Chương 5: FLOOR B5: BÁC SĨ (1)

Xem xét xung quanh tầng B5 này, cảnh quan được bố trí như một bệnh viện nhỏ, một bàn làm việc với máy tính và giấy bút, nhiều hàng ghế được sắp xếp đối mặt với chiếc bàn làm việc ấy. Ánh đèn quá mập mờ để có thể nhìn rõ xung quanh. Ray mở chiêc máy tính lên nhưng nó đã bị ngắt nguồn và ko có dấu hiệu gì là sẽ khởi động. Đồng hồ treo tường dừng lại lúc 12 giờ, xem ra nó đã không hoạt động một thời gian rồi. Nhìn lớp bụi của nó mà xem, thật cũ kỹ. Những chậu cây giả kia cũng dính bụi nữa. Nơi này ngăn nắp hơn tầng B6 nhưng.. ,lại cảm thấy quá lạnh lẽo- một dư âm đầy nổi thống khổ và những tiếng hét đáng thương đã thấm dần vào những bức tường trấng.

Nếu nơi này là bệnh viện. Vậy… tại sao nó lại ảm đạm như thế? Bệnh viện là nơi tràn ngập tiếng cười và nước mắt, là một màu trắng tinh khôi mang nhiều tia hy vọng đến cho con người. Nhưng.. nơi này… lại là màu đen!?

Cánh cửa phía bên trái đột nhiên mở ra. Ray giật bắn mình, em lùi lại phía sau, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. LÀ PHẢI CHẠY!

Một người thanh niên khoác một chiếc áo blu trắng cùng với gương mặt ôn hòa bước đến. Ray chú ý vào đôi mắt kỳ là của người này.

-Đừng sợ, Rachel, là anh đây mà! Em.. ko nhận ra anh sao?

Đôi mắt xanh đầy hoài nghi, tận trong đáy mắt là nỗi sợ hãi tột cùng.

-A-Anh.. là ai?

-Em ko nhớ anh sao? Là anh! Người đã thẩm vấn em khi em được đưa đến sở cảnh sát vì là nhân chứng của một vụ thảm sát đôi vợ chồng.

-Bác sĩ… thẩm vấn?

-Anh còn là bác sĩ tâm lý của em nữa, bác sĩ Danny đây.

-Danny? Bác sĩ.. Danny?

-Phải.. là anh đây.

Anh ta trông có vẻ vui mừng khi mình gọi tên anh ta nhưng, con người này có cái gì đó rất đáng sợ. Tên sát nhân tầng B6 kia là loại người thể hiện cảm xúc ra mặt. Nhưng còn vị bác sĩ này…. Lại ẩn giấu suy nghĩ lẫn cảm xúc vào bên trong. Thế giới này, loại người đáng sợ nhất chính là loại người giống như bác sĩ Danny. Mình nên tránh xa anh ta ra, đề phòng anh ta… nhưng.. mình cần có một sự giúp đỡ để có thể thoát ra khỏi đây.

-Uhmm.. bác sĩ Danny… anh cũng bị bắt vào nơi này sao?

-Đúng rồi, Rachel. Anh đã đi tìm em khắp nơi, em đã ở đâu vậy?

-Em bị một “thứ gì đó” đuổi theo em,.. Anh có biết gì ko bác sĩ?

-Anh ko biết nhưng anh nghĩ cái gã đã đuổi theo em là một tên sát nhân hàng loạt.

-Sát nhân… em.. cũng nghĩ vậy.. có vài tờ bào vươn vãi trên sàn… nó nói về vụ giết người.

-Em nên cẩn thận

-Anh ko bị thương chứ bác sĩ? Em đã rất vất vả mới thoát được hắn, hắn chạy nhanh kinh khủng khiếp, xém tí nữa là em tèo rồi…

-An..h ko sao. Anh chưa chạm trán với hắn, khi tỉnh dậy thì anh đã ở đây rồi. Em biết gì ko? Nơi này có khá nhiều thông tin hữu ích.

-Thế anh tìm được gì ạ?

