Chương 12: Thiếu niên dã thú

Thanh âm này đến vạn năm sau nàng cũng sẽ không quên.

Dừng bước trong giây lát, ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, nàng gương nhẹ bờ môi, con ngươi đảo qua khuôn mặt đầy cao ngạo của thiếu nữ kia, thản nhiên nói: “Ngươi là đang nói ta? Ta cũng không nhớ rõ ngươi là ai, đừng có như chó điên cắn loạn người như thế.”

“Ngươi…” Hiên Viên Tinh Nhi đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, bàn tay trắng như phấn năm chặt lại, trong mắt không hề che giấu hận ý: “Phế vật, ngươi mắng ai là chó điên? Bản quận chúa nói cho ngươi biết ở Hiên Viên quốc này bản quận chúa mới là nhân tài kiệt xuất nhấ, chính là đệ tam thiên tài, phế vật như ngươi không có đủ tư cách so sánh với ta.”

“Ngu ngốc, ngươi vẫn cho rằng đây vẫn là Hiên Viên quốc ngày trước sao? Ngầy đó thiên tài chắc không nhiều lắm?” Gương mặt thanh tú của Gia Nhi bỗng nhiên lạnh lẽo, khinh bỉ nhìn Hiên Viên Tinh Nhi.

Thật là đồ ngu ngốc, ả ta bất quá chỉ là võ giả mà thôi sao có thể cảm nhận được huyền lực chấn động trên người tiểu thư? Nếu không phải tiểu thư luôn giấu kín thì nàng chính là đệ nhất thiên tài của Hiên Viên quốc, huống hồ nha hoàn nho nhỏ như nàng cũng có thể đánh cho đồ ngu ngốc này một trận nhừ tử.

“Ngươi chính là con gái của Bắc Ảnh tướng quân?” Bên cạnh Hiên Viên Tinh Nhi là một vị nam tử cầm quạt xếp, con ngươi dừng lại trên người Dạ Nhược Ly, khoé môi nở ra độ cong, kinh diễm (kinh động) nói: “Tựa hồ khác quá xa trong lời đồn, ta vẫn cho là nữ nhi của Bắc Ảnh tướng quân xấu xí đến nỗi không thể gặp người, không nghĩ tới là một tuyệt đại giai nhân như vậy.”

“Nhu thế nào? Ngươi để ý phế vật này sao?” Gương mặt Hiên Viên Tinh Nhi lạnh lẽo, trầm giọng hỏi.

“Ha ha, sao có thể như thế?” Nam tử bắt buộc bản thân thu hồi vẻ ánh mắt kinh diễm, khuôn mặt tuấn tú bày ra dáng vẻ tươi cười: “Trong lòng của tại hạ quận chúa chính là người quan trọng nhất!”

“Ngươi thức thời đấy,” Hiên Viên Tinh Nhi phát ra tiếng hừ lạnh, cao ngạo liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt ngậm lấy vẻ đắc ý. Mặc dù ả ta không thích nam nhân này nhưng ít ra hắn cũng là người theo đuổi mình, người này cũng có thể nói là nam nhân kiệt xuất, mà nam nhân như vậy theo đuổi nội tâm dục vọng của ả ta thật sự rất thoả mãn.

“Gia Nhi, chúng ta đi,” mắt nhìn về phía trước, Dạ Nhược Ly không hề để ý cái liếc mắt của ả ta, tầm mắt Dạ Nhược ly rơi vào người Gia Nhi, nói: “ Sau này nhớ kĩ chúng ta là người nên nói chuyện với người, đừng có so đo với chó điên cắn loạn, loại chó này rự nhiên sẽ có người đối phó.”

Gia Nhi khoé mắt mỉm cười, khuôn mặt thanh tú không che được sự vui vẻ, hai mắt loé lên tia sáng: “Bất kể tiểu thư nói gì cũng đều đúng, Gia Nhi nghe lời người.”

