Chương 1: Nhân Vật Chính

Trong tưởng tượng, con người luôn nghĩ ra những điều lạ lẫm, phi thường, thậm trí là hoang đường. Sẽ ra sao nếu bạn sống trong một thế giới mà thứ phân chia địa vị của bạn và những người khác là tu vi, nơi mà những trận combat đánh nhau thay cho những bài kiểm tra nhằng nhịt rối não. Nơi bạn có thể tự biến ra một bát cơm chay thay vì đi xin ăn.

Tại một nơi có tên là Thiên Sơn Đại Lục, có một vương triều tên là Ngự Long. Tại vùng phía nam trù phú của Ngự Long vương triều được cai quản bởi Bạch Gia, một trong những gia tộc hùng mạnh nhất Ngự Long vương triều.

Bạch Gia sống trong một tòa thành hoành tráng màu trắng, xung quanh được bao vây bởi những thị trấn nhộn nhịp và núi non hùng vĩ.

Hôm nay Bạch Gia có chuyện vui, vợ của Tộc Trưởng là Bạch Phu Nhân Ngọc Lan sắp sinh.

Trên dưới Bạch Gia ai lấy đều vui mừng vì Tộc Trưởng Bạch Gia là Bạch Chính Quy, người có tu vi cao nhất Gia Tộc và cũng là người chèo chống Bạch Gia có được như ngày hôm nay. Bạch Ngọc Lan vợ của Bạch Chính Quy cũng là một mỹ nhân, vừa có tài vừa có sắc, hai người họ đó địa vị cao trong tộc nhưng lại đối xử rất tốt với tộc nhân nên được mọi người hết mực kính nể và tin yêu.

Trong phòng sinh, Bạch Ngọc Lan đang chuyển dạ. Bầu trời trong xanh đột nhiên tối sầm lại, giông gió nổi lên mãnh liệt.

Một người đàn ông trung niên cao to vạm vỡ, khuôn mặt liêm chính cùng ánh mắt kiên định từ trong nhà bước ra giữa khoảng sân rộng hướng mắt lên nhìn trời, hắn là Bạch Chính Quy tộc trưởng Bạch Gia.

Theo sau lưng hắn là vài vị trưởng lão râu tóc bạch phơ nhưng rất nhanh nhẹn, bọn họ trong gia tộc có địa vị chỉ dưới Bạch Chính Quy.

Khi không trời bỗng xảy ra hiện tượng lạ, dựa vào tu vi của bọn họ cũng có thể cảm nhận được điều chẳng lành.

" Tộc Trưởng, chuyện này là...!" Nhị Trưởng Lão lo lắng hỏi.

Bạch Chính Quy nhíu mày nhìn rất lâu lên bầu trời đang mỗi lúc một tối lại, hắn đáp : " Dị tượng chỉ xảy ra khi một thứ gì đó kinh khủng sắp xuất hiện chẳng lẽ là...do đứa trẻ!"

Trong phòng sinh lúc này, tiếng khóc trẻ sơ sinh cất lên. Bạch Ngọc Lan đã sinh hạ một bé gái bụ bẫm đáng yêu, khi vừa sinh ra cô bé liền cất tiếng khóc rất to chứng tỏ rất khỏe mạnh.

Bà đỡ đang vô cùng vui mừng bế bé gái lên đặt cạnh Bạch Ngọc Lan cho hai mẹ con nhìn mặt nhau thì bất ngờ trên bầu trời, trong đám mây đen vần vũ xuất hiện một tia sét rạch ngang bầu trời giáng xuống.

Tia sét lao xuống phòng sinh với tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức Bạch Chính Quy ngay lập tức lao tới phòng sinh và tung rào chắn ra nhưng không kịp.

Tia sét xuyên thủng mái nhà, một tiếng nổ lớn làm cả Bạch Gia kinh hồn bạt vía.

Bạch Chính Quy liền đạp cửa xông vào trong, lúc này căn phòng bị một làn khói đen bao phủ kèm theo mùi cháy khét.

" Nương Tử, con ơi!" Bạch Chính Quy liền phất tay một cái xua tan làn khói đen rồi lao vào trong ôm lấy vợ con mình bình an trở ra.

" Phu Quân!" Bạch Ngọc Lan vừa sợ hãi vừa ôm chặt đứa con mới lọt lòng nằm trong vòng tay của chồng thở hổn hển nói.

" Nàng và con không sao chứ?"

" Thiếp không sao...nhưng Vũ Long thằng bé...!" Bạch Ngọc Lan nói với giọng thất thanh.

Bạch Chính Quy liền quay sang nói với Nhị Trưởng Lão : " Nhị Trưởng Lão, vào xem Vũ Long thế nào."

