Chương 50: Ta cũng có thể làm!

Trong bóng đêm mê mang, từ đầu đến cuối Lý Văn Cường cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ nhớ là sau khi mình đột phá vào Luyện Khí tầng năm, rồi hắn liền đi ra ngoài để khoe khoang một chút. Hắn muốn đắc ý một chút tại trước mặt Cửu Huyền, muốn khoe khoang một chút thiên phú ngưu bức của mình tại trước mặt hai huynh đệ Văn Cường.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp nói hết câu thì cả người liền bị trấn áp xuống lòng đất.

Tại bên trong hắc ám vô cùng u tĩnh, có ba cái vấn đề dần dần nổi lên trong lòng Lý Văn Cường:

Ta là ai?!!

Ta đang ở đâu?!!

Ban đêm ta sẽ ăn cái gì?!!

Không biết trôi qua bao lâu, có lẽ là một phút đồng hồ, cũng có lẽ là một thế kỷ.

Lý Văn Cường nghe thấy trên đỉnh đầu mình có âm thanh đào đất kẽo cà kẽo kẹt. Sau đó hắn liền cảm thấy đầu mình bị người ta nắm chặt, còn mình giống như củ cải đang bị người ta nhổ ra từ bên trong lòng đất.

Lý Văn Cường bị nắm lấy gáy cổ áo, rồi hắn bị Cửu Lý chân nhân giữ tại trên tay giống như là một con chuột chũi. Lý Văn Cường một bên quan sát hoàn cảnh chung quanh, một bên phủi sạch lấy bụi đất trên người mình.

Lý Văn Cường vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Cửu Lý biểu lộ đầy mắt ghét bỏ.

Sau đó hắn lại nhìn về một góc khác của đình viện, Lý Văn Cường thấy Cửu Huyền cũng nhổ Trương Văn Cường ra từ bên trong lòng đất.

Lý Văn Cường ấy ấy một tiếng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì thế?!!"

Cửu Lý buông xuống Lý Văn Cường rồi hắn ung dung nói:

"Về sau ngươi đừng có mà ăn nói lung tung! Một tên Luyện Khí tầng năm như ngươi mà cũng dám đắc ý tuyên bố muốn trấn áp Tử Vân Phái trước mặt nhị trưởng lão sao?"

Lý Văn Cường rụt cổ một cái rồi hỏi:

“Nhị trưởng lão hả?!! Hắn ở chỗ nào đâu?!!”

Lý Văn Cường quay đầu nhìn quanh bốn phía nhưng không hề thấy người nào khác.

Cửu Lý lườm Lý Văn Cường một phát, nói:

"Đừng tìm nữa! Nàng đã sớm rời đi rồi! Về sau khi nói chuyện ngươi nên chú ý một chút, đừng có không chia phân tấc như thế!"

Lúc này, hai huynh đệ Văn Cường cũng đi tới và quan sát trên dưới Lý Văn Cường một chút.

Bỗng nhiên Lưu Văn Cường hét lên một tiếng:

"Trời ạ! Tại sao ngươi lại đột phá rồi! Đã tiến vào Luyện Khí tầng năm a!"

Trương Văn Cường nghe Lưu Văn Cường nói vậy thì trái tim của hắn liền nhảy một cái, đồng thời hắn cũng đã bị dọa đến giật nảy mình. Trương Văn Cường vốn là muốn tìm Lý Văn Cường để nói một chút chuyện nhưng liền quên bén mà kinh hồn hỏi:

"Tại sao mà ngươi tu luyện lại đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy hả?!! Cái này. . . ngươi lại đột phá vào Luyện Khí tầng năm rồi sao?!!"

"Trời ơi! Lão Lý! Đến cùng ngươi có phải là yêu quái hay không a?!! Ngươi đến Tử Vân Phái mới bao lâu mà đã đột phá tới Luyện Khí tầng năm rồi!!!"

Lý Văn Cường chỉ đứng phủi phủi bụi đất trên quần áo và cười cười không nói mà thầm đắc ý:

‘Một khi ta đã trang bức thành công, thì lúc này vô thanh sẽ thắng hữu thanh

a!’

Dần dần, ánh mắt của hai huynh đệ Văn Cường khi nhìn về phía Cửu Lý chân nhân đã bắt đầu sản sinh biến hóa. Bọn hắn đã có chút ái mộ với Cửu Lý chân nhân. Sau đó trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra một đạo ý nghĩ to gan: ‘Tu chân giả chúng ta vì tu hành mà không từ thủ đoạn, vậy thì ta liền không từ thủ đoạn đi!’

Cửu Lý chân nhân bị hai huynh đệ Văn Cường nhìn đến toàn thân không được tự nhiên. Hắn liền vừa quát và vừa đá cho Trương Văn Cường một cước bay xa:

"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn hả?!!"

Trương Văn Cường bị đá văng về phía xa xa, sau đó hắn chậm rãi bò lên rồi có chút xấu hổ cười nói:

"Cửu Lý sư thúc! Kỳ thật ta có chuyện chôn giấu trong lòng rất lâu rồi!"

Cửu Lý chân nhân nghi ngờ nhíu mày hỏi:

"Chuyện gì?"

Trương Văn Cường cười nói:

"Cửu Lý sư thúc! Kỳ thật ta cũng muốn tiến bộ, ta cũng muốn đề thăng a. . ."

Bỗng nhiên Bànhhh một tiếng.

Cửu Lý chân nhân lại đá thêm một cước và Trương Văn Cường lại bay đi lần nữa. Sau đó hắn quát:

"Ngươi muốn tiến bộ thì đâu có chuyện gì liên quan tới ta chứ!!!"

