Chương 3: Thanh Ngư Tinh

Sùng Lãm cố gắng nhúc nhích thân thể. Lúc này cánh tay trái đã có thể cử động được. Hắn rút dao găm bên hông ra dồn hết sức bình sinh cắm ngập xuống đáy nước hòng làm giảm sức trôi. Thân hình Sùng Lãm chậm dần lại rồi lơ lửng giữa dòng nước.

Không thể kéo dài lâu, phải tìm biện pháp lên bờ! Lúc này đã ở hạ nguồn, sức nước xiết , chỉ còn một đoạn ngắn là đến Bạch Vân Thác, nằm từ đây cũng nghe thấy tiếng bọt nước vỡ tung ầm ầm như tiếng sấm.

Suốt đoạn hạ lưu này không có một cành cây nào vắt ngang suối, cũng chẵng có tảng đá lớn nào đủ sức để tồn tại dưới luồng nước xiết . Sùng Lãm gắng gượng được một nén hương, rồi cả người cả dao bật tung lao thẳng xuống Bạch Vân Thác.

Oành..oành...oành !

Âm thanh va chạm của bọt nước dưới độ cao hai trăm trượng nhấn chìm toàn bộ màng nhĩ Sùng Lãm. Dưới sức mạnh của thiên nhiên con người còn thảm hại hơn cả chiếc lá khô.

Toàn thân cơ bắp của Sùng Lãm rách tan tác, máu thịt đầm đìa. Xương cốt đoán chừng cũng vỡ nát một nửa, may mắn là trong lúc rơi hắn còn kịp xoay đầu ngước lên hạn chế va chạm cho thân trên. Không thì lúc này sinh tử khó nói!

Bây giờ cánh tay phải cũng đã có thể hoạt động trở lại, Sùng Lãm khua hai tay kéo thân thể rách nát về phía bờ. Đột nhiên, một tiếng rít chói tai ở đằng sau lưng Sùng Lãm, chính là tiếng rít lúc nãy nghe được từ trên thác.

Dưới đáy nước, Một con cá mình dài năm trượng thân cao hai trượng vùn vụt lao đến. Toàn thân màu bạc, mặt có ngũ quan giống nhân tộc, dưới bụng mọc tua tủa nhiều chân giống như chân rết, trên đầu có mào thịt màu xanh, đôi mắt đen kịt tỏa ra sát khí ghê người.

Nó rất có kinh nghiệm bơi vài vòng quanh người Sùng Lãm, ngửi mùi máu tỏa ra từ thân thể hắn, vui vẻ chờ đợi không vội vàng tấn công. Dường như cảm nhận được không có sự chống cự nào phát ra từ nhân loại yếu ớt này rồi, nó mới há cái miệng mọc tua tủa răng nhọn ra đớp về phía hắn.

"Chả nhẽ nhân sinh ta ngắn ngủi vậy sao? Ta còn chưa tìm được cha mẹ, còn chưa xưng vương được quá hai ngày! Trong lịch sử có quân vương nào nhân duyên bi thảm như ta không a! Phải rồi, nhân duyên... Nhân Duyên Xích!!!"

Sùng Lãm gần như vừa nghĩ vừa hét lên điên cuồng. Tất cả cơ thịt, tinh thần lực của hắn lúc này đều thống nhất vào một việc duy nhất: Lay động Nhân Duyên Xích – thứ hy vọng mịt mờ thần bí nhất hắn có.

Chỉ thấy thân thước vẫn bất di bất dịch huyền phù trong thức hải, kiên quyết không đáp trả. Cái mồm rộng của con cá thì ngày một tiến lại gần, đến khi đã che lấp đi ánh mặt trời trên đầu Sùng Lãm, hắn nhắm mắt lại trong vô vọng!

- Đùng! Đùng! Krécccc.

Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên. Sùng Lãm mở mắt ra, chỉ thấy lúc này bầu trời đã đen kịt một mảnh, lôi điện vần vũ. Bên cạnh cơ thể con Thanh Ngư hung hãn đã chuyển sang màu đen tự lúc nào, vẫn còn bốc khói nghi ngút!

Thế rồi vội đến vội đi, lôi điện tiêu tán, mây đen tan tác, ánh dương quang lại chói chang bừng bừng, giống như phiến thiên địa này vừa rồi chưa từng có gì xảy ra.

Sùng lãm ngây ngốc nhìn trời rồi nhìn xác con cá lớn bên cạnh, nhìn chán rồi hắn lại nhìn bàn tay mình. "Chẳng nhẽ ta đạp vận cứt chó nhặt được Ngự Lôi Xích?"

