Chương 202: Ngươi suy nghĩ quá nhiều

Ánh mắt tối tăm của Diêm Chủ dừng ở trên đôi môi đỏ phấn nộn của nàng, nhìn cánh môi ẩm ướt của nàng tràn ra một nụ cười tà mị, không khỏi cảm thấy trong lòng một mảnh trống rỗng.

Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, mang theo biểu tình hài hước, giọng hơi run lên nói: "Một loại cảm giác không thể buông tay."

Nghe được lời này, Phượng Cửu nguyên bản chỉ nghĩ trêu đùa hắn một phen kéo khóe miệng lại, lại nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng dựa đến gần hơn. Cả người nàng đột nhiên nhảy dựng lên để tránh thoát khỏi bàn tay hắn, lui xa bên người hắn ra, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt tức giận.

"Diêm Chủ, nhưng ta không có khuynh hướng Long Dương! Ngay cả khi ngươi muốn phá hoại cũng không thể phá hoại ta! Ta vẫn còn nhỏ! Mới 15 tuổi, vẫn là một nụ hoa nhỏ đang nở mà thôi, sẽ không chịu nổi sự tàn phá của ngươi."

Ngoài cửa, Ảnh Nhất nghe được lời này thì rưng rưng nước mắt và gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Đúng vậy đúng vậy, chủ tử, cho dù ngài có khuynh hướng đoạn tụ cũng không thể chọn tiểu tử này được! Tiểu tử này có gì tốt? Xảo trá, tai quái lại còn bị hủy dung. Nếu như ngài thật sự coi trọng hắn, cũng không phải là ngài sẽ tàn phá hắn, mà là hắn sẽ đạp hư ngài!

Trong khi đó Diêm Chủ nghe được lời Phượng Cửu nói, trên trán xẹt qua vài đạo hắc tuyến.

Khuynh hướng Long Dương? Ai nói hắn có khuynh hướng Long Dương? Nữ nhân này suốt ngày đều suy nghĩ lung tung rối loạn gì vậy?

Nhìn vẻ mặt kinh sợ và phòng bị của nàng, nhộn nhạo trong lòng hắn cũng dần dần khôi phục lại, sắc mặt dịu đi, nhìn biểu tình nữ nhân mang vẻ mặt thiếu đánh, giọng nói của hắn lạnh lùng, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi suy nghĩ quá nhiều, bổn quân không có ham mê bất lương."

Lời này nói ra, Phượng Cửu sẽ tin sao? Đáp án đương nhiên là không tin!

Vì thế, nàng vừa dịch ra bên ngoài, vừa ngượng ngùng cười: "Thật ra ta cũng cảm thấy ngươi hẳn là không có ham mê bất lương gì, Ảnh Nhất cũng nói, ngươi tuyệt đối là nam nhân khá được và có ích, bằng không cũng sẽ không một lúc đưa đến hai mỹ nhân qua đây cho ngươi, đúng không?"

Nghe được lời này, Ảnh Nhất ở ngoài cửa rơi lệ đầy mặt: Ta nói này, tiểu tổ tông, ngươi có thể đừng nói bất cứ điều gì đều tiện thể mang tên ta vào hay không?

Diêm Chủ ngồi yên không nhúc nhích, ngón tay liên tục gõ nhẹ bên cạnh bàn, nhìn nữ nhân kia dịch từng bước nhỏ đi tới cửa, sau đó cất bước chạy ra ngoài chạy.

"Thời gian cũng không còn sớm, ta sẽ không quấy rầy Diêm Chủ nghỉ ngơi."

Lời nói vừa ra, người đã không thấy bóng dáng.

"Ảnh Nhất."

Nghe được chủ tử gọi hắn từ trong phòng, Ảnh Nhất căng da đầu đi đến: "Chủ... chủ tử."

"Ngươi đã nói với hắn, bổn quân muốn ngươi mang hai nữ nhân đến đây thị tẩm?" Diêm Chủ cười như không cười dừng ánh mắt ở trên người Ảnh Nhất, khiến hắn căn bản không dám ngẩng đầu.

"Thuộc hạ... khi thuộc hạ đến bên đình thì gặp phải Quỷ Y, hắn hỏi... thuộc hạ liền... liền......" Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ trên trán, không thể nói lời chính xác.

"Có lẽ, ngươi cũng muốn đi Thanh Phong Lâu ngốc mấy ngày?"

Nghe vậy, sắc mặt Ảnh Nhất trắng nhợt, bùm một tiếng quỳ xuống: "Chủ tử tha tội, thuộc hạ... thuộc hạ nhất định sẽ không có lần sau!"

"Lui xuống đi! Nếu có lần sau, bổn quân nhất định không buông tha ngươi!" Diêm Chủ vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lui ra.

"Vâng." Ảnh Nhất âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đứng dậy đi ra bên ngoài.

Sau khi đợi Ảnh Nhất lui ra, nghĩ đến bộ dáng nữ nhân kia tránh hắn giống như rắn rết, không khỏi nhíu nhíu mày, sờ sờ cằm mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bộ dáng của bổn quân cũng không lọt được vào mắt nàng?

Hẳn là không có khả năng, đối với vẻ ngoài của mình, hắn cực kỳ có tự tin, chỉ là, nếu thật sự như vậy, vì sao nữ nhân kia lại không mua nó?

Chẳng lẽ, hắn cũng phải học những nữ nhân kia, dùng mỹ nam kế?