-Theo như suy đoán của anh thì nơi này giống như một ko gian trò chơi. Đầu tiên, em sẽ bị đưa đến tầng thấp nhất là tầng B6 với người trấn thủ nơi đó là một sát nhân điên loạn. Nếu em thoát được, em sẽ đến tầng B5. Nếu anh đoán đúng thì tòa nhà này có rất nhiều tầng với nhiều kẻ điên khùng trấn thủ. Tốt nhất là chúng ta nên đi cùng nhau, Rachel. Anh muốn được sống sót cùng em rời khỏi nơi này. Cùng nhau, trở lại khoảng thời gian hạnh phúc của đôi ta.

-Anh đang nói gì vậy bác sĩ? Em nhớ ko lầm thì em chỉ mới gặp anh có một lần thôi.

-Em… quên rồi sao? Chúng ta đã hẹn hò.

-Thật vậy sao? Ký ức của em giờ đang rất mơ hồ.

-Ko sao đâu! Tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Chỉ cần em có lòng tin vào người mà em yêu, cho dù là vượt qua biển lửa cũng chỉ dễ như ăn bánh thôi

-Bác sĩ, em mới 13 tuổi thôi. Xin đừng nói những lời sến súa như thế có được không ạ?

-……

-Bác sĩ…?

Danny mỉm cười nhìn Ray, điều đó chỉ làm cho sự cảnh giác của Ray lên cao hơn.

-… Bác sĩ, nếu anh muốn, hãy đi cùng em… em cần anh giúp đỡ.

-Thật không?

Đôi mắt Danny sáng lên.

-À… vân..g.

-Tuyệt! Ta cùng nhau đi thôi, tìm cách thoát khỏi nơi này. Cùng nhau xây dựng một túp lều tranh và hai quả tim vàng.

-Bác sĩ… anh có thể ngừng nói những câu như thế được không? Em nổi hết da gà rồi. Anh.. bình tĩnh lại có được không?

-À, anh sẽ cố, Rachel đáng yêu của anh. Đôi mắt đẹp đẽ của anh.

Danny vừa gọi mình là gì? Đôi mắt?

Không suy nghĩ nhiều nữa, đi thôi.

Song, Ray đã có thêm một người giúp đỡ. Một người lớn sẽ hữu ích hơn trong những công việc nặng nhọc.

Suốt dọc đường, Bác sĩ luôn nhìn mình, mình cảm thấy khó chịu với cái ánh nhìn đó. Phía bên kia có một cánh cửa rào nhưng có vẻ nó đã bị khóa, Ray loay hoay một lúc cũng chẳng thể mở được.

-Có lẽ chìa khóa nằm trong phòng kia, đến kiểm tra thử xem.

-Vâng!

Nghe theo Danny, Ray vào tìm kiếm bên trong nhưng chẳng có gì đặc biệt, một chiếc tủ kính, một cái giường bệnh và dàn máy tính.

Chiếc giường.

-Em nên để đôi mắt tuyệt đẹp của mình được nghỉ ngơi, sao em không nắm xuống và chợp mắt một lúc. Anh luôn ở cạnh ngay bên em đây.

-..Ngủ… ngay lúc này sao?

-Ha ha, đúng là em rất thông minh, Rachel. Đúng là em không nên ngủ như thế.

-Em,, chỉ cảm thấy bất an khi anh ở cạnh bên em, Bác sĩ.

Kì lạ, hay mình sang nơi khác tìm thử xem. Những chậu cây giả! Mình vẫn thường giấu đồ dưới chúng.

Ray chạy ra bới tung đất trong chậu nhưng…cũng chỉ toàn đất với đất, chẳng có lấy nổi một thứ gì khác.

-Em không nên tìm tiếp đâu, bùn đất có thể làm đau đôi mắt của em.

-…..

-Chúng ta quay lại căn phòng lúc nãy thử xem sao?

-Vâng!

Lần này, trong căn phòng đó, chiếc chìa khóa lại đang yên vị trên ghế tựa.

Kì lạ, sao lúc nãy mình vào không thấy?

-Ha ha, có lẽ anh đã ngồi lên nó mà anh không để ý. Thật xin lỗi, đầu óc anh đúng là có vấn đề mà.

-Em thấy mọi thứ về anh đều có vấn để.

-Có chìa khóa rồi. Đi tiếp thôi!