Ngay lập tức, Hiên Viên Tinh Nhi lộ vẻ dữ tợn, nắm chặt bàn tay, trong mắt ngập tràn lửa giận: “Hai người phế vật các ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày bản quận chúa sẽ tiêu diệt cả nhà các ngươi! Các ngươi sẽ chết không được yên lành! Chẳng qua là dựa vào thế lực phủ tướng quân mà thôi có tư cách gì cùng bản quận chúa nói chuyện?”

Dạ Nhược Ly dừng bước chân, cũng không quay đầu lại nói: “Gia Nhi, nếu như con chó điên cứ bám lấy ngươi không thả thì ngươi sẽ làm gì?”

“Tiểu thư, Gia Nhi biết rồi,” ánh mắt Gia Nhi đầy âm hiểm cười, xoa tau bước về phía Hiên Viên Tinh Nhi, nâng chân ngọc hướng tới bụng ả ta một cái. Hiên Viên Tinh Nhi khinh thường không đem công kích kia đặt vào mắt đưa tay muốn đỡ, ai ngờ Gia Nhi dùng chân đạp lên tay ả ta, ả ta chỉ thấy một khí tức cuồng đại đâm vào cơ thể ả, ngay lập tức thân thể bay rớt ra ngoài, ngã xuống giữa đám người đông đúc. Cũng may lúc ả ta sắp rơi xuống, mọi người đều tản ra mới tránh được thương vong, cho nên chỉ có mình Hiên Viên Tinh Nhi là bị thương.

“Cái này…Sao có thể xảy ra?” Khoé miệng trào ra một vệt máu, Hiên Viên Tinh Nhi mở lớn đôi mắt nhìn lộ vẻ không thể tin được: “Xú nha đầu kia chắc chắn cũng tuổi với ta, vì sao lại có thể bằng một chiêu đa đánh bại ta? Khó trách phủ tướng quân để nàng ta ra ngoài thì ra phế vật này có cao thủ bảo vệ.”

Mọi người cũng ngạc nhiên nhìn Gia Nhi, thật sự không rõ một thiên tài như thế sao có thể cam tâm tình nguyện làm một nha hoàn?

“Hiên Viên Tinh Nhi,muốn diệt cả nhà hộ quốc phủ tướng quân trên đời này chỉ có hoàng đế mới làm được, ngươi cho rằng cha ngươi là ai? Cha ngươi không phải hoàng đế, ngươi cũng không phải là công chúa. Đừng cho rằng mình thật sự cao quý, trong mắt ta ngươi cái gì cũng không có!” Dạ Nhược ly cười lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo ý tứ châm chọc.

“Ngươi nói bậy, chỉ cần phụ thân ta trở thành hoàng đế thì cả phủ tướng quân của ngươi sẽ trở thành oan hồn dưới đao, đến lúc đó ta muốn ngươi sống không bằng chết!” Nhìn thấy trong mắt Dạ Nhược Ly có khinh thường lẫn trào phúng, Hiên Viên Tinh Nhi không kịp suy nghĩ nói ra những lời đại nghịch bất đạo.

“Hiên Viên Tinh Nhi, ngươi thật to gan!” Thấy Hiên Viên Tinh Nhi tự chui đầu vào lưới, Dạ Nhược Ly cười lạnh, dung nhan tuyệt sắc lạnh như băng nghiêm nghị quát: “Hoàng gia nuôi Bình an Vương phủ các ngươi nhiều năm như vậy, các ngươi lại muốn mưu quyền soái vị, may mắn ta biết được âm mưu của các ngươi nếu không chẳng phải quỷ kế của các ngươi đã đạt được?”

Hiên Viên Tinh Nhi thoáng sững sờ sau đó mới kịp phản ứng, sắc mặt trằng bệch, liều mạng cắn chặt môi lúc này ả ta mới biết mình rơi vào bẫy Dạ Nhược Ly.

