Chương 8: Chỗ tốt thì ngươi cầm, oan ức thì ta cõng!!!

Tại thời điểm đồng hồ đếm ngược còn lại một phút, Lý Văn Cường đang ngồi xếp bằng ở chỗ ngồi đột nhiên rung mạnh toàn thân.

Onggg một tiếng, trong đầu Lý Văn Cường liền sinh ra một sự giao thoa.

Cùng lúc đó, đan điền của Lý Văn Cường vốn chỉ là một mảnh đen kịt đã bắt đầu xuất hiện một sợi khói trắng.

Hắn đã trở thành một Tu chân giả!

Bước vào Luyện Khí kỳ tầng một!

Phàm là người mới nhập môn vào tu chân, phàm là người sinh ra một sợi chân nguyên trong đan điền, thì đều đại biểu cho phạm trù siêu thoát phàm nhân và tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một.

Tu chân chia ra tám Đại cảnh giới gồm: Luyện Khí kỳ (sáu tầng), Ngưng Khí kỳ (ba tầng), Trúc Cơ kỳ (ba tầng), Kim Đan kỳ (ba tầng), Nguyên Anh kỳ (ba tầng), Hóa Thần kỳ (ba tầng), Xuất Khiếu kỳ (ba tầng), Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ!

Một cảnh giới chính là một đạo quan, và mỗi một đạo quan đều có vô số kỳ tài ngút trời bị kẹt lại.

Mà ngay tại lúc bên trong đan điền của Lý Văn Cường xuất hiện một sợi chân nguyên, thì trong nháy mắt, đám mây đen bên trên bầu trời liền biến mất không thấy tăm hơi. Thay vào đó chính là vạn lý tinh không, vạn dặm không mây.

Cùng lúc đó, trong đầu Lý Văn Cường và Cửu Huyền chân nhân đều đồng thời vang lên một đạo âm thanh:

"Chúc mừng túc chủ Lý Văn Cường đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, lần thứ nhất tu luyện. Chúc mừng túc chủ Lý Văn Cường thu hoạch được gói quà tân thủ lớn, mời túc chủ kiểm tra và nhận quà."

"Chúc mừng quần chúng vây xem tạm thời được miễn bị trừng phạt."

Lý Văn Cường nghe xong liền thở dài một hơi, mà Cửu Huyền chân nhân cũng thở dài một hơi cùng lúc với Lý Văn Cường.

Khuôn mặt Cửu Huyền chân nhân đen lên vì hắn đã quá phiền muộn.

Nếu loại phiền muộn này mà thả tại nội tâm của người không mạnh mẽ, thì đoán chừng tâm tính của hắn đều sẽ bạo nổ. Cửu Huyền chân nhân thầm mắng:

“Chỗ tốt thì ngươi cầm, oan ức thì ta cõng!!!

Chỗ tốt thì ngươi cầm, chỗ chết thì ta đi!!!

Chỗ tốt thì ngươi cầm, tổn thất thì ta nhận!!!

Chỉ bởi vì ta là kẻ liếc mắt nhìn ngươi nhiều nhất trong đám người, rồi cứ như vậy mà ta đã trở thành một người qua đường may mắn. Ta quá may mắn a!!!”

Cửu Huyền chân nhân thấy Lý Văn Cường vẫn đang ngồi xếp bằng ở chỗ ngồi, trong mắt Lý Văn Cường đang tràn ngập vẻ chấn động. Biểu lộ của Lý Văn Cường khi thì nghi hoặc, khi thì kích động.

Cửu Huyền chân nhân là một người rất tinh. Hắn chỉ liếc mắt một cái thì đã thấy ngay Lý Văn Cường đang quan sát một thứ gì đó bên trong thức hải của mình. Tâm niệm của Cửu Huyền chân nhân không khỏi khẽ động:

“Thiên Đạo làm ra chiến trận lớn như thế mà chỉ để Lý Văn Cường đi làm nhiệm vụ, rồi sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ sẽ thu được một gói quà tân thủ lớn. Đến cùng hắn đã thu được cái đồ vật ghê gớm gì trong gói quà lớn đó?’’

Cửu Huyền chân nhân càng nghĩ càng thấy tim mình đập rộn lên. Sau đó hắn có chút kiêng kị mà ngẩng đầu lên liếc nhìn bầu trời một cái. Hắn thấy tất cả mây đen đều đã tiêu tán, do đó trong ánh mắt của hắn lúc này cũng đã hiện lên một vệt tham lam không nén được nữa. Cuối cùng Cửu Huyền chân nhân thử thăm dò Lý Văn Cường mà nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi ổn chứ?"

Lý Văn Cường liền giật mình tỉnh lại. Hắn nhìn Cửu Huyền chân nhân một hồi rồi trong lòng hắn bỗng cảm nhận được một chút cảm giác nguy cơ. Sau đó Lý Văn Cường bình tĩnh đứng lên nói:

"Ta vẫn ổn!"