Nhị Trưởng Lão lập tức bay vào trong, vài giây sau lão bay ra trên tay bế một đứa trẻ khoảng 3 tuổi bị cháy đen thui nhưng vẫn còn hơi thở.

Bạch Chính Quy thấy đứa trẻ hơi thở yếu ớt liền quát : " Mau cho gọi thầy thuốc, bằng mọi giá không được để thằng bé xảy ra chuyện."

Vài ngày sau...

Bạch Chính Quy cùng Bạch Ngọc Lan tới thăm Vũ Long, cậu bé bị sét đánh trúng trong phòng sinh hôm đó.

Ngọc Lan kể lại những gì nàng nhìn thấy cho chồng nghe, trước lúc tia sét đánh xuống, Vũ Long đã trèo qua cửa sổ để vào phòng vì tò mò không biết em bé chui ra lối nào.

Vũ Long tên đầy đủ là Bạch Vũ Long, là con trai của Bạch Ngọc Phượng em gái của tộc trưởng Bạch Chính Quy. Nhưng do một số cớ sự nên hiện tại Vũ Long phải xa mẹ từ nhỏ.

Vũ Long bản tính hiếu động tò mò nên đã trèo vào phòng, rồi nó qua mắt bà đỡ mà tiến về phía vị trí cuối giường nơi Ngọc Lan đang gác hai chân .

Vũ Long khó hiểu khi đứa bé tòi ra từ cái nụ cười nằm dọc giữa hai chân của Ngọc Lan.

Rồi đứa bé cất tiếng khóc lớn, Vũ Long hớn hở chui ra khỏi chỗ nấp chạy lại gần giường để được nhìn em bé, đúng lúc này tia sét đánh xuống, đáng ra tia sét chọn đứa trẻ sơ sinh nhưng Vũ Long đứng chắn ngay đường đi của tia sét.

Kết quả Vũ Long bị sét làm bỏng nặng, vì nhỏ tuổi chưa thể tu luyện nên Vũ Long hoàn toàn không có gì kháng lại sát thương của tia sét.

Vũ Long tuy là cháu của tộc trưởng nhưng lại bị mọi người xa lánh ngoại trừ vợ chồng tộc trưởng. Vì mẹ cậu bé đã gây tội lớn với gia tộc nên đành phải rời bỏ tộc, nơi nàng tới nguy hiểm trùng trùng nên nàng cắn răng để lại đứa con cho ca ca nuôi dưỡng.

Bạch Chính Quy coi Vũ Long như con ruột và hết mực yêu thương, bây giờ thằng bé bị như vậy hắn cũng rất đau lòng và áy náy với muội muội của mình.

" Có lẽ! Tia sét kia sẽ đánh trúng con gái chúng ta nếu Vũ Long không có mặt...chúng ta nợ thằng bé...hức!" Ngọc Lan ôm chặt chồng nghẹn ngào đến xé lòng.

Vũ Long đang được chăm sóc kĩ lưỡng trong phòng, cánh cửa mở ra đồng thời có hai người bước vào.

Bạch Chính Quy tiến đến ngồi cạnh giường nhìn đứa cháu trai tội nghiệp mà lòng đau như cắt, tiểu muội đã giao đứa trẻ cho hắn chăm sóc mà lỡ nào lại ra nông nỗi này.

Ngọc Lan cũng rất yêu thương Vũ Long, mấy ngày nay nàng đã khóc rất nhiều, nàng tiến lại gần nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Vũ Long nghẹn ngào nói : " Ta xin lỗi Vũ Long, tất cả là tại ta không chú ý đến sự xuất hiện của con, ta có lỗi với con...hức"

10 năm sau...

" ca ca, huynh đâu rồi?" Trong khu vườn xanh tươi một cô bé mười tuổi mặc váy trắng gương mặt xinh xắn đáng yêu, mái tóc đen dài, đôi mắt đen long lanh đang nhìn ngang nhìn dọc tìm kiếm một người.

" Ca ca, huynh lại trốn muội sao, ra đây đi!" Tiếng nói trong trẻo thánh thót của cô bé liên tục vang lên trong khu vườn.

Ở một góc khuất trong vườn, sau một tảng đá lớn có một thiếu niên mười ba tuổi đang ngồi xếp bằng.

Thiếu niên có cơ thể cân đối, gương mặt điển trai mái tóc dài ngang vai nhưng một nửa gương mặt bên trái da thịt bị cháy xém đen thui xấu xí như quỷ.

Là Bạch Vũ Long, là nhân vật chính trong bộ truyện này. Hắn đang tụ khí, là hình thức tu luyện phổ thông của thế giới này.

