Nhưng khoa trương hơn còn ở phía sau, trong phòng khách chất đống các loại đồ đạc linh tinh, có cái là công cụ thi công, có cái còn chưa tháo hộp chuyển phát nhanh, cái này cũng chưa là gì, nhưng chờ tới khi anh kéo hành lý về phòng ngủ chính mới thật sự là sợ ngây người.
Anh đứng ở cửa, nhìn phòng ngủ trống rỗng cùng với mặt đất trải cáp đường ống làm nóng, đường ống từng vòng từng vòng đều đặn, trong đầu Thiệu Thịnh An lại giống như có một đường vòng không có quy tắc đang xoay.
“Thanh Thanh, đây là cái gì vậy!”
"Hệ thống sưởi sàn, phòng ngủ thứ hai và gác mái cũng đang lắp đặt, đêm nay chúng ta ngủ trong phòng khách là được."
Kiều Thanh Thanh ý bảo Thiệu Thịnh An đi tắm trước: "Đồ ngủ trong vali của anh sạch sẽ không? Vậy thì đi tắm đi, tắm rửa xong rồi nói sau.”
Thiệu Thịnh An vò đầu bứt tóc, mở vali lấy ra một bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm. Kiều Thanh Thanh dọn dẹp phòng khách một chút, toàn bộ chuyển phát nhanh ném vào không gian trước, sau đó đặt ghế sofa dựa vào tường và để giường vào chỗ trống.
Thiệu Thịnh An sau khi tắm rửa đi ra đã nhìn thấy phòng khách đột nhiên xuất hiện một cái giường, vẫn là giường cưới của hai người bọn họ.
"Cái này, cái này..."
"Đói không?"
“Không đói, không đói, anh ăn cơm máy bay rồi, anh làm bữa tối cho em, ơ không đúng, cái giường này sao lại ở đây.”
Rõ ràng lúc vào phòng khách không có giường mà, tắm rửa năm phút đồng hồ mà đi ra giường đã xuất hiện.
Kiều Thanh Thanh vẫy tay với anh. "Lại đây.” Cô kéo người ngồi xuống, ôm lấy cánh tay anh dựa vào anh.
Loại cảm giác này rất hạnh phúc, ở trong căn nhà quen thuộc, nằm trên giường cưới nhiều năm, bọn họ đều rất khỏe mạnh, lúc ôm có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Thịnh An, em muốn nói với anh một chuyện, anh phải tin em. Trời đang mưa bên ngoài kia và cơn mưa ấy sẽ là sự khởi đầu của tất cả các thảm họa."
Kiều Thanh Thanh chậm rãi nói, nói hồng thủy, nói băng tuyết và nóng bức, dịch bệnh và màn đêm vĩnh cửu.
"Sau đó, đột nhiên trời tối, mặt trời không xuất hiện nữa, khắp nơi đều là bóng tối, điện gió được lắp đặt trong căn cứ, mỗi ngày đèn đường sẽ sáng năm tiếng, nói đó chính là ban ngày, chờ tắt đèn, chính là chạng vạng, chúng em gọi đèn đường là mặt trời nhân tạo, anh nói có phải rất vui hay không, em cho rằng kế tiếp vẫn sẽ diễn ra như vậy, nhưng lại động đất, động đất lớn, tất cả nhà cửa đều sụp đổ, trên mặt đất có vết nứt lớn hơn mười mét, khi người ngã xuống ngay cả tiếng kêu cũng trở nên rất nhỏ, chúng em chạy nạn thoát ra ngoài, trên đường em bị thương. Sau đó thì qua đời.”
Tim Thiệu Thịnh An đập rất nhanh, anh nghe vợ nói cái gọi là chuyện kiếp trước, anh rất muốn ngắt lời cô nói đều là ác mộng, tất cả đều là giả, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của vợ đều chân thật đến mức khiến anh phát hoảng.
Cô thực sự nhớ lại, nói về quá khứ đau đớn.
Cổ họng căng thẳng, Thiệu Thịnh An gian nan nói: "Thanh Thanh, kiếp trước của em, sao lại không có anh?"
Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bi thương: "Bởi vì anh đã chết vào tháng thứ hai của mạt thế. Chuyện làm ăn mà anh đi nước A đàm phán, hôm nay không đàm phán thành công, nói là khách hàng bên kia đổi người đại diện mới, hết thảy đều phải làm lại từ đầu đến cuối, anh ở lại nước A, nửa tháng sau bắt đầu mưa lớn hơn, chuyến bay quốc tế bắt đầu có một vài chuyến ngừng bay."