Chương 41: Chương 41

“Em đi với anh.” Kiều Thanh Thanh lắc đầu: “Đồ đạc cũng đã gửi đến kho hàng, sáng em sẽ đến lấy để chiều rảnh.”

Buổi sáng ngày hôm sau, Kiều Thanh Thanh đi đến kho hàng nhận quần áo và ga trải giường được chuyển phát nhanh, cát mèo từ cùng một thành phố cũng đã được chuyển đến trước vào buổi sáng, cô tiện tay mang chúng đi cùng, cẩn thận xếp vào trong không gian.

Buổi chiều, cô đưa Thiệu Thịnh An đến bệnh viện.

Trên đường có đọng nước, cô cũng không dám lái xe quá nhanh, chỉ thả chậm tốc độ.

Khi đến bệnh viện, tình cờ nhìn thấy vài bệnh nhân đang được nâng xuống từ xe cứu thương một cách cẩn thận và nhanh chóng ở sảnh, rồi đưa nhanh vào phòng cấp cứu .

“Thảm thật, nghe nói là xe tải trượt bánh rồi va quệt, xe nhỏ bị đè dẹp lép……”

“Mưa nửa tháng rồi, rốt cuộc thì khi nào mới tạnh đây, mấy đứa nhóc nhà tôi ngày nào cũng chạy ra ngoài nghịch nước, đều bị cảm hết rồi!”

"Cho trẻ con nghịch mưa là không tốt, nước không sạch!"

“Đi thôi.” Thiệu Thịnh An nắm tay Kiều Thanh Thanh, dẫn cô đi đến khoa tiết niệu. Bạn học cũ của anh ra đón, làm bạn suốt cả quãng đường, rất săn sóc, Thiệu Thịnh An làm phẫu thuật ở bên trong, anh ta nói chuyện với Kiều Thanh Thanh bên ngoài.

Anh ta cũng không nói gì khác, chỉ nói rằng thời tiết thật kỳ lạ: “Quần áo trong nhà không thể khô được rồi, không còn cách nào khác tớ chỉ có thể mua một cái máy sấy…… Đúng rồi, trên mạng còn nói ngày tận thế đã đến rồi, cậu đã xem chưa? Cười chết tớ mất, hiện tại mới mưa có nửa tháng, ngay cả nước còn chưa lên mà đã bảo là ngày tận thế đã đến ha ha……”

“Ngày tận thế…… cũng quá hoang đường rồi, chẳng qua trận mưa này đã lâu lắm rồi, sau này chắc chắn sẽ đọng nước, đến lúc đó ra ngoài mua đồ ăn sẽ rất bất tiện, giá hàng cũng có thể tăng, vẫn nên mua một ít thức ăn để trong nhà đi. Tớ có một người bạn học gần đây đang mua theo lô, ngũ cốc, dầu, gạo và mì đều có giá rất ưu đãi, để tớ tặng cậu một lô nhé, coi như cảm ơn vì đã quan tâm đến Thịnh An nhà tôi."

Bác sĩ Trịnh vội xua tay: “Không cần không cần, chúng tôi là bạn học cũ, không cần khách sáo như vậy.”

Kiều Thanh Thanh mím môi cười: “Thịnh An đã sắp xếp xong rồi, anh Trịnh tìm anh ấy nói chuyện đi.”

Ca phẫu thuật kết thúc sau khoảng 30 phút, khi Thiệu Thịnh An đi ra khi hoàn toàn không nhìn ra chút khác thường nào, cười nói: “Suôn sẻ, cảm ơn lão Trịnh, chiều cậu tan tầm, tớ mời cậu ăn cơm.”

“Để lần sau đi, tối nay mẹ vợ tớ qua, tớ phải đón bà ấy. Đúng rồi Thịnh An, vợ cậu vừa nói muốn gửi lương thực, dầu, gạo và mì cho tớ, không cần đâu! Ngàn vạn lần đừng đưa, ở nhà tớ không thiếu gì cả, lần sau cậu mời tớ ăn lẩu cũng được.”

Thiệu Thịnh An cũng không tranh luận với anh ta, dù sao đồ cũng đã chuyển phát nhanh qua, chắc là ngày mai sẽ đến.

Sau khi hai vợ chồng lên xe, Kiều Thanh Thanh mới hỏi: “Có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?”

Thiệu Thịnh An nhíu mày tự hỏi: “Ừm, không hề có chỗ nào khó chịu, chỉ là cảm thấy nơi đó rất lạ, chẳng qua bác sĩ nói điều này là bình thường, quen rồi thì tốt.” Anh cười hôn lên mặt Kiều Thanh Thanh: “Yên tâm đi, chồng em rất tốt!”

Xoa mặt chồng, Kiều Thanh Thanh nói: “Về nhà, đón ba mẹ và anh rể trong nhà đến đây ở đi.”

Ba mẹ nhà họ Thịnh nhìn thấy con trai khỏe mạnh đều rất vui, quan tâm dò hỏi rất nhiều.