Luyện Khí - Chia làm thập tầng.

Ngưng Mạch - Chia làm cửu Đoạn.

Trúc Cơ ( Sơ - Trung - Hậu - Viên Mãn)

Kim Đan ( Sơ - Trung - Hậu - Viên Mãn)

Nguyên Anh ( Sơ - Trung - Hậu - Viên Mãn)

Hóa Thần ( Sơ - Trung - Hậu - Viên Mãn)

Hợp Thể ( Sơ - Trung - Hậu - Viên Mãn)

Độ Kiếp ( Sơ - Trung - Hậu - Viên Mãn)

Bán Tiên.

Tiên...

Tại Thiên Sơn Đại Lục, trẻ con lên bảy tuổi bắt đầu có thể tụ khí. Vì là quá trình quan trọng nhất, là nền tảng cho sự phát triển về sau nên ở thời điểm này người ta không chú trọng vào việc nhanh chóng nâng cao tu vi, thay vào đó là tu luyện thật kĩ từng tầng một tạo nền tảng tốt.

Thường thì tới năm 13 tuổi, đại đa số sẽ đạt Thập Đoạn Luyện Khí, có những đứa trẻ thiên phú hơn người chỉ mười tuổi đã đạt tới Thập Đoạn nhưng người thân không cho đột phá, đợi khi 13 tuổi lứa tuổi phù hợp nhất thì mới tiến hành đột phá.

Vũ Long sinh ra với thiên phú hơn người, ba tuổi đã bắt đầu cảm ứng được linh khí đất trời. Tương lai được đánh giá là vô lượng, nhưng do tai nạn kia mà thành ra hắn bị kéo dài quá trình tụ khí hơn người thường.

Vũ Long không phải trọng sinh, cũng không phải xuyên không, hắn chỉ đơn giản là người của thế giới này. Nhưng hắn có một thứ khiến hắn khác biệt.

Con mắt bên trái nơi gương mặt bị hủy hoại năm đó, không biết do tia sét hay do lý do nào khác mà con mắt này của hắn có thể đổi màu.

Mắt Vũ Long màu gốc là đen, tuy nhiên con mắt bên trái có thể đổi thành màu xanh. Lúc đầu hắn không thể khống chế khả năng đó nhưng dần dần đã thành thạo. Bí mật này hắn luôn giấu kín không một ai biết.

" Phù! Thất bại rồi." Vũ Long từ từ mở mắt, quanh thân thể hắn tỏa ra luồng khí lưu rồi tan biến ngay sau đó.

Đúng lúc này một cô bé mười tuổi xinh xắn chạy tới và phát hiện ra Vũ Long đang ngồi ở đây : " A Vũ Long ca ca muội tìm huynh mãi."

Vũ Long nhặt chiếc mặt nạ bạc bên cạnh rồi đeo lên nửa gương mặt bị sẹo, sau đó hắn hỏi : " Có chuyện gì thế Linh Nhi?"

Cô bé tên Linh Nhi, là con gái của tộc trưởng Bạch Chính Quy và phu nhân Bạch Ngọc Lan. Cũng chính là cô bé năm xưa được Vũ Long đỡ hộ tia sét.

Do cảm thấy có lỗi nên Ngọc Lan luôn dạy Linh Nhi rằng phải đối xử thật tốt với Vũ Long. Cả hai chơi với nhau từ nhỏ nên khá thân thiết, Linh Nhi luôn lẽo đẽo đi theo Vũ Long. Vũ Long cũng ra dáng làm ca ca, luôn đứng ra bảo vệ muội muội khi có việc không hay.

Linh Nhi tiến đến chớp chớp đôi mắt to đen long lanh nhìn Vũ Long một hồi sau đó reo lên : " Oa! Ca ca đột phá lên Cửu Tầng Luyện Khí rồi."

Vũ Long ho khan gật đầu : " Ừm!"

Năm xưa tia sét nhắm vào Linh Nhi, vì trên người cô bé có một thứ...là trái tim. Thông tin này do chính miệng Bạch Chính Quy nói với Vũ Long, Linh Nhi bẩm sinh đã có thiên phú dị bẩm, tu luyện cực nhanh, năm lên 8 tuổi đã là Thập Tầng Luyện Khí.

Tất cả là do trái tim của nàng, sau khi tìm hiểu kĩ càng thì Bạch Chính Quy rút ra kết luận, trái tim mà Linh Nhi sở hữu là Bất Chu Thiêm. Người sinh ra với Bất Chu Thiêm sẽ bị trời phạt một lần, cũng chính là tia sét giáng xuống năm ấy. Nếu không chịu nổi sẽ mất mạng, còn nếu qua khỏi thì chỉ cần không chết yểu trước năm 18 tuổi thì chắc chắn tương lai trở thành cường giả.

