Minh Hạnh đại sư cười nhạt :" ngươi là đạo sĩ ?"
Người đàn ông mặt biến sắc , giả vờ như không nghe thấy
" người không cần phải giả bộ với ta , trợ giúp quỷ thi tu luyện , luyện chế sát đinh, hãm hại gia đình Nguyên Công Đại là ngươi !"
"cái gì ?" mọi người xung kêu to , tản ra xa , khiếp sợ nhìn người đàn ông
Người đàn ông lung túng , sắc mặt tái nhợt không nói nên lời
Minh Hạnh đại sư quay đầu lại , hỏi Nguyễn Công Đại :" nhà ông có thù với người này à ?"
Nguyễn Công Đại kinh ngạc , cau mày nói :" Hắn là Nguyễn Minh Hiếu , là người bán đồ nội thất mới tới thôn vài năm trở lại đây , đồ dùng trong nhà đều mua của hắn , nhưng thật tình là tôi chưa bao giờ đắc tội với người này cả . À phải rồi , hai tháng trước tôi có tới chỗ hắn mua tủ cho cháu trai . Hắn đưa đồ tới , thấy giường của cháu tôi có vấn đề ngỏ ý sửa lại giúp "
Minh Hạnh đại sư gật đầu , vậy mọi chuyện đã rõ ràng . Minh Hạnh đại sư nhìn Nguyễn Minh Hiếu , thản nhiên nói " ngươi không cần phải giả bộ , trên người ngươi có khí tức của tà ma, ta không nhìn nhầm đâu , còn nữa trên tay ngươi dấu vết màu đỏ do chạm vào chu sa lâu ngày , tuyệt đối không thể sai được . Đứa bé kia có thù gì với ngươi , tại sao ngươi lại làm vậy với nó ? "
Nguyễn Minh Hiếu còn muốn giả vờ ngu , vợ Công Sơn đột nhiên sông lên , khóc lóc mắng Nguyễn Minh Hiếu :" Nhất định là do ngươi làm , nhất định là ngươi , ngươi là đồ lòng lang dạ sói , đồ độc ác !"
Cha con Nguyễn Công Đại vất cả tiến nên kéo cô ấy lại , tỉ mỉ hỏi , vợ của Công Sơn là Uyển Nhi mới không dám giấu giếm , vừa khóc cô vừa kể bí mật ngày sưa . Nhà mẹ cô ở thôn kế bên , khi đó Nguyên Minh Hiếu còn trẻ có làm qua nghề mộc ở gần nhà cô . Đôi khi đồ dùng nhà cô hỏng có nhờ hắn qua sửa , cho nên quen biết hắn
Có một lần sau khi đi học về ,nghe thấy trong con hẻm nhỏ có tiếng rên rỉ , đi tới xem thì nhìn thấy Nguyễn Minh Hiếu bị thương nặng , không thể di . Vội vàng dìu hắn về nhà rồi tìm bác sĩ đến cấp cứu . Sau khi Nguyễn Minh Hiếu khỏi có đến nhà cảm tạ , ngỏ ý muốn nhận cô là em nuôi kết nghĩa , thịnh tình không thể từ chối , Uyển Nhi cũng đồng ý
Từ đó về sau , mỗi khi Nguyễn Minh Hiếu di xa về đều mua quà tặng cô, thường xuyên qua lại , hai người càng ngày càng thân nhau . Uyển Nhi cũng coi hắn như là anh trai , hết lòng đối đãi . Năm Uyển Nhi mười tám tuổi từ từ hiểu được nam nữ khác biệt , tình yêu nam nữ . Sợ người đời gièm pha , không cho Nguyễn Minh Hiếu lui tới thường xuyên nữa .
Hai năm sau , được người quen mai mối , cô kết hôn với Công Sơn . Nguyễn Minh Hiếu biết chuyện, có đến tìm cô và tặng cho cô chiếc nhẫn vàng , bảo cô từ hôn với Công Sơn rồi gả cho mình .
Uyển Nhi giật mình hoảng sợ , đương nhiên là từ chối . Nguyễn Minh Hiếu tức giận muốn bắt cóc cô , cô cố hết sức chống trả cắn nên tay hắn , hắn đau quá mới thả cô ra , như vậy cô mới may mắn trốn thoát
Cô vốn sợ chuyện này đồn ra ngoài bị mọi người hiểu nhầm , huống hồ Nguyễn Minh Hiếu chưa làm gì được cô , cho nên ngoại trừ bố mẹ cô ra cô không hề nói cho ai khác . Sau đó Nguyễn Minh Hiếu có lỗ lực tiếp cận cô ,nhưng cô đã cảnh giác , không cho hắn có cơ hội tiếp xúc với mình nữa
Về sau Nguyễn Minh Hiếu đổi nghề , cũng không quay lại tìm Uyển Nhi nữa
" Tôi vốn cho rằng chuyện quá khứ này đã qua . Thật không ngờ ngươi lại độc ác như vậy , còn dám trả thù nên con của tôi . Uổng công năm đó tôi cứu ngươi một mạng " Uyển Nhi không kiềm được tức giận mà mắng thẳng mặt Nguyễn Minh Hiếu. Chồng của cô Công Sơn cũng đột nhiên xông tới , vạch áo của Nguyễn Minh Hiếu nên , đúng là có vết xẹo nhàn nhạt do răng gây ra
Chứng cứ vô cùng xác thực, Nguyễn Minh Hiếu không còn chống chế , nhất thời mặt xám như tro
"Ta đoán đạo thuật ngươi học được là của môn phái nhỏ bên trung quốc , có đúng không ?" Minh Hạnh đại sư hời hợt nói " lúc cô ấy từ chối ngươi , ngươi ghi hận trong lòng , nhưng tại sao ngươi phải chờ đơin đến bây giờ mới trả thù ?"
