Ray muốn chạy một mạch đến thang máy nhưng cô chợt nhớ điều gì đó- Một lời hứa. Mình phải đem bé chim kia đi cùng, để chúng mình ko còn cô đơn nữa. Ôi bé chim yêu quý đáng thương!
Mình nên tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm thức ăn cho em ấy và cả cho mình nữa. Đề phòng trường hợp xấu nhất.
Ray đi ngược lại lối đi ban đầu, phát hiện góc trái phía bên kia hành lang có một căn phòng với một cánh cửa ko khóa.
Là ko khóa hay là nó đã được mở khóa nhỉ? Mình ko nhớ là có căn phòng như thế này.
"Nhà Kho"
Lũ này dở hơi thật nhỉ? Để tên rõ ràng như thế luôn cơ đấy.
Trong nhà kho ắt hẳn có dự trữ thức ăn, mình vào đó thử xem sao.
Căn phòng này có thế được gọi là căn phòng bừa bộn nhất, rác vương vãi lung tung, một thùng nước ngọt có gas bị bóp méo. A, có một chiếc két sắt ko có ổ khóa. Mà két sắt ko có ổ khóa có được gọi là két sắt ko nhỉ? Nó to thật đủ để mình nằm trong đó ngủ luôn ấy.
Bên kia góc khuất tồn tại thêm một cánh cửa.
Nhưng nó lại bị khóa.
Sao lại có cửa mở và cửa đóng chứ? Khó hiểu quá mà
Đột nhiên có mùi lúa mạch lẫn trong cái hôi thối của đống rác, một mẫu bánh mì vẫn còn có thể ăn được, mặc dù nó cứng như đá. Thật sự đây là cái nơi quái quỷ nào thế này? Mình ko nghĩ đây chỉ là trùng hợp khi mình ở nơi này, mùi máu tanh, mùi rác và cả đống giòi bọ lúc nhúc.
ĐẶC BIỆT LÀ TÊN SÁT NHÂN CÒN QUANH QUẨN ĐÂU ĐÓ. MÌNH CHẮC CHẮN LÀ THẾ.
Nhanh chóng rời khỏi nhà kho, Ray bé nhỏ quay lại căn phòng nơi chú chim tội nghiệp đang đợi. Thật dịu dàng, cô bé tiếp cận chú chim, xé mẫu bánh mì thành nhiều mảnh vụn đặt trên nền đất. Chú chim vỗ cánh nhảy xuống ăn vụn chỗ vụn ấy từ nơi ẩn nấp.
Trong trái tim còn tồn tại sự kinh sợ, Ray đã tìm được một "Nơi chốn bình yên", khẽ vuốt ve con chim, đôi mắt cô bé long lanh những tia hi vọng, một người bạn mới đang trước mặt em, bé nhỏ và cần sự che chở.
Phải rồi, hãy để Ray che chở cho chú chim nhỏ bé đáng thương nhé!
- Ngoan nào chim con, em ko cần phải sợ, chị cũng đang sợ nhưng chị chắc chắn là ta có thể vượt qua chuyện này, cùng với nhau.
Còn nhớ những lời dạy của mẹ, khi đang gặp khó khăn, hãy tìm đến giúp đỡ, khi vấp ngã, hãy đứng lên. BẰNG MỌI GIÁ và trước mình chính là tia hi vọng để mình níu kéo, mình ko cô đơn ở nơi đây, mình đã có một người bạn rồi.
- Chú chim bé bỏng, hãy đồng hành cùng chị , chị sẽ bảo vệ cho em. Nào! Cùng đi thôi!
Ray để chú chim vào túi xách của mình. Đôi môi nhỏ của em nở một nụ cười thật ấm áp.-
- Hi vọng rằng, Chúa sẽ cứu giúp chúng ta.
Nào! Đi tiếp thôi.
Trở lại con đường với những bức tường lát gạch đỏ, Ray vô thức nhìn chăm chăm vào căn phòng bị niêm phong bởi những tấm ván gỗ và đinh sắt.
- Không biết bên kia là gì?
Không!
Tôt nhất là ko nên biết!
Cúc..cúc
Ahh! Chú chim nhỏ bay khỏi túi xách mất rồi.
Con chim thống khổ nhảy từng bước chân trên mặt đất, vệt máu từ cánh nó nhỏ giọt xuống sàn nhà, loan ra thành những vệt màu nâu đỏ. Chú chim cứ nhảy tới rồi lại nhảy lùi làm Ray khá chật vật trong việc bắt lại.
- Sao mi năng động thế hả chim?
Hay....
Mi đang... hoảng sợ...?
Nhảy vài ba bước, ko biết là do trời tính hay chim tính, chú chim kia dừng lại trước căm phòng bị niêm phong, nó chau cháu nhìn vào khoảng không.
-Hay lắm, giờ là lúc tóm nó lại.
Ray quỳ gối xuống, khẽ đưa tay ra để ôm lấy con chim để nó ko giật mình mà lại chạy tiếp. Nhưng.. tay em chỉ vừa chạm vào lông vũ kia thì ....
RẦMM
Những tấm ván gỗ gãy đôi, vụn gỗ vươn vãi đầy ra trên sàn nhà...
Ahahahaaha
Chú chim bé nhỏ nghiệp của mình... bị hắn chém đôi mất rồi.
Một tên sát nhân cùng với chiếc áo Hoodie màu đen và dải băng che kín cả khuôn mặt đang đứng trước Ray. Hắn nở nụ cười khoái trá, phải- hệt như những kẻ tâm thần đang lên cơn điên. Đôi đồng tử ánh kim của hắn mở to, nhìn vào Ray đáng thương.
- Vậy ra nhóc là con mồi tiếp theo của ta? Với cái đôi chân bé nhỏ đó, cố mà chạy thật nhanh đi! Ta cho nhóc ba giây để chạy. Sau ba giây ta sẽ đuổi theo. Nào!!!!
1...
2...
3......
CHẠYYYYYYYYYYY!!!!!
--o0o—