Chương 200: Ôm không bỏ

Khi Diêm Chủ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ quen thuộc, nheo mắt lại, vội vàng phi thân về phía trước và tiếp được người.

Phượng Cửu cũng theo bản năng ôm lấy cổ hắn, chôn mặt ở đầu hắn, cho đến khi có cảm giác an toàn, mới ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy sắc mặt đen tối của hắn, mới ngượng ngùng cười.

"Diêm Chủ... cái kia... không quấy rầy đến ngươi chứ?"

Giọng nói rơi xuống, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt không mang mặt nạ của hắn, chợt cảm thấy, khuôn mặt này, tựa hồ có vài phần quen thuộc.

Ảnh Nhất thấy lại là "hắn", không khỏi duỗi tay che mặt: Vì sao nơi nào cũng đều có mặt "hắn"? Thật đúng là gặp quỷ!

Hơn nữa khi nhìn thấy "hắn" ngã xuống, chủ tử cư nhiên lập tức tiến lên tiếp "hắn" trước, giống như e sợ "hắn" té ngã sẽ bị thương, bộ dáng khẩn trương trong nháy mắt kia, hắn nhìn thấy mà sắc mặt trắng bệch.

Thảm rồi! Chủ tử thật sự coi trọng tiểu tử này!

Ôm người vào trong lòng ngực, sắc mặt Diêm Chủ đen tối, giọng nói mang theo tức giận hỏi: "Ngươi bò trên nóc nhà để làm gì? Chẳng lẽ không biết vô ý một cái sẽ bị giết nhầm như một tên thích khách hay sao?"

Thật đáng chết! Vì sao không thể bớt lo cho nữ nhân này như vậy?

Nếu vừa rồi không phải hắn nhìn thấy rõ là nàng nên mới không chém ra một chưởng nữa, nếu không, lúc này nàng đã khó giữ được cái mạng nhỏ!

"Ha ha, ta đã bò lên nóc nhà để... để...... ngắm trăng! Đúng, ngắm trăng."

Nàng ngượng ngùng cười, thấy mình còn đang bị hắn ôm vào trong lòng ngực, vội vàng nói: "Diêm Chủ, ngươi có thể thả ta xuống."

Mà lúc này, ánh mắt Diêm Chủ lại đang dừng ở trên cánh tay của nàng, nơi hồng y đã bị rách, hiện ra một vệt máu trên cánh tay trắng nõn.

Nhìn thấy ánh mắt hắn dừng ở chỗ cánh tay nàng, Phượng Cửu cũng nhìn qua, vừa nhìn thấy, liền cười nói: "Chắc là khi rơi xuống bị mái ngói chạm đến, không đáng ngại, trở về ta băng bó một chút là được."

Trong khi nói, nàng giãy giụa với suy nghĩ muốn thoát ra khỏi lòng ngực hắn, nhưng ai biết hắn lại ôm nàng không bỏ, còn dùng ánh mắt sắc bén và ẩn chứa lửa giận uy hiếp nhìn nàng một cái, khiến nàng cứng đờ cả người, không dám động đậy tiếp.

Người này rốt cuộc vì sao lại thế này? Hoàn toàn bỏ qua hai mỹ nhân tuyệt sắc không nói, làm gì phải ôm "nam nhân" là nàng không bỏ?

"Diêm Chủ, ngươi......"

"Câm miệng!"

Hắn hét lên với giọng vững vàng, ôm nàng đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy hai nữ tử kia còn đang quỳ gối nơi đó, không khỏi nhíu mày: "Ảnh Nhất, đưa các nàng trở về!"

"Chủ tử......"

"Đừng!"

Phượng Cửu hét lên, nhìn Diêm Chủ ôm nàng không bỏ, nói: "Bọn họ không phải là tới cho ngươi thị tẩm hay sao? Vì sao lại đuổi người đi? Ngươi nhìn hai mỹ nhân xem, thật tinh tế và xinh đẹp như vậy, dáng người cũng quyến rũ như vậy, đưa trở về thì rất đáng tiếc!"

Ảnh Nhất khó có được sự tán đồng liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, cảm thấy lời này của "hắn" chính là những lời trong lòng hắn.

Thật vất vả chủ tử mới mở miệng đưa hai mỹ nhân tới đây hầu hạ, nhưng hiện tại liền phải đưa trở về, không phải khiến hắn bận tâm một hồi hay sao?

Hắn bận tâm một hồi cũng không quan trọng, nhưng vấn đề là, nếu chủ tử thật sự đang đi theo hướng bị cong, vậy thì nên làm thế nào cho tốt?

"Thị tẩm?"

Diêm Chủ liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái: "Ai nói với ngươi, các nàng tới đây thị tẩm?"

"Ảnh Nhất a!" Nàng không chút nghĩ ngợi nói.

Nghe vậy, Diêm Chủ lạnh lùng quét mắt về phía Ảnh Nhất một cái, sau đó, cúi đầu nhìn nữ nhân đang bị hắn ôm, hỏi: "Cho nên, ngươi liền bí mật bò trên nóc nhà đúng không?"

"Hắc hắc, cũng vì ta chưa từng thấy qua ** chiến đấu......" Lời nói vừa ra, phát hiện dường như không thích hợp, vội vàng ngậm miệng lại.

Ảnh Nhất một bên không thể nhìn thêm được nữa, cho dù có khả năng bị hất bay đi, cũng mở miệng kiến nghị: "Chủ tử, ngài đây...... có muốn buông Quỷ Y xuống trước hay không?"