“Em không dám để nó xuất hiện chút sai lầm nào cả, nếu như em mang thai, em không dám suy nghĩ, em không bỏ được nên dứt khoát dừng có con, em là người ích kỷ như thế. Thịnh An, mấy ngày đó đã thay đổi em, em không còn là Kiều Thanh Thanh trong trí nhớ của anh. Em chỉ muốn sống sót, làm hết sức để mọi người có thể cùng sống sót."
"Dù thế nào anh cũng sẽ ở cạnh em, Thanh Thanh, em đừng sợ được không!?”
Trong lời nói của Kiều Thanh Thanh mang theo cảm giác tổn thương và chán ghét vứt bỏ, đau khổ kiềm chế nhưng Thiệu Thịnh An không nghe ra.
Anh nghĩ Kiều Thanh Thanh đang sợ, đang lo lắng về tương lai. Vì thế anh dùng giọng điệu kiên định nói lời thề khi kết hôn: "Đừng sợ tương lai. Có anh bên cạnh em, có nguy hiểm khó khăn gì đều có thể vượt qua."
Kiều Thanh Thanh lắc đầu, cô muốn nói cô đã không còn sợ từ lâu, cô đã thấy Địa Ngục, đắm chìm trong đó mấy năm.
Điều duy nhất khiến cô sợ hãi là người thân rời đi, đau khổ bị thương.
Nhưng cuối cùng cô chỉ nói một tiếng: "Ừm."
Được rồi, từ giây phút trở về cô đã quyết định cho dù sống hay chết, chúng ta sẽ ở bên nhau.
Em không còn một mình, em sẽ cố hết sức làm chỗ dựa cho mọi người.
Khoảng thời gian sau đó, hai vợ chồng vẫn đi ra ngoài như bình thường.
Mưa càng lúc càng lớn, nơi hơi thấp đã có nước đọng. Song, mọi người không nghĩ đây là chuyện đáng kể, nên đi làm vẫn đi làm, bọn nhỏ được nghỉ hè thì vui vẻ nô đùa.
Kiều Thanh Thanh nghe ngóng mấy lò mổ, đặt hàng riêng một lô thịt gà, vịt, heo, bò, sau đó cô đến chợ hải sản mua cá và hải sản. Mỗi ngày khi mở mắt, trước mắt cô lại có một danh sách mua sắm thật dài thúc giục cô mau lên, mau nữa lên.
Tiền xài như nước chảy, cô cho từng thùng đồ vật vào không gian, không gian hơn một nghìn mét khối dần bị lấp đầy.
Trong lúc đó, Kiều Tụng Chi bán cửa hàng đi, Thiệu Thịnh An cũng lấy lý do mình bệnh nặng cần dùng tiền, bảo ba mẹ bán nhà ở quê. Kiều Tụng Chi bớt thì giờ trở về ký hợp đồng, ba Thiệu cũng thế. Mặc dù khoảng cách không xa, thuận lợi đi về trong ngày nhưng Kiều Thanh Thanh vẫn lo lắng.
"Đừng đi, chúng con không thiếu hai mươi vạn này đâu." Kiều Thanh Thanh bắt đầu phản đối. Thật vất vả mẹ mới đến đây, sao cô nỡ để mẹ rời đi, nếu không về được thì phải làm sao. Cô sống trong thời tận thế quá lâu, đã quên mất chuyện bán nhà phải sang tên.
"Thanh Thanh ngốc, hai mươi vạn không mua được bao nhiêu thứ thì mẹ cũng muốn giúp một tay." Kiều Tụng Chi cười sờ mặt cô: "Con đó, quá nóng nảy. Đừng sợ, mẹ nhất định sẽ trở về."
Ba hôm sau Kiều Tụng Chi đội mưa trở về, ba Thiệu thì hai hôm sau. Ông thật sự tin con trai mắc bệnh cần dùng tiền gấp, sau khi cầm tiền thì ông vội vàng mua vé xe lửa trở về.
"Mưa lớn quá, bên ngoài nhà ga bị ngập nước, may mà tôi mang giày chống nước vào, không thì quần cũng bị ướt mất." Ba Thiệu nói chuyện với vợ, lại hỏi: "Mấy hôm nay Tiểu An sao rồi, bà thông gia nói gì?"
Mẹ Thiệu cầm khăn lau cho ông, buồn bã nói: "Bà thông gia nói bệnh tình vẫn khống chế được, haiz, tôi rất muốn đi thăm nó."
"Đừng vội, bệnh viện ở đây rất tốt, sẽ tốt cho bệnh của Tiểu An. Tôi gửi tiền rồi, bà gọi điện thoại cho Thanh Thanh xem nó nhận được chưa?"
Kiều Thanh Thanh không để ý, nhìn một lúc mới thấy mười chín vạn được chuyển khoản.