Chương 5: Lý Văn Cường ta ở đây! Ngươi có gì muốn làm?

Sau này, Lý Văn Cường càng là đề ra một câu thơ lên trên Hàn Sơn tự:

‘Mặt trăng lặn xuống sương tỏa đầy trời, đèn Giang Phong trên thuyền chài sầu như ru ngủ.

Hàn Sơn tự bên ngoài Cô Tô Thành, vang lên tiếng chuông nửa đêm gọi đến khách chèo thuyền.’

Đoạn thơ này vừa mới ra thì liền chấn kinh toàn bộ Cô Tô Thành. Đại danh của Lý Văn Cường cũng liền vang vọng toàn bộ Nam Châu. Hắn đã được khen là đệ nhất tài tử xứ Cô Tô. Mà Trương Y Y lúc này liền bắt đầu hãm sâu dưới tài hoa của Lý Văn Cường và nàng đã vô pháp tự kềm chế con tim của mình mà thầm mến Lý Văn Cường.

Sau đó, Lý Văn Cường càng là truyền xướng ra một ca khúc gọi là « Chung Vô Diễm ». Trong đó có một đoạn ca từ:

"Dẫu không có được sự cho phép của nàng thì ta cũng sẽ yêu nàng. Lẫn nhau chúc phúc mềm lòng hoặc là cho phép ta hôn nàng đi. Ta thống hận thành thục đến không cần, nàng có thấy ta mê say nụ cười xinh đẹp phảng phất như mùa đông đang uống dòng nước tuyết hay chăng. . ."

Ca từ của đoạn nhạc này đã rung động thật sâu đến linh hồn của Trương Y Y. Nàng cảm thấy bài hát này như đang nói tới chính mình.

Nàng thầm mến Lý Văn Cường, dù cho nàng không thể đạt được sự cho phép của hắn, thì nàng cũng sẽ yêu hắn.

Mỗi đêm khi nàng hát lên bài hát này, thì Trương Y Y đều lấy nước mắt để rửa mặt...

Do đó khi thấy người đến gây sự với Lý Văn Cường, thì nàng nhất định phải ra ngoài để xem cho rõ ngọn ngành.

Rất nhanh sau đó, tại cửa thành, nơi Cửu Huyền chân nhân đang đứng đều đã chật kín hết chỗ. Tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt bất thiện để nhìn xem Cửu Huyền chân nhân.

Bọn hắn không dám nói cái gì, nhưng lại dám sử dụng ánh mắt để biểu đạt sự bất mãn của chính mình.

Lý Văn Cường là người có tài như vậy, thiện lương như vậy, ưu tú như vậy, mà tại sao ngươi lại muốn giết hắn cơ chứ?

Cửu Huyền chân nhân cũng lười nhác giải thích cùng với nhóm phàm phu tục tử. Hắn chỉ là đứng ở nơi đó mà cấp tốc hống to:

"Lý Văn Cường, ngươi đang ở đâu? Mau ra đây! Lý Văn Cường, bần đạo có đại sự tới tìm ngươi!"

"Lý Văn Cường, cút ra đây cho ta a Lý Văn Cường!"

". . ."

Cửu Huyền chân nhân gào thét rồi lại gào thét, rồi bỗng có một con khoái mã băng băng mà tới. Hoàng Thủ Nghĩa vội vàng ghìm ngựa và lao xuống hỏi:

"Đạo trưởng! Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì?"

Cửu Huyền chân nhân tỏ ra không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn Hoàng Thủ Nghĩa rồi hét lớn:

"Ngươi mau đem Lý Văn Cường tìm ra cho ta! Nhanh!!!"

Ánh mắt Hoàng Thủ Nghĩa liền lóe lên một vẻ giãy dụa mà hỏi: "Đạo trưởng! Phải chăng Lý Văn Cường đã đắc tội đạo trưởng hay sao?"

Cửu Huyền chân nhân lạnh lùng nói:

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Mau đem hắn tìm ra cho ta!"

Hoàng Thủ Nghĩa nhìn thấy Cửu Huyền chân nhân đã không giữ được kiên nhẫn, do đó hắn cũng không dám nói thêm gì nữa mà vội vàng an bài xuống dưới. Nhưng tại thời điểm an bài hắn lại đưa mắt liếc qua một cái để tất cả mọi người đều minh bạch là: Xuất công chứ không xuất lực. . .

