- Báo ứng? Sư phụ, con ... con không làm chuyện gì nghịch thiên cải mệnh mà ...
Nghe thấy lão đạo sĩ nói xong, Diệp Thiên không khỏi thấy lo lắng, mai rùa này xuất hiện trong đầu rất kỳ quặc, bình thường lại xem được phong thuỷ tướng thuật cực kỳ khó hiểu, sẽ không đưa tới cái tai hoạ gì chứ?
Diệp Thiên từng nghe sư phụ nói qua, đã biết Ma Y chính thống có thể nghịch thiên cải mệnh, từng có vài vị tổ sư vì vậy mà có thân thế địa vị cao, nhập miếu trong nội đường.
Nhưng không biết là có phải bởi vì nguyên nhân tiết lộ Thiên Cơ hay không, những vị tổ sư này đều chịu tai vạ bất ngờ và chết oan chết uổng, cho nên sau này Ma Y chính thống cũng có quy định, hậu nhân không được làm quan, không được dễ dàng giúp người ta nghịch thiên cải mệnh.
Lúc ấy Diệp Thiên nghe những lời này, cũng không thực để ý, nhưng hiện tại nhớ tới, đã có chút dựng tóc gáy, sắc mặt trắng bệch, nếu tính ra cha mình sẽ có bất trắc, chẳng lẽ mình có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
- Chú Lý thúc, ngài học rộng kiến thức Trung Quốc và Phương Tây, tri thức uyên bác, sao cũng tin những lời này? Ngài làm sư phụ là không nên dọa nạt trẻ con như vậy!
Không giống Diệp Thiên, Diệp Đông Bình lại kohề để tâm những lời nói của lão đạo sĩ, cho tới bâ giờ ông vẫn không tin quỷ thần là có thật, lại càng coi thường phong kiến mê tín như chuyện thầy tướng xem tướng số, phong thuỷ.
Chuyện kể rằng khi lão đạo sĩ ở điện thờ cũ nát, năm đó chính là Diệp Đông Bình dẫn một đoàn thanh niên trí thức lên núi phá, nếu không phải nhìn thấy bản lĩnh quốc văn của lão đạo sĩ thâm hậu, ông nhất địng sẽ không để cho Diệp Thiên bái sư.
- Tiểu Diệp Tử, nếu con muốn nghe theo ngành nghiên cứu khoa học, ta sẽ dùng lý luận ngành nghiên cứu khoa học để nói cho con nghe...
Lão đạo sĩ gọi một tiếng Tiểu Diệp Tử, gọi được cả hai cha con Diệp Thiên, khiến sắc mặt hai cha con đồng thời lộ ra nụ cười khổ, lão đạo sĩ gọi thật dễ, bất kể là Diệp Thiên hay là Diệp Đông Bình, với ông ta đều biến thành Tiểu Diệp Tử.
- Tiểu Diệp Tử, dùng cái gọi là ngành nghiên cứu khoa học giảng giải âm dương, tức là sự bài xích lẫn nhau trong âm dương, nhưng lại bổ trợ lẫn nhau, tương đương chúng có khái niệm mật thiết, vạn vật trên đời đều có thể dùng Âm Dương Ngũ Hành để hình dung, có phải hay không?
Diệp Thiên có chút không hiểu được lời của lão đạo sĩ, nhưng Diệp Đông Bình cũng gật gật đầu, ông tỏ vẻ đồng tình, quan điểm của lão đạo sĩ được triết học và lô gích học trung công nhận.
Thấy Diệp Đông Bình gật đầu, lão đạo sĩ nói tiếp:
- Chúng ta đang tin dùng Đông y, đều là lấy điều hòa âm dương làm cơ sở, mà luôn luôn khinh thường bói toán, phong thuỷ, số mạng, cũng là tương tự nhưng vì sao anh có thể tiếp nhận Đông y, lại không thể tiếp nhận tướng thuật?
- Không giống nhau, Đông y là thật, tướng số chỉ là mánh khoé giang hồ bịp người mà thôi, không thể nói giống nhau được !
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, vẫn kiên duy trì ý kiến của mình, muốn thay đổi thế giới quan của một người trưởng thành, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là người được giáo dục cao giống như Diệp Đông Bình.
Lão đạo sĩ nghe vậy nở nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Những lời tiểu đồ đệ vừa nói, căn cứ ở đâu?
- Điều này ... thì …
Diệp Đông Bình bị lão đạo sĩ hỏi, trợn mắt há hốc mồm, thật sự ông không thể giải thích được những gì con trai mình vừa nói, trong lòng không khỏi dao động.
- Tiểu Diệp Tử, sự thật luôn tồn tại, thế gian vạn vật đều có quy luật của nó, nắm giữ được quy luật này, là việc có thể khiến người thường không thể hình dung.
Ngươi cho là những người như Đông Phương Sóc triều nhà Hán, Trần Đoàn triều Tống chỉ là nói nhảm lừa người, có thể được hoàng đế ngưỡng mộ đến vậy? Không phải quá coi thường quân tử của nước ta sao?