Trương Văn Cường lại chăm chỉ không ngừng đứng lên, rồi hắn tiếp tục đi đến trước mặt Cửu Lý cười lấy lòng nói:

"Ta nói này. . . Cửu Lý sư thúc, chúng ta có thể trao đổi nhu cầu lẫn nhau mà!"

Cửu Lý càng nghe càng thấy có gì đó không đúng. Trong lòng hắn luôn có một cảm giác là lạ:

‘Trao đổi nhu cầu lẫn nhau là ý gì?!!’

Trương Văn Cường liền cúi đầu rồi có chút xấu hổ mà yếu ớt nói:

"Kỳ thật, dáng dấp của ta cũng không kém a! Ta thắng ở tuổi trẻ và sự non nớt. . . Sự tình mà Lý Văn Cường có thể làm, kỳ thật ta cũng có thể làm a!"

Thoại âm vừa rơi xuống, Lưu Văn Cường đứng ở bên cạnh Trương Văn Cường lập tức mang bộ mặt tràn đầy ghét bỏ mà cách xa khỏi Trương Văn Cường mấy bước. Đồng thời Cửu Huyền cùng Lý Văn Cường cũng đầy mặt hồ nghi mà nhìn xem Trương Văn Cường nghĩ:

‘Tên này đến cùng đang muốn nói cái gì đây?!!’

Cửu Lý chân nhân như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn Lý Văn Cường. Sau đó hắn lại nhiều thêm hứng thú mà nhìn Trương Văn Cường một chút. Rồi Cửu Lý cười nói:

"Lý Văn Cường dám đớp cứt, còn ngươi có dám hay không?"

Cửu Lý vừa nói xong thì hắn liền quay người trở về phòng của Lý Văn Cường.

Lý Văn Cường lúc này đã tức đến muốn nổ. Thời điểm hắn muốn phát tác thì Cửu Huyền đưa tay níu hắn lại rồi cười khổ nói:

"Ngươi để hắn mắng ngươi qua hai câu cửa miệng thì lại có làm sao a!"

Cửu Huyền lại thấp giọng nói ra:

"Hắn đã thể hồ quán đỉnh để mắng ngươi, cũng là đã tự hủy đi căn cơ của hắn a! Nếu không phải ngươi đã khóa lại hắn. . . thì đến thân nhi tử của hắn là cũng sẽ không bao giờ thể hồ quán đỉnh cho đâu. Vậy ngươi để hắn mắng ngươi qua hai câu cửa miệng thì lại có làm sao a!"

Lý Văn Cường quay đầu lại nhìn Cửu Huyền với ánh mắt nghi ngờ hỏi:

"Cái gì mà tự hủy đi căn cơ chứ?"

Ánh mắt Cửu Huyền có chút mờ mịt nói:

"Kỳ thật, có đôi khi. . . những kẻ tu chân giả truyền thống như hắn đã xem linh căn trọng yếu hơn cả tính mạng. Mà sau khi thể hồ quán đỉnh thì linh căn của hắn sẽ bị hao mòn, sẽ không còn tinh thuần như trước nữa. Nếu hắn thể hồ quán đỉnh nhiều thêm mấy lần, thì có khả năng tam linh căn của Cửu Lý sẽ rơi xuống song linh căn a! Do đó sau khi Cửu Lý thể hồ quán đỉnh cho ngươi thì ta khẳng định hắn đang vô cùng nóng tính. Vì thế ngươi đừng đi trêu chọc hắn, không cẩn thận hắn thật sự cam lòng đồng quy vu tận với ngươi để kéo hoàng đế xuống ngựa đó!"

Lý Văn Cường trầm mặc trong chốc lát rồi hắn càng cảm thấy mờ mịt.

Các đại lão đều nói đến sự tình tam linh căn hay song linh căn gì gì đó, nhưng hắn đều nghe không hiểu. Lý Văn Cường hiện tại cũng không rõ ràng linh căn này đến cùng là cái quái gì, hình dạng nó như thế nào.

Bởi vì hắn không có linh căn a!

Lý Văn Cường phản bác hỏi:

"Chẳng lẽ thể hồ quán đỉnh không phải là phóng thích ra chân khí sao? Hắn về nhà bù lại cũng được mà! Tại sao chuyện này còn có quan hệ cùng với linh căn cơ chứ?"

Cửu Huyền mang sắc mặt nghiêm túc nói:

"Linh căn tồn tại ở bên trong cơ thể tu chân giả, và chỉ cần ngươi bắt đầu tu chân thì linh khí trong thân ngươi liền không ngừng uẩn dưỡng linh căn. Linh căn này sẽ càng ngày càng cường đại, giúp cho tốc độ tu luyện của ngươi cũng sẽ càng lúc càng nhanh. Nhưng vào thời điểm thể hồ quán đỉnh, chân nguyên bản mệnh để uẩn dưỡng linh căn sẽ trôi ra theo chân nguyên phổ thông. Nếu làm vậy trong thời gian lâu dài, thì chân nguyên bản mệnh để uẩn dưỡng linh căn liền sẽ tiêu tán hết!"

"Tựa như là thực vật ngâm trong nước. Nếu ngươi rút khô hết nước, thì thực vật sẽ mất đi dưỡng chất, và qua một thời gian ngắn nó sẽ chết!"

Lý Văn Cường gật gật đầu như có điều suy nghĩ. Lúc này hắn càng thêm nghi ngờ, càng thêm tò mò.

‘Con hàng linh căn này cuối cùng là cái thứ gì đây ta?!!’

. . .