Cửu Huyền chân nhân tiến lên một bước và cười ha hả nói:

"Ta nghe nói ngươi thu được một gói quà tân thủ lớn phải không?"

Lý Văn Cường vội vã lui về sau một bước rồi cà lăm nói:

"Đờ… đúng. . ."

Cửu Huyền chân nhân lại hỏi:

"Đến đến! Nói một chút cho ta biết với! Có cái gì trong gói quà tân thủ lớn thế?"

Lý Văn Cường đáp:

"Không có gì! Chỉ là một quyển sách mà thôi!"

Cửu Huyền chân nhân hỏi tiếp:

"Trên sách viết cái gì?"

Lý Văn Cường đáp:

"Trên sách viết là học tập cho giỏi, mỗi ngày đều phải hướng lên, chúng ta phải tự lực tự cường!"

Cửu Huyền chân nhân liền lâm vào một trận bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười. Hắn trừng trừng hai mắt đánh giá Lý Văn Cường rồi lạnh giọng nói:

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi tốt tốt nói. . ."

Àooo!!!

Đột nhiên cuồng phong nổi lên.

Bên trên bầu trời lại tụ họp ra một đám mây đen.

Cùng lúc đó, trong đầu Cửu Huyền chân nhân cùng với Lý Văn Cường đều đồng thời vang lên một đạo âm thanh:

"Kiểm trắc thấy người qua đường bị tỏa định sắp phản phệ mẫu thể túc chủ. Cảnh cáo! Mời túc chủ thối lui đến cự ly an toàn để cho túc chủ tránh gặp phải ngộ thương, bởi vì hệ thống lập tức sẽ mở ra thiên phạt."

"Thiên Đạo cảnh cáo lần thứ nhất đối với người qua đường. Mời ngươi tôn trọng một chút đối với mẫu thể. Lập tức mở ra thiên phạt."

". . ."

Lý Văn Cường cùng Cửu Huyền chân nhân đều đồng thời sững sờ. Bọn hắn cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút. Sau đó bọn hắn liền nhìn thấy một đám mây đen vô cùng nặng nề, trong mây đen có thiểm điện đang không ngừng xuyên qua.

Lúc này Cửu Huyền chân nhân nuốt nước miếng kêu ực một tiếng.

Mồ hôi lạnh chảy ra khắp người hắn.

Mà mồ hôi lạnh này còn chảy xuôi mà ra giống như thác nước.

Giờ khắc này, Cửu Huyền chân nhân đã cảm nhận được thiên uy càng khủng bố hơn so với trước.

Lý Văn Cường liếc mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Huyền, rồi sau đó hắn liền xoay người bỏ chạy. Lý Văn Cường thầm nhủ:

“Cháu trai này vừa rồi muốn cướp đồ của ta sao? Ngươi sẽ gặp phải sét đánh a! Đến ta mà ngươi cũng dám cướp đoạt ư?”

Cửu Huyền chân nhân nhìn Lý Văn Cường đang muốn chạy trốn thì trong lòng hắn lúc này liền mát lạnh:

“Không!!!

Lão tử bỏ ra nhiều đại giới như vậy nên không thể tại thời điểm vừa mới mở khóa ra thì liền chết được a!

Không!!!”

Cửu Huyền chân nhân cũng là một người quyết đoán. Do đó hắn liền gấp gáp quỳ bịch một tiếng trên đất, rồi cuồng loạn mà hét lớn lên:

"Đồ nhiii!!! Tha thứ cho vi sư điii!!! Vi sư sai rồiii!!!"

Hắn vừa dứt lời thì Lý Văn Cường cũng liền dừng bước. Và đám mây đen bên trên bầu trời kia cũng bắt đầu dần dần tán đi.

Tê!!!

Trong lòng Cửu Huyền chân nhân lúc này vẫn còn sợ hãi mà liếc mắt nhìn lên bầu trời. Hắn đã bị dọa đến toàn thân run rẩy giống như người cảm lạnh. Hắn vô cùng phẫn hận nhìn về phía Lý Văn Cường, hắn đã tức giận đến sắp thổ huyết:

“Chỗ tốt thì ngươi cầm, oan ức thì ta cõng!!!

Chỗ tốt thì ngươi cầm, chỗ chết thì ta đi!!!

Chỗ tốt thì ngươi cầm, tổn thất thì ta nhận!!!

Chỗ tốt thì ngươi cầm, ta muốn hỏi mà cũng không thể hỏi một chút a!”

Cửu Huyền chân nhân nhấc lên hai chân mềm nhũn của mình. Hắn liếc nhìn bầu trời một cái, rồi lại liếc nhìn Lý Văn Cường giống như đang nhìn sao chổi. Nội tâm của hắn bây giờ chỉ một lòng muốn cao chạy xa bay mà thôi.