- Từ khi có chữ giáp cốt, đến Phục Hi chế Tiên Thiên Bát Quái, Chu Văn Vương căn cứ vào “ Hà Đồ” , “Lạc Thư” tổng kết khái quát thành “Kinh Dịch”, xem bói, tướng thuật đã tồn tại rồi, hơn nữa luôn luôn giữ cị trí chủ đạo trong cuộc sống, đã sắp trở thành một nét văn hóa, anh lại nói nó không phải ngành nghiên cứu sao?
Khi lão đạo sĩ mới hai mươi ba mươi tuổi, hay dùng lời nói này phản bác không ít thanh niên lúc ấy được gọi là văn hóa tiến bộ mới, bây giờ nói lại, vẫn khiến Diệp Đông Bình không thể chối cãi.
- Vậy, Tiểu Thiên là có chuyện gì? Chẳng lẽ nó xem bói cho tôi xong, liền bị trời phạt sao? Cái tri thức học này có ích gì?
Diệp Đông Bình nói không lại lão đạo sĩ, đã chuyển đề tài sang Diệp Thiên, mơ hồ đang trách cứ phương pháp lão đạo sĩ dạy tướng thuật cho Diệp Thiên.
- Tiểu Diệp Tử, Âm Dương Ngũ Hành vốn dĩ đều có định số, cái gọi là Báo Ứng, chính là người biết xem bói phá vỡ những quy luật, hơn nữa ngang ngược can dự, khiến moij việc rối loạn lên, dẫn đến nguy hại!
Lão đạo sĩ nói tới đây, thở dài, ánh mắt có chút phức tạp nhìn sang Diệp Thiên, nói tiếp:
- Đứa nhỏ này có thể xem mặt hiểu rõ tâm, nếu là ở thời cổ đại, thành tựu chắc chắn không kém hai vị tiền bối là Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương, có điều bay giờ Thiên Cơ rối loạn, thiên phú như thế này, cũng không biết là họa hay là phúc …
- Lý lão ca, vậy ... Vậy làm sao bây giờ? Tiểu Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghe thấy lão đạo sĩ nói những lời này, Diệp Đông Bình cũng chẳng quan tâm lý luận gì đó, khoa học kỹ thuật hay phong kiến mê tín, đều không quan trọng bằng an nguy của con trai!
- Đúng vậy, sư phụ, hiện tại con không thể nhúc nhích được, thật là khó chịu ...
Trên giường Diệp Thiên cũng thật đáng thương nhìn lên lão đạo sĩ, nó từ nhỏ ngay cả cảm thường hay sốt nhẹ cũng chưa từng bị, bây giờ lại thành thế này nó thật sự phải nằm ở trên giường, thật là còn khó chịu hơn so với giết nó.
- Nhóc con, biết sợ rồi à?
Lão đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, quay sang nói với Diệp Đông Bình:
- Nó cón ít tuổi, anh đi giết con gà mái đang đẻ trứng trong sân hầm thành canh cho nó bồi bổ nguyên khí là được!
- Được, vậy tôi đi giết gà ngay đây!
Diệp Đông Bình liên tục gật đầu, quay người đi bắt gà.
Nhìn thấy Diệp Đông Bình rời khỏi, lão đạo hạ thấp giọng xuống tha, nói:
- Tiểu Diệp Tử, có thể cử động, hãy luyện khí thuật mà sư phụ dạy con, nó có công hiệu bổ sung nguyên khí, nếu luyện được, đừng nghĩ chuyện nghịch thiên cải mệnh...
Khí thuật của Ma Y chính thống, vốn là kế thừa và bổ trợ cho phong thuỷ tướng thuật, tuy rằng lão đạo sĩ luyện được khí thuật, nhưng tướng thuật cũng thất truyền rất nhiều, ông ta cũng không làm gì được.
Từ thời Dân Quốc tới nay, phong thuỷ tướng thuật đã bị cho là học thuật của chế độ phong kiến cũ. Trên thực tế, nhóm thầy tướng thầy địa lý, mười người thì trong đó ít nhất hơn chín kẻ lừa đảo, còn có nửa thì cũng biến chất như lọ dấm chua để lâu ngày.
Người làm tốt xấu lẫn lộn, khiến cho nghề này lâu nay ngày càng sa sút, lão đạo sĩ nhìn mà đau trong lòng, nhưng ông ta tuổi tác đã cao, cũng đành chịu!
Bây giờ thấy đệ tử vì xem tướng mà dẫn đến Thiên Cơ rối loạn, lão đạo sĩ không khỏi ca ngợi Diệp Thiên, nói không chừng sau này người đệ tử này có thể được thế giới công nhận.
Nghe được lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Thiên cau mặt lại, cười khổ nói:
- Sư phụ, người xem con đã thành ra thế này, còn có thể nghịch thiên cải mệnh sao?
Nói thật, Diệp Thiên vừa rồi thật sự có một ý niệm trong đầu, đó là không bao giờ gọi “Mai rùa” xuất hiện nữa, tuy rằng có thể đoán trước lành dữ cho người khác, nhưng hậu quả thế này không phải quá nghiêm trọng sao?
