Chương 28: Món lãi kếch sù. (hạ)

- Món lãi kếch sù, đây quả thực chính là món lãi kếch sù!

Nghe thấy Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình hít sâu, ông không nghĩ trạm thu mua phế phẩm mà ban đầu ông không coi ra gì, lại là một cái chậu đầy châu báu.

- Ha ha, chú Diệp, chú đồng ý chúng ta tiếp tục làm chứ!

Khi Diệp Đông Bình không nói gì, trong lòng Phong Huống thấy không yên, hắn sợ Diệp Đông Bình không muốn ở lại, hiện tại thấy vậy coi như yên lòng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

- Thật tốt quá, sau này chú ở nhà coi nhà và tính toán, cháu đi ra ngoài thu mua đồ vật này nọ, các khoản đó quá khó khăn với cháu ...

Đối với Phong Huống mà nói, mệt một chút, khổ một chút cũng không lo, nhưng làm sổ sách thế này, khiến hắn đau đầu nhiều, mỗi ngày trở về đều phải tính sổ đến nửa đêm, chữ thì như gà bới, có đôi khi chính hắn xem cũng không hiểu.

- Phong, đừng nhìn việc buôn bán này nhỏ, sau làm lớn, có thể kiếm rất nhiều đấy ...

Diệp Đông Bình cảm thán một tiếng, trải qua qua nhiều năm bôn ba như vậy, ông không còn có khí phách thanh niên như ngày xưa, tuy rằng nghề này không được coi trọng, nhưng có thể kiếm được nhiều.

Hơn nữa giừo chỉ có Phong Huống lo mua bán, nếu sau này có thể tuyển nhiều người thu mua đồ cho mình, đem đồ bán cho trạm thu mua, tiền kiếm được sẽ tăng gấp bội.

Nghĩ đến đây, Diệp Đông Bình mở miệng hỏi:

- Phong, trong thị trấn, người thu mua phế liệu nhiều hay không?

- Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, người thị trấn giàu có, những người thu mua đều là người bên ngoài đến, chú Diệp, chú hỏi cái này làm gì chứ?

Phong Huống nhìn Diệp Đông Bình có chút kỳ quái, thật ra hắn thu mua phế liệu mà không phải người thu mua phế liệu, từ trong lòng mà nói, Phong Huống còn có chút khinh thường những người này.

- Anh Phong, anh thực ngốc, ba của em hỏi anh, là muốn anh bảo những người đó, đem đồ thu mua được đến cho chúng ta, như vậy anh cũng không cần chạy ra ngaòi mua hàng ngày...

Diệp Đông Bình còn chưa nói, Diệp Thiên liền nở nụ cười, vừa rồi nhìn sắc mặt cha, Diệp Thiên biết, cha cũng đã thích nơi này.

- Hả ? Sao anh không nghĩ đến điểm này?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Phong Huống vỗ đùi, kích động đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Phong Huống làm đã hơn một tháng, sớm đã nắm vững cách thức vận hành trạm thu mua rồi, hắn biết, những người thu mua cũng bán phế phẩm, nhưng giá cả khác với giá mà hắn đi mua tận nơi.

Nói một cách khác, Phong Huống tự đi mua bán nhựa thì mỗi kg cũng lãi 5 xu, nhưng là thu mua từ những người kia chỉ có thể kiếm được 3-4 xu, đây cũng là có lợi.

Cho nên chỉ cần Phong Huống ra giá thu mua cao hơn một chút, cho dù so với trạm thu mua quốc doanh cao hơn 1 xu, nói vậy những người thu nhặt phế liệu cũng sẽ chạy đến như vịt, mình vừa chuyển tay, là đã được hưởng chênh lệch giá.

- Diệp Thiên nói không sai, tuy rằng thu mua đồ của bọn họ giá cả cao hơn một chút, nhưng bọn họ có nhiều người, nhiều phế phẩm, ha ha, cháu đi tìm bọn họ ngay ...

Đối với buôn bán, Phong Huống quả thật rất nhạy cảm, bị Diệp Thiên nói thẳng như vậy, lập tức liền hiểu rõ, cũng không để ý hai cha con Diệp Thiên, cực kỳ hứng thú muốn đi ra ngoài.

- Phong, sao cháu nóng vội thế? Đợi đã, hai chúng ta sẽ ngủ chỗ nào?

Không đợi Phong Huống đi ra khỏi cửa, Diệp Đông Bình nhanh chóng kéo lại:

- Hơn nữa, chuyện Tiểu Thiên đến trường là như thế nào đây? Cũng sắp khai giảng rồi nha...

Trạm thu mua phế phẩm là để kiếm tiền, nhưng mục đích Diệp Đông Bình đến thị trấn, lại là muốn cho con trai được giáo dục tốt hơn, ở trong lòng ông, chuyện Diệp Thiên đến trường luôn xếp hạng nhất.