“Ngươi hèn hạ!”

“Hèn hạ thì sao? Hôm nay nhiều người chứng kiến như vậy chẳng lẽ ngươi còn muốn chối?” Dạ Nhược Ly cười lạnh, nàng căn bản không hề để ý đến cô quận chúa điêu ngoa này nhưng nàng ta cứ hết lần này đến lần khác lấn áp nàng, không hiểu cái gì gọi là nhường nhịn chi nhân: “Gia Nhi, đem nàng ta về phủ tướng quân, mặt khác nói với cha dượng đem sự việc xảy ra hôm nay nói cho hoàng thượng biết!”

“Vâng, tiểu thư.”

Hiên Viên Tinh Nhi hoáng sợ vô cùng, nếu ả bị đưa đến phủ tướng quân có thể sống sot mà bước ra sao? Cho nên dù chì có một cơ hội sống sót liền hèn hạ xin tha mạng

“Không, ta không đi, phụ thân cứu ta.” Hiên Viên Tinh Nhi sợ hãi quay lưng lại chạy, nhưng Gia Nhi mặt mũi âm trầm đứng trước mặt ả, duỗi tay nắm lên tay ả, theo hướng phía trước mà đi. Về những người theo ả tới đây, vì những lời đại nghịch bất đại của ả mà cũng nhanh chóng ròi đi. Nhìn theo bóng lưng dần biến mất của Gia Nhi, Dạ Nhược Ly phủi phủi tay, cất bước đi về phía trường đấu thú.

Trường đấu thú này, trang trí cực kì xa hoa đồ sộ, chung quanh người ngồi chật cứng, vì trên đường xảy ra chuyện như vậy nên khi nàng đến trận đấu đã bắt đầu. Mà trướng đấu thú này y như nghĩa cũng nó, là con người và Huyền thú vật lộn với nhau.

Đây là vì tiền tài mà ra sức liều mạng, nếu có thể thành công sẽ được không ít tài phú nhưng thường rất nguy hiểm, dù sao đấu tay đôi với Huyền dã thú nếu không cẩn thẩn sẽ mất mạng ngay lập tức. Cho nên không phải là vạn bất đắc dĩ không ai chọn phương pháp kiếm tiền này.

Lúc này giữa sàn đấu là Huyền thú kim cang cấp năm đối diện là một thiếu niên tóc tài bù xù, ăn mặc rách rưới. Thiếu niên nhìn chăm chăm vào Huyền thú kim cang kia, trong đôi mắt không chút tính người mà lộ ra dã tính, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm dùng sức đánh về đầu của Huyền thú kim cang.

“Ầm ầm!”

Ngay lúc thiếu niên dùng toàn lực thi triển một kích đó, Huyền thú kim cang trước mặt mọi người thân thể cực lớn ngã ầm xuống đất.

Lực vừa rồi cũng rút hết sức lực của thiếu niên, hắn cũng ngồi bệt xuống, máu tươi và mồ hôi quệt lại, hắn vươn tay lau lau, miệng thở hổn hển, trong phút chốc một bộ áo trắng đập vào mắt, thiếu niên ngơ ngác chậm rãi ngẩng đầu lên, con mắt như sói nhìn chăm chú vào nữ tử áo trắng.

“Cô nương, người không thể vào đây, mau rời khỏi chỗ này đi!” Người quản lý trường đấu thú phát hiện Dạ Nhược Ly, nhướng mày, nhanh chóng chạy đến bên Dạ Nhược Ly và thiếu niên kia.

Dạ Nhược Ly không rảnh chú ý tới người kia, hướng tới thiếu niên đang ngồi nghỉ ngơi kia vươn tay, con ngươi đen như đêm trời toả ra ánh sáng tự tin dị thường: “Ngươi có nguyện ý theo phục tùng ta? Nếu ngươi nguyện ý, ta tin tưởng ngươi vĩnh viễn sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay.”