- Sợ cái gì, lần này con xem tướng cho Tiểu Diệp Tử, là bởi vì quan hệ đến bản thân, mới bị phản lại, sau này khi xem cho mình hoặc là thân nhân, xem qua lành dữ là được, cái khác không cần xem thêm ...
Lão đạo sĩ nghĩ một chút, nói tiếp:
- Trước kia không muốn con bước vào nghề này, rất nhiều chuyện cũng chưa nói với con, bây giờ cần dạy con thêm một chút, Tiểu Diệp Tử, con có biết vì sao thầy tướng số, đều phải hỏi ngày sinh tháng đẻ người ta không?
Diệp Thiên gật gật đầu, đáp:
- Biết ạ, có ngày sinh tháng đẻ, mới có thể suy diễn ra mệnh của người đó thiếu điều gì, tính chuyện họa phúc của người đó chuẩn xác hơn!
Diệp Thiên nói, là tri thức cơ bản nhất của tướng thuật, điều này ngay cả người tự xưng “ Đại sư” ngồi xổm bên đường cũng biết được chút ít, làm thầy tướng số xem bói cho người ta nếu không hỏi ngày sinh tháng đẻ, người ta cũng không tin mình.
- Tiểu Diệp Tử, con chỉ nói một phần, phương diện này còn có một nguyên nhân khác, đó là giờ sinh “Bát tự toàn âm hoặc là Bát tự toàn dương”, chúng ta bình thường không để ý ...
- Sư phụ, tại sao?
Diệp Thiên thật sự không biết cái gì gọi là bát tự toàn âm hoặc là toàn dương, năm-tháng-ngày-giờ được coi là tứ trụ, mỗi một trụ lại phân can chi, hợp lại chính là “Bát tự” .
Nếu tứ “Trụ” đều là do CAN CHI thuần âm tạo thành, gọi là “Bát tự toàn âm”, trái lại được gọi là “Bát tự toàn dương” .
- Người sinh ra giữa hai canh giờ này, mạng cực ngắn, nếu suy tính thời gian, thì có thể khiến cho số mạng thay đổi, vô tình chạm đến việc kiêng kị nghịch thiên cải mệnh, cho nên nhớ kỹ, cho dù là người thân cậy, cũng không được tùy tiện tính số mạng cho họ!
- Sư phụ, con nhớ kỹ rồi ...
Diệp Thiên thấy cho tới bây giờ lão đạo sĩ chưa từng nói nhiều chuyện một cách cẩn thận với nó như thế, lập tức ghi tạc những lời này trong lòng.
Từ lúc Diệp Thiên tin rằng lão đạo sĩ sống hơn một trăm tuổi, Diệp Thiên cũng nhìn sư phụ nó với con mắt khác, đương nhiên, nó sẽ không thừa nhận trước kia nó luôn coi sư phụ là một lão lừa đảo.
Lão đạo sĩ lại bắt mạch cho Diệp Thiên, sau đó lại nói:
- Được rồi, lát nữa ăn canh gà, sáng mai lại không có chuyện gì thôi, sư phụ còn phải trông nom bọn họ làm việc, phải về núi trước ...
Trước khi ra cửa thấy Diệp Đông Bình đang giết gà, lão đạo sĩ không khỏi chép miệng, do dự một hồi đành đi lên trên núi, vạn nhất điện thờ bị bọn họ tu sửa chẳng ra sao, thật không có cách nào chuộc tội với tổ sư gia.
- Tiểu Thiên, con có thể dậy rồi sao?
Sớm hôm sau, Diệp Đông Bình vừa mới rời giường, liền nhìn thấy con trai đứng ở trong sân, sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều so với hôm qua, không khỏi lộ ra vẻ vui sướng.
- Cha, con không sao, sư phụ nói con nên vận động nhiều!
Diệp Thiên miệng nói chuyện, động tác trên tay cũng không dừng lại, nó đang luyện chính là khí thuật mà lão nói sĩ dạy, đây là do Thái Nhi Lai của Đạo gia luyện thành, có ý nghĩa “Đạo khí lệnh hòa, dẫn thể lệnh nhu” .
- Bệnh tới như núi đổ xuống, bệnh đi như kéo tơ, còn có một chú ý, động tác đừng quá mạnh ...
Diệp Đông Bình thương con , xoa xoa đầu, xoay người trở lại trong phòng bếp, đun lại canh gà ngày hôm qua Diệp Thiên uống còn dư, lại cho một ít mì sợi vào bên trong, chính mình thì không dám ăn một chút.
- Sư phụ nói không sai, khí thuật này đứng là có tác dụng bổ sung nguyên khí ...
Diệp Thiên không nghe được lời nói của cha nó, bởi vì khi nó luyện xong một bài Khí thuật, toàn thân đều cảm thấy sảng khoái tinh thần minh mẫn.
Nhất là khi Diệp Thiên luyện được thành thạo, có thể cảm giác được dòng khí trên người lưu động một cách rõ ràng, thân thể vốn dĩ mỏi nhừ vô lực, cũng theo dòng cháy của nguyên khí, chầm chậm trở nên mạnh mẽ có lực hơn.