-Vâng

Hàng rào sắt đã được mở, trước mắt Ray là một ngã rẽ. Hành lang có hai cánh cửa dẫn đến hai căn phòng. Cô bé đặt tay lên tay nắm cửa.

-Rachel, em nên cẩn thận, không biết bên kia là gì cả….

-Uhmm, có lẽ nên xem xét xung quanh

Có hai ngã rẽ, lối trước mắt đã bị tấm kính chắn đường, lối kia lại thêm một hàng rào khác và hàng rào đã bị khóa.

-Em nghĩ mình nên vào hai căn phòng kia. Biết đâu trong đó có chìa khóa.

-Em luôn đúng, em cứ làm theo ý mình đi, đôi mắt thông minh của anh.

Anh ta vừa gọi mình là…

Đi vào căn phòng thứ nhất, có nhiều chiếc giường được sắp xếp ngăn nắp cùng nhiều chai thuốc truyền dịch.

-Chỉ là vài chiếc giường trống. Nơi này bụi thật, em nên cẩn trọng.

-Bác sĩ, đây có phải… là phòng bệnh nhân?

-Đúng rồi Rachel, em thông minh lắm.

Trên tường hình như có chữ viết nhưng lớp bụi phủ lên lại quá dày để có thể đọc.

-Em nên phủi sạch lớp bụi.

-Dừng lại đi Rachel, anh không muốn đôi mắt của em bị bụi dính vào đâu. Hãy giữ gìn đôi mắt tuyệt đẹp đấy của em . Em biết đấy, anh có một con mắt bị khiếm khuyết nên phải gắn mắt giả vào. Em không muốn phải sống một cuộc đời tàn tật như anh đâu.

-Bác sĩ…

-Chúng ta nên sang phòng khác kiểm tra xem sao?

-Vâng…

Mở căn phòng thứ hai, nơi này chỉ có độc nhất một chiếc giường. Và dòng chữ viết trên tường.

Ngươi có biết trái tim ngươi mong ước điều gì không? Đó có phải là bản chất thật của ngươi, nếu đó là điều ngươi mong muốn, có kháng cự cũng vô ích. Vì khi ở đây, bản chất đó đã không còn thuộc về ngươi. Tuy nhiên, mỗi điều ước đều phải có cái giá của nó, miễn sao ngươi… không phá luật.

-Luật?? Chẳng lẽ,, ở đây có luật lệ gì đó chăng? Rachel, em có nhớ tên sát nhân đã đuổi theo em không? Tại sao hắn không đuổi theo em đến tận đây?

-…..

- Rất có thể luật lệ ở nơi này chính là, mỗi người trấn thủ chỉ có thể yên vị trong tầng mà họ cai quản. Không thể rời khỏi đó. Mỗi tầng chính là bản chất của mỗi người. Em thấy đó, tầng của hắn trông giống hệt như một khu phố hỗn loạn, đó chính là sự hỗn loạn bên trong hắn.

-Bác sĩ Danny, anh có bảo anh chỉ mới tới đây. Vậy.. tại sao.. anh hiểu rõ tầng dưới có thứ gì?

-À, anh suy đoán thôi… theo lời kể của em.

-Thế ạ?

-Em còn tưởng anh là một thành viên trong đây chứ?

-Ahaha em đúng là… tưởng tượng phong phú thật.

Hi vọng chỉ là tưởng tượng.

Được rồi, ta đi tiếp thôi. Xem ra nơi này không có gì đặc biệt cả.

-Bác sĩ… em tự hỏi… chìa khóa rốt cục nằm ở đâu?

-……..!!

Danny như vừa nhớ ra gì đó, vai anh ta run lên, miệng cười toe toét.

-Rachel, anh nghĩ chìa khóa nó nằm trong túi áo anh. Anh vô tính nhặt được mà quên mất.

-Anh đãng trí thật nhỉ?

Ray nhìn Bác sĩ đầy hoài nghi.

-Lúc nãy chiếc chìa khóa cũng là do anh tìm thấy, bây giờ anh lại giữ chiếc chìa khóa khác. Danny… thật sự anh không liên quan gì đến tầng này đó chứ?

-Em đừng nghĩ lung tung nữa Rachel à, chiếc chìa khóa này được dùng để mở cánh cửa phía sau, nhanh chân lên thôi.

-Vâng!

--o0o--