Bất Chu Thiêm vừa có lợi mà cũng vừa có hại. Nó giúp Linh Nhi tu luyện cực nhanh nhưng đổi lại có rất nhiều kẻ muốn cướp tim của cô bé.

Đó là lý do Bạch Chính Quy đã âm thầm thanh toán bất kì kẻ nào biết được bí mật này và có ý định tiết lộ ra bên ngoài.

Riêng với Vũ Long thì khác, Bạch Chính Quy chủ động tiết lộ điều này với hắn và cầu xin Vũ Long đừng ghét bỏ Linh Nhi vì dù sao nàng cũng là một phần lý do khiến gương mặt hắn trở nên như bây giờ.

Vũ Long vốn hiểu chuyện từ bé, lại thương yêu Linh Nhi như muội muội ruột nên không hề trách cô bé hay trách ai.

Linh Nhi tiến đến nắm tay Vũ Long rồi kéo đi nói : " Đi nào theo muội!"

Vũ Long bị kéo đi, hắn hỏi : " Muội dẫn ta đi đâu?"

Linh Nhi phồng má đáp : " Có một nhóm người lạ mặt tới đây, cha đang tiếp chuyện với bọn họ...bọn họ tới nói cái gì đó mà hứa hôn...!"

Vừa nói đôi mắt ngây thơ của Linh Nhi vừa nhìn Vũ Long, Vũ Long thoáng nhận ra điều Linh Nhi muốn nói. Hắn liền bế cô bé lên rồi chạy nhanh về phủ.

" Ca ca đi chậm thôi muội sợ!" Linh Nhi ôm chặt cổ Vũ Long run rẩy nói.

Vũ Long bực mình nói : " Hứa hôn ư? Cha muội định hứa hôn muội cho thằng nào sao? Thật là không thể chấp nhận."

Nói xong hắn quay sang thấy gương mặt non nớt của Linh Nhi hơi tái đi, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc tới nơi thì hắn vội giải thích : " À ta đang mắng cha muội, ta không mắng muội nha, ngoan đừng có khóc."

Lúc này trong phủ Bạch Gia, Bạch Chính Quy đang ngồi nói chuyện với vài người. Trong đó nổi bật là một thiếu nữ chỉ khoảng 14 - 15 tuổi.

Bạch Chính Quy cười nói với người đàn ông đối diện : " Haha, Đông Phấn Nguyên huynh quá khen rồi."

Người đàn ông kia là Đông Phấn Nguyên, là tộc trưởng của Đông Gia ở phía Bắc Ngự Long vương triều, là gia tộc hùng mạnh sáng ngang với Bạch Gia và cả hai bọn hắn là bạn thân.

Đông Phấn Nguyên cười nói : " Đâu có đâu, ta thấy đứa trẻ đó rất được. Nếu có thể trở thành người nhà của Đông Gia ta thì quá tuyệt vời."

Đông Phấn Nguyên vừa nói vừa liếc sang cô thiếu nữ đi cùng mình.

Thiếu nữ tỏ ra chán nản rồi đưa mắt nhìn ra ngoài nói : " Con không muốn!"

Rầm!

Cánh cửa chính bị mở toang, một bóng người vừa thu chân lại rồi hùng hổ bước vào, không ai khác ngoài Vũ Long.

Linh Nhi trời sinh Bất Chu Thiêm, trước năm 18 tuổi tuyệt đối không được ra khỏi Bạch Gia. Vậy mà giờ lại lòi ra vụ hứa hôn, chắc chắn là Bạch Chính Quy làm rồi vì thế Vũ Long hùng hổ xông vào không chào hỏi ai.

Hắn định đến đối chất với Bạch Chính Quy nhưng chợt nhìn sang thiếu nữ bên kia, rất xinh đẹp nhưng mặt hơi chảnh.

" Ủa khoan!" Vũ Long nhận ra điều gì sai sai. Sao đi hứa hôn với Linh Nhi và dẫn theo một cô gái?

" Không lẽ người được hứa hôn là...mình?" Vũ Long rùng mình tự hỏi.

Thấy Vũ Long hùng hổ xông vào như đòi nợ tới nhà, Bạch Chính Quy mỉm cười giới thiệu : " Haha đây chính là Vũ Long nhà ta!"

Rồi hắn vỗ mạnh vai Vũ Long nhắc nhở : " Chào nhạc phụ tương lai đi con!"

" Ặc!"