Người bạn học này họ Trịnh, là bác sĩ phụ khoa. Sau khi anh ta nghe anh hỏi thì nói rõ vấn đề lợi và hại của việc thắt ống dẫn trứng. Thiệu Thịnh An nghe nói phải phẫu thuật mở bụng rạch ba bốn centimet, còn phải mất hơn một tuần mới khôi phục thì anh cau mày. Trong lòng anh cảm thấy vô cùng may mắn khi Thanh Thanh nói chuyện thắt ống dẫn trứng với anh từ sớm, nếu không thì cô phải chịu khổ rồi."
"Vậy nam thắt thì sao."
"Nam thắt ống dẫn tinh là tiểu phẫu, không cần mổ. Chỉ cần mở một lỗ ở dương vật khoảng 0,5 cm, quá trình giải phẫu không tới nửa tiếng, nhiều nhất ba ngày có thể khôi phục bình thường. Lợi ích không chỉ có vậy, nếu sau này muốn thông lại cũng đơn giản hơn so với nữ. Đột nhiên cậu hỏi chuyện này là giúp ai hỏi thế, chẳng lẽ hỏi cho cậu à. Tôi nhớ trong group bạn học có bàn tán cậu kết hôn mấy năm mà chưa có con đó ha ha."
Lời bạn học cũ nói không khác với tư liệu mà Thiệu Thịnh An tra cứu được, Thiệu Thịnh An cảm ơn anh ta, lại hỏi: "Phẫu thuật này cần hẹn trước không, hay đến có thể làm ngay."
"Cứ đi thẳng đến là được, đến khoa tiết niệu hoặc khoa sinh sản nam cũng làm được. Cậu muốn đến bệnh viện chúng tôi không, tôi có thể giúp cậu tìm bác sĩ giỏi."
"Được, vậy làm phiền cậu, nửa tháng sau tôi sẽ đến, khi đó mời cậu ăn cơm."
"Không thể nào, tôi nói đùa đấy, cậu muốn thắt ống dẫn tinh thật à, chẳng lẽ cậu muốn cuộc sống không con với vợ cậu sao."
Thiệu Thịnh An cười: "Đúng thế, đột nhiên suy nghĩ thay đổi, tôi và Thanh Thanh bàn với nhau rồi. Chuyện này cậu đừng nói lung tung, không thì không mời cậu ăn cơm đâu."
"Biết biết, loại chuyện này tôi không ăn no rỗi việc nói khắp nơi đâu. Nhưng cậu phải nghĩ kỹ, đây không phải việc nhỏ, hai vợ chồng các cậu đều tuấn tú xinh đẹp, sinh con nhất định rất đẹp, không sinh thật à."
"Nghĩ kỹ rồi, cứ thế đi đến lúc đó gặp lại, xong việc tôi mời cậu ăn cơm."
Chuyện này Thiệu Thịnh An tạm thời không nói với nói với Kiều Thanh Thanh, nhưng sau khi hẹn xong anh dễ chịu hơn nhiều. Anh nghĩ bây giờ Thanh Thanh không cần bác sĩ tâm lý, sự ủng hộ của anh mới quan trọng nhất, mà anh sẵn sàng cho vợ cảm giác an toàn.
Giữa trưa, bọn người anh Vương thức dậy, anh sắp xếp bữa cơm hầu hạ bọn họ cho tốt. Buổi chiều, anh lại vội vàng đi đón ba mẹ, dựa theo kế hoạch đưa ba mẹ đi khách sạn.
Kiều Thanh Thanh đang ở trong kho hàng thu dọn, cô không biết chồng mình quyết định như thế. Hôm nay cô vô cùng bận rộn, phải rót nước vào thùng, còn có hàng hóa hoa quả được đưa tới, cô đến kiểm hàng thanh toán. Cô bận rộn đến buổi chiều, bạn thân Viên Hiểu Văn gọi điện thoại: "Ống nước nhà cậu sửa xong chưa."
"Đang sửa mấy hôm nay, cậu mua xong đồ chuẩn bị kết hôn chưa."
"Mua sắp xong rồi. Chẳng phải cậu ở nhà cũ sao, lúc kết hôn chỉ cần mua đồ mới là được, trang trí lại phòng cưới một chút, sao lại sửa chữa nữa."
Kiều Thanh Thanh cười cười: "Chúng tớ nghe nói gần đây nhiều trộm cho nên lắp cửa chống trộm. Hiểu Văn, tối chúng ta gặp nhau một lần đi, hẹn nhau ở tiệm lẩu cậu thích. Cậu ăn lẩu được chứ."
Viên Hiểu Văn vô cùng phấn khởi: "Đương nhiên là được, mang thai chứ có bệnh đâu. Tớ không cần ăn kiêng, nhưng ăn lẩu uyên ương đi, tớ ăn ít cay."
"Được."
"Vậy tớ gọi Manh Manh."
"Đừng gọi cậu ấy, chỉ hai chúng ta thôi."
Sau khi cúp điện thoại. cô ngẩn người một lát.