Chương 218: Chiến đấu với Cự Mãng

Phượng Cửu đã trở nên mệt mỏi khi kéo hắn chạy phía sau, vừa vội vàng chạy, vừa kêu: "Mập mạp, mau ném quả trứng lại cho mãng xà! Nhanh lên!" Mãng xà vẫn luôn đuổi theo bọn họ, không cần nghĩ cũng biết, vấn đề nhất định là nằm trong quả trứng trên tay mập mạp.

"Ô ô! Được rồi!" Mập mạp cuống quít đáp lời, mém quả trứng trong tay về phía đại mãng xà đang đuổi theo phía sau: "Trả lại cho ngươi!"

Nhưng ngay sau đó, cả người đều trợn tròn mắt.

Phượng Cửu chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy kia quả trứng kia rơi trên mặt đất và vỡ thành từng mảnh, trứng xà còn chưa thành hình biến thành một mớ hỗn độn màu trắng và vàng......

"Mập mạp, ngươi là đồ hỗn đản!"

Nhìn thấy thân thể của cự mãng đóng băng trong nháy mắt, hạ thấp đầu và ngửi ngửi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt xà âm ngoan hung tàn lập tức nhiễm màu máu đỏ, ti một tiếng và bắt đầu lao thân mình đuổi theo bọn họ, tốc độ kia, còn muốn nhanh hơn mấy lần so với lúc trước.

"A! Ta không phải cố ý!"

Cả người mập mạp bỗng cảm thấy không khỏe, miệng xà mở ra cắn một cái, thân thể hắn đều cứng lại, sợ rằng sẽ bị cắn một ngụm và bị nuốt vào trong bụng.

Nhận ra rằng nếu tiếp tục chạy như vậy cũng không giải quyết được gì, Phượng Cửu cắn răng một cái, mượn lực ném mập mạp ra ngoài: "Chạy mau!"

Mập mạp chỉ cảm thấy bị một luồng kình phong đẩy đi về phía trước, đẩy hắn ra xa hơn mười mét, cả người vừa rơi xuống đất cũng không dừng lại, cất bước lập tức chạy, đầu cũng không quay lại mà kêu: "Tiểu Cửu, mau, chạy mau!"

Ánh mắt Phượng Cửu dừng ở trên cây đại thụ phía trước, không có mập mạp nên tốc độ của nàng nhanh hơn rất nhiều, bởi vậy, khi đề khí một cái và chạy nhanh về phía trước, hai chân vừa giẫm dẫm lên một nhánh cây cổ thụ sau đó nghiêng người nhào lộn đảo lại và đánh về phía cự mãng đang đuổi theo mập mạp.

Cả người rơi xuống từ trên cao, dừng lại ở trên thân rắn trơn trượt của cự mãng, rút chuỷ thủ ra, đâm mạnh xuống dưới một cái!

"Ti! Ti ti!"

Đôi mắt đỏ máu của cự mãng léo lên ánh sáng hung tàn, nó ra sức vung thân rắn, vặn vẹo thân thể thô cứng trong nháy mắt trườn về phía Phượng Cửu. Phượng Cửu nhìn thấy đuôi rắn đang quét tới phía nàng, đang muốn nhảy ra xa, lại bị thân rắn vướng ở dưới chân liền trợt một cái, thân thể nàng đã bị thân rắn quấn chặt.

"A!"

Cự mãng dài 6m, lực đạo của thân rắn mạnh mẽ đến đáng sợ, cơ hồ bị thân rắn buộc chặt, cả người Phượng Cửu lập tức mất đi toàn bộ sức lực và không thể nhúc nhích, xương cốt cả người bị nén lại, giống như sắp bị nghiền nát. Loại cảm giác hít thở không thông này, cùng với loại hơi thở tử vong vì bất lực, khiến nàng lại một lần nữa rõ ràng biết, bản thân mình còn quá yếu.

"Tiểu Cửu!"

Mập mạp sau khi đào tẩu lại chạy trở về, đôi tay ngưng tụ một ngọn lửa tấn công về phía cự mãng, khi đầu cự mãng nhìn thấy hắn, quả thực là giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, hai mắt đỏ máu phụt ra ánh sáng hung tàn, miệng xà mở to đánh về phía hắn.

Phượng Cửu bị quấn chặt đến nỗi gần như nghẹt thở, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra. Tuy nhiên, khi nghe thấy giọng nói của mập mạp, lại nhìn thấy hắn đang trốn đông trốn tây để cố gắng thu hút sự chú ý của cự mãng. Thấy vậy, nàng lấy lại bình tĩnh, tay chân bị cuốn lấy không thể cử động, nàng liền mở miệng ra trực tiếp cắn vào trên thân rắn, cắn rất chặt. Nàng chỉ cảm thấy có một luồng tanh tưởi mang theo ấm áp của máu xà chui vào trong miệng, trực tiếp nuốt xuống, cắn chặt không bỏ.

"Ti!"

Cự mãng rí lên trong đau đớn, thân rắn thắt chặt với suy nghĩ quấn chết nàng. Tuy nhiên, thân thể đau đớn cùng với máu tươi chảy ra càng lúc càng nhiều, nó chỉ có thể phẫn nộ kêu lên một tiếng ti, vung đuôi lên, quất mạnh Phượng Cửu ra ngoài.

Phượng Cửu bị vứt vào trong không khí, khi nhảy lên, nàng giơ chuỷ thủ trong tay loé lên ánh sáng lạnh lùng, nhắm ngay thân rắn chỗ bảy tấc, cùng với lực đạo khi nàng ngã xuống, hung hăng đâm chuỷ thủ xuống......