" Quan tử trả thù , mười năm chưa muộn ". Ánh mắt Nguyễn Minh Hiếu đầy thù hận rơi vào người của Công Sơn , cắn răng gằn từng chữ " Dám cướp người phụ nữ của ta , ta sẽ khiến cả nhà người đoạn tử tuyệt tôn . Để cho các ngươi tận mắt nhìn thấy con trai các ngươi biến thành hành thi , giết sạch từng người trong nhà ! Ha ha ha , tuy rằng ta bị phát hiện nhưng con trai các người đã chúng phải khí độc , không thể cứu được nữa rồi ,ha ha ha , tất cả các ngươi hay chôn cùng nó di , ha ha ha !"
Hắn đột nhiên vùng vằng thoát khỏi khống chế , lấy dao từ túi ra cứa cổ tự tử , máu từ cổ họng tuôn ra không ngừng , sặc nên mấy tiếng rồi chết lịm đi
Mọi người xung quang thấy sự việc sảy ra nhanh chóng không khỏi ngây người , mở to hai mắt nhìn thi thể của Nguyễn Minh Hiếu , không ai hé miệng nói gì
Nguyễn Công Đại thở dài , lẩm bẩm nói " thật không ngờ hắn lại thâm độc như vậy "
" A Di Đà Phật , hắn đã lún quá sâu vào ái hận tình thù , tính cách nham hiểm ,ngang tàn . Lại còn biết dùng tà thuật để hại người nhàm trốn tránh pháp luật , dù sao thần không biết quỷ không hay . Nếu không gặp được bần tăng , e rằng cả nhà ông già trẻ lớn bé sớm muộn gì cũng trở thành hành thi , gây hoạ quê nhà "
Nguyễn Công Đại cùng với con đâu , con trai cả quỳ xuống trước mặt Minh Hạnh đại sư không ngừng dập đầu cảm tạ " Tạ ơn đại sư cứu mạng , xin đại sư hãy mở lòng từ bi mà cứu lấy cháu trai của tôi "
Minh Hạnh đại sư đỡ ba người đứng dậy , đưa họ chở về nhà
Còn thi thể của Nguyễn Minh Hiếu được người làng mai táng luôn tại nghĩa địa , vì tự sát nên dễ dàng sử lý mọi chuyện . Chôn cất xong ,Minh Hạnh đại sư đọc một bài văn cầu siêu , siêu độ cho hắn xuống âm ty tránh cho hắn ở lại nhân gian làm điều tác quái
Về đến nhà , Minh Hạnh đại sư quan sát tình hình của Nguyễn Phi Long ,nói với nhà Nguyễn Công Đại rằng " hắc khí này voi cùng lợi hại ,tiếp xúc lâu ngày nó đã ăn sâu vào trong cơ thể , trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thanh trừ , phải điều dưỡng không giãn đoạn hai năm mới hoàn toàn hết được . Ta cũng không thể ở nhà ông lâu như vậy được ,vừa hay cháu trai ông là kì tài tu luyện , ta định mang nó về Thiên Quang Tự , thu nhận làm đệ tử ,dạy nó phật pháp và pháp thuật của Thiên Quang Tự , nhà ông thấy thế nào ?"
Cả nhà Nguyễn Công Đại nhìn nhau , Nguyễn Phi Long là con trai duy nhất trong nhà , chắc chắn họ không nỡ để nó đi , nhưng cân nhắc nặng nhẹ thì quan trọng nhất vẫn là giữ tính mạng của cháu trai
" Đại sư , làm hoà thượng có phải đến chết cũng không được kết hôn không?" . Uyển Nhi sợ hãi hỏi , là một người mẹ , cô chỉ quan tâm nhất chuyện này
" Đúng là làm tăng nhân thì không được kết hôn , nhưng nếu nó gặp duyên trần hoặc người mình thích thì nó vẫn hoàn tục để kết hôn được mà . Đến lúc đó ta tuyệt ko can ngăn " thấy người nhà đồng ý , Minh Hạnh đại sư mừng thầm trong lòng .
" Thế nhưng cháu trai tôi còn chưa biết chữ.. "
" Cái này dễ thôi , cách Thiên Quang Tự không xa có trường học , ban ngày nó đi học , buổi tối trở về theo ta học phật pháp , sẽ không làm lỡ cuộc đời của nó . A Di Đà Phật , ta không không muốn nhận tiền của các người , chỉ giúp các người nuôi dạy thật tốt . Các người nếu nhớ nó thì bất cứ lúc nào có thể đến thăm
Nghe đại sư nói như vậy , không đồng ý cũng không được. Người nhà Nguyễn Công Đại liền cảm tạ đại sư , nhiệt tình thiết đãi một bữa thịnh soạn . Sáng sớm hôm sau , Minh Hạnh Đại sư muốn rời khỏi , để lại địa chỉ và dãy số điện thoại rồi dặn dò Nguyễn Công Đại " Bây giờ ta phải về gấp để kịp chữa trị cho cháu trai ông , khi nào phát hiện ra tung tích tên quỷ kia phải báo ngay cho ta !"
Sau đó cõng Nguyễn Phi Long lên , cả nhà lưu luyến tiễn biệt nhìn hình bóng hai người dần rời khỏi thôn .