo lạnh lẽo triều hắn xem ra, kia trong nháy mắt, hắn thế nhưng phảng phất có loại ảo giác, dường như đứng ở trước mặt hắn không phải một thiếu niên, mà là một vị chí tôn vương giả!

Loại hơi thở sắc bén cùng với uy áp nhiếp người phụt ra từ trong ánh mắt, khiến hắn không nhịn được chấn động trong lòng. Nếu nói ban đầu cảm thấy thiếu niên này có thể là con em quý tộc nào đó, vào giờ khắc này, hắn có thể kết luận, lai lịch của thiếu niên này chắc chắn rất phi phàm!

Cũng vì ý niệm này hiện lên trong lòng, sắc mặt của hắn cũng hoãn hoãn lại, nói: "Vị công tử này, không bằng hãy đến phía sau nói chuyện?" Đồng thời, bàn tay làm ra động tác mời.

Nhưng lúc này, nam tử cẩm y ở trên mặt đất đứng lên với khuôn mặt ảm đạm: "Đi? Muốn chạy đi đâu? Ngươi thật sự nghĩ người Liễu gia ta dễ khi dễ vậy sao? Đạp ta một chân đã muốn rời đi? Không có cửa đâu!"

Giọng nói rơi xuống, hắn bắt đầu khởi động hơi thở linh lực trên người, một đạo lưỡi đao gió được hình thành ở trong lòng bàn tay hắn, đồng thời thân thể nháy mắt lao về phía Phượng Cửu, lưỡi dao gió trong tay cùng lúc bổ xuống về phía nàng.

Phượng Cửu vốn định đi theo nam tử trung niên đi ra ngoài theo lối ra ở một bên, bỗng nhiên nhận thấy được âm thanh kiếm khí sắc bén phía sau, đồng thời khi xoay người nhìn lại, liền thấy kiếm khí đang chém về phía nàng. Khi nàng đang chuẩn bị tránh đi, lại thấy Lão Bạch dùng đuôi ngựa tung ta tung tăng ném qua bên người nàng.

Nếu như tránh đi, kiếm khí kia chắc chắn sẽ dừng ở trên người Lão Bạch. Nghĩ vậy, nàng nhíu mắt lại, hai tay ngưng tụ một dòng khí đánh chặn lại kiếm khí kia. Chỉ nghe xẹt qua một tiếng vút, dòng khí mà nàng ngăn cản đã tước ống tay áo của nàng thành từng mảnh nhỏ, lộ ra hai cổ tay ngó sen trắng như tuyết.

Da thịt tuyết trắng, vô cùng mịn màng, cơ hồ ở trong nháy mắt, khiến không ít nắm tử bên ngoài thở ra một hơi thở nặng nề, một đám nhìn chằm chằm dung nhan thiếu niên hồng y tuấn mỹ yêu nghiệt, thầm nghĩ, thiếu niên này lớn lên xuất sắc như vậy, nếu là nữ tử, sẽ khuynh thành đến như thế nào?

Phượng Cửu chỉ cảm thấy hơi đau trên mặt một chút, nàng nâng ngón tay lên nhẹ nhàng lau một cái, có chút máu như hạt ngọc tản ra ở trong lòng bàn tay......

Thấy vậy, bên môi nàng chậm rãi tràn ra một tươi cười quyến rũ mị hoặc. Tươi cười kia phảng phất như hoa anh túc nở rộ trong gió xuân, đẹp không sao tả xiết, lại cũng lộ ra vài phần hơi thở khát máu đầy nguy hiểm......

Nàng nheo mắt lại, nháy mắt trên người tràn ngập ra sát khí lạnh lẽo, nhưng đúng ngay lúc này, nam tử cẩm y phảng phất như không phát hiện được điều gì, bởi vì, hắn cũng bị nụ cười quyến rũ mị hoặc bên môi của người trước mắt mê hoặc, trong mắt hiện lên vài phần si mê vì nó, toàn không thấy sự phẫn nộ lúc trước.

Nhưng nam tử trung niên của Dự Vân lâu một bên lại âm thầm kinh hãi, đặc biệt khi nhận thấy sát ý tràn ngập tản ra từ trên người thiếu niên hồng y, càng thêm kinh hãi vạn phần. Lúc hắn đang muốn mở miệng, đã thấy thân ảnh màu đỏ chợt lóe, lao về phía nam tử cẩm y, tốc độ cực nhanh, khiến hắn muốn ngăn cản cũng đều không kịp......