Tiếp đó bầy thỏ rừng trên bờ được chứng kiến một tràng cảnh đáng hổ thẹn. Tên nhân tộc hèn mọn vẫn còn đang nằm dưới nước, nước bọt đại sát tứ phương:

- Nhân duyên xích.. không... Ngự lôi xích, Ngự lôi quyết. Lôi Thần về nghe lệnh, lạy lão lôi thần... - Đầu năm nay loại người nào cũng có !

Khản cổ rồi Sùng Lãm lại nghệt mặt ra, lúc này hắn mới tỉ mỉ nhìn kĩ lại thân thước. Vạch đỏ đầu tiên đã tắt từ lúc nào, Chín vạch đen cũng không còn , tất cả về lại mốc 0 ban đầu.

"Kiếm củi năm năm thiêu một giờ nha!" Nhưng bản tính hắn vốn chẳng phải người keo kiệt gì, còn mạng là còn của! Cùng lắm lại mất năm năm nữa, với lại pháp quyết Nhân Duyên quyết hắn cũng đã thuộc long rồi.

Nằm thêm được một hồi thì cơ thể Sùng Lãm cũng đã hoạt động được, Hắn bơi lại gần xác con Thanh Ngư, mổ bụng moi ruột con cá như một thói quen.

Con Thanh Ngư này đã thành tinh, nội đan được móc ra to như quả trứng gà, hắn rửa qua rồi bỏ tọt vào mồm nhai nuốt. Cách hồi phục thể lực và luyện thể thô sơ này hắn học được từ thú rừng, tuy không ngon nhưng đặc biệt hiệu quả.

Nội đan con Thanh Ngư dược lực quả nhiên phong phú, các sợi cơ bắp trong cơ thể Sùng Lãm lấy mắt thường nhìn thấy đang tự động nối lại. Máu thịt hai chân cũng sinh sôi ,sau một canh giờ đem hắn trở lại là một Sùng Lãm tráng kiện như trước.

Đại lượng Dược lực vẫn còn thừa trực tiếp rèn luyện lại cơ thể hắn, đem hắn thành công phá liền nhị quan thành Luyện Thể tầng 8.

- Vậy mà trực tiếp tiến lên hai tầng a! Con cá này thành tinh chí ít cũng 10 năm

Ngoài khỏa nội đan to như trứng gà, hắn còn tìm thấy một quả cầu màu bạc lấp lánh. Khi cầm lên tay thì quả cầu đột nhiên vỡ ra, một hàng văn tự đập vào trong óc Sùng lãm nhưng hắn không hiểu những dòng chữ này viết gì. Có vẻ như là ngôn ngữ của một chủng tộc khác.

Sau một nén nhang những dòng chữ này cũng biến mất. Sùng Lãm đoán đây có lẽ là yêu tộc truyền thừa trong đồn đãi, nói vậy con cá này huyết mạch chẳng phải là bán thần thú trở lên??

Nhân họa đắc phúc, Sùng Lãm bơi trỏ về bờ. Hẵn xách dao lao vút về phía đám thỏ còn đang ngơ ngác chưa từng gặp người. Xách hai con thỏ nhỏ về, thành thục mổ bụng moi ruột, bắc 3 khúc cây làm giá đỡ, ung dung ngồi quay thỏ nướng . Thịt muối theo cái gùi chẳng biết đã lưu lạc phương nào, xác con Thanh Ngư thì cháy thành than, đành ủy khuất đám thỏ nhỏ này vậy.

Ngồi nhìn mỡ thỏ rơi tí tách xuống than củi phát ra từng tiếng xèo nhỏ, hắn tổng kết lại biến cố vừa rồi.

Nếu như hắn không giết con cự hùng ở thượng nguồn, chờ dạ dày con gấu tiêu hóa khỏa linh thạch nóng bỏng kia, thì kẻ nhảy xuống suối rồi trôi xuống đây đã là con gấu.

Nếu như con cự hùng rơi xuống, với thể trạng da dày thịt béo của nó cộng thêm là thiên địch của mọi loài cá thì có lẽ nội đan con thanh Ngư cũng về tay con hang này. Như vậy khác nào ta đoạt cơ duyên của Cự Hùng ?

Vậy không loại trừ khả năng, Nhân Duyên Quyết không phải là mặt hàng xem cơ duyên. Cũng không chỉ đoạt cơ duyên con người, nó còn đoạt cơ duyên vạn vật chăng?

....

Trong lúc Sùng lãm đang kinh hãi tìm hiểu về Nhân Duyên Quyết, thì ở cách U Minh Sâm Lâm nghìn vạn dặm, giữa Đông Hải bao la. Một tiếng thét điên cuồng chấn cho sóng lớn ngập trời, sát khí ngưng thực biến cả một mảnh hải vực thành tử địa!

- Lại có kẻ dám giết con trai ta, là ai?? U Minh chi chủ, nếu không bàn giao nổi một cái công đạo, thì đừng trách ta biến hang chó cua ngươi thành U Minh sa mạc!!!