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống ngượng ngùng gãi gãi đầu, đưa tay xắn quần lên, nói:

- Chú Diệp, cháu tính thế này, khụ, hai người sẽ ở đằng sau, phía sau gian chính còn có một cái phòng, vốn là cháu ở, sau này cháu sẽ ngủ bên ngoài...

Căn nhà được dùng làm trạm thu mua phế phẩm tuy rằng từ bên ngoài nhìn thấy rất cũ nát, nhưng do trước kia là trạm thu mua quốc doanh, các tiện nghi điện nước bên trong vẫn rất hoàn thiện.

Vào cửa rồi, ngoài gian chính diện tích không nhỏ, còn có một cái phòng hơn hai mươi mét vuông gian trong, bên trong bày hai cái giường và cái bàn vuông, thế nhưng lúc này đang chất đầy đồ đạc.

Phong Huống đem đồ vào phòng, mở miệng nói:

- Chú Diệp, chuyện Diệp Thiên đến trường đều sắp xếp xong xuôi, vẫn còn chừng mười ngày đúng không? Đến tuần sau chúng ta dẫn nó cùng đi, rồi nộp tiền học phí và mua sách vở là được ...

Khi Vu Hạo Nhiên giúp Diệp Thiên liên hệ trường học, vừa đúng lúc Phong Huống chạy vạy chuyện cửa hàng, cũng nhân tiện giao mọi việc cho hắn làm.

- Vậy là tốt rồi, chuyện này cũng không thể chậm trễ...

Diệp Đông Bình gật gật đầu, nhìn thấy Phong Huống định giúp mình thu dọn lại phòng, vội vàng nói:

- Được rồi, Phong à, cháu đi làm việc đi, nơi này chú thu dọn được …

- Vâng, cháu phải đi đây ...

Phong Huống đồng ý, chân phải vừa bước ra cửa, bỗng nhiên lại rụt trở về, có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Đông Bình, nói:

- Chú Diệp, chú ... có thể cho cháu ít tiền không? Cháu muốn mời mấy người thu mua phế liệu uống rượu!

Tụ tập những người thu mua phế liệu lại một lượt, sẽ sinh ra năng lượng thế nào, Phong Huống sớm đã tính toán rõ ràng trong lòng, nếu là có việc cầu người giúp, hắn lại muốn lo liệu cho chắc chắn, chuyện uống rượu đương nhiên có thể là cách đẩy nhanh tình hình nhất.

- Được, tiền này không thể tiết kiệm, Phong à, cháu mua thêm mấy bình rượu, nói với những người thu mua phế liệu này, đem đồ bán cho chúng ta nơi này, chắc chắn sẽ không bạc đãi bọn họ...

Diệp Đông Bình làm người cũng rất có khí phách, lập tức lấy cái túi đưa cho Phong Huống hơn hai trăm đồng, lại nhắc :

- Cụ thể giá mua phế phẩm thế nào chú chưa biết, Phong này, cháu đừng nói giá thu mua là bao nhiêu vội, trở về chúng ta thương lượng rồi sẽ quyết định...

Diệp Đông Bình còn tính toán hơn so với Phong Huống, trạm thu mua hiện tại quan trọng không phải là kiếm tiền, mà là chiếm thị trường trước, chỉ cần có thể lung lạc những người thu mua phế liệu này, bọn họ hoàn toàn có thể lũng đoạn nghiệp vụ thu mua phế phẩm ở thị trấn này.

Phong Huống nhận tiền, lớn tiếng nói:

- Chú Diệp, chú cứ chờ đấy!

- Tiểu tử thối này, tính khí thật đúng là nóng vội ...

Nhìn thấy Phong Huống ra đến sân đẩy xe đạp đi, rồi biến mất ở trước mắt, Diệp Đông Bình vui vẻ lên.

Tuy rằng chỗ nào cũng tràn đầy phế phẩm, mùi cũng không phải dễ ngử, nhưng tâm tình Diệp Đông Bình lại rất khoan khoái, ông có thể cảm giác được, nếu kinh doanh trạm thu mua này tốt, cuộc sống của ông và Diệp Thiên cũng sẽ có biến hóa rất lớn.

Buôn bán thì sao nào? Nghĩ thông rồi, Diệp Đông Bình căn bản là không để ý, dựa theo tình hình xã hội phát triển trước mắt, nói không chừng vài năm nữa, làm giảng dạy còn không bằng bán trứng luộc, nước trà đâu!

Thấy tâm trạng của cha tốt, Diệp Thiên cười nói:

- Cha, mũi anh Phong không quá to, thẳng, loại người này là loại người tinh thông tính toán, giỏi về quản lý tài sản, rất thích hợp làm buôn bán!

Nhưng Diệp Thiên còn có một câu chưa nói, đó là cánh mũi Phong Huống rộng, loại người có tướng mạo này thông thường đều là tính cách bùng nổ, mà quẻ trong đầu Diệp Thiên cũng biểu hiện là như thế.