Nhưng mà ánh mắt của phàm nhân thì làm sao có thể giấu giếm được Cửu Huyền chân nhân đây?

Hắn vừa thấy cái dạng này của Hoàng Thủ Nghĩa thì hắn liền nổi giận. Cửu Huyền nhảy lên lâu thành rồi quan sát toàn bộ Cô Tô Thành. Sau đó khóe mắt của hắn nhăn lại rồi hắn bạo rống một tiếng:

"Thời gian là một nén hương! Nếu như bần đạo không gặp được Lý Văn Cường thì bần đạo sẽ tàn sát toàn bộ Cô Tô Thành! Đến một con chó cũng đều không sống được!"

Onggg một tiếng!

Toàn bộ Cô Tô Thành lúc này đều sôi trào lên.

Những danh môn vọng tộc chạy tới xem náo nhiệt kia cũng lập tức mang sắc mặt tái mét.

"Cái này. . ."

"Điên rồi! Điên rồi!"

"Hắn… hắn muốn đồ thành sao?"

"Ta… ta… ta… ta. . . Chúng ta chạy mau!"

"Không! Chạy là không thoát! Nếu Tu chân giả muốn đồ thành thì ai cũng đều chạy không được!"

"Nhanh! Nhanh đi tìm Lý Văn Cường a!"

"Nhanh lên! Tất cả mọi người hãy cùng nhau đi tìm Lý Văn Cường!"

"Cái tên Lý Văn Cường đáng chết này! Đồ tai họa a! Ô ô ô! Đồ sao chổi mà! Hắn đi tới đâu là chỗ đó liền gặp không may a!"

"Mau phát động tất cả lực lượng của gia tộc! Dù là đào đất sâu đến ba thước thì cũng phải tìm ra Lý Văn Cường! Ta khẳng định hắn đang giấu mình ở bên trong Cô Tô Thành! Vì ta vừa nãy mới nhìn thấy hắn chạy vào thành!"

". . ."

Lcus này sắc mặt của Hoàng Thủ Nghĩa đã cuồng biến. Hắn đột nhiên quay đầu lại rồi run giọng hô:

"Đạo trưởng, phàm nhân là căn cơ của tông phái. Vậy cớ gì mà ngài lại đi đồ thành chứ? Ngài không sợ gì mà dám coi trời bằng vung hay sao?"

Cửu Huyền chân nhân lúc này đã gấp đến cái gì cũng đều không để ý tới. Hắn cuồng hống một tiếng:

"Ta nguyện ý làm vậy sao? Ta cũng là bị buộc a! Ngọa tào! TA chỉ đến Cô Tô Thành một chuyến mà kém chút thì đến mạng của ta cũng bị mất đó! Nhanh đi tìm Lý Văn Cường cho bần đạo ngay! Ta nói cho các người biết, nếu trong một nén hương mà các người không tìm được Lý Văn Cường, thì ta cũng không sống được. Do đó các ngươi đều phải chôn cùng với ta!"

Tê!!!

Đám người liền hít một hơi lãnh khí. Tất cả mọi người ở đây đã cảm thấy một luồng hơi lạnh xông lên thiên linh cái.

Đến cùng Cửu Huyền chân nhân đã thụ ủy khuất tới cỡ nào đây?

Dĩ nhiên là hắn đang khóc sao?

Đúng! Tất cả mọi người đều nhìn thấy Cửu Huyền chân nhân đang khóc!

Con mắt của Cửu Huyền đang đỏ rực lên, và hắn đứng ở nơi đó mà nổi trận lôi đình rồi cấp tốc hống to.

Trời ạ! Đến cùng Lý Văn Cường đã có bản lĩnh gì mà lại có thể để cho nước mắt Cửu Huyền chân nhân rơi xuống được chứ?!!

Lúc này, ở tại một góc đường, Trương Y Y vừa mới tới nơi thì đã nghe thấy được âm thanh của Cửu Huyền chân nhân. Sau đó nàng liền ngồi co quắp ở trên mặt đất, sắc mặt nhợt nhạt đi mà thì thào một tiếng:

"Đến cùng là như thế nào đây?"

"Văn Cường làm sao mà lại trêu chọc phải tiên nhân chứ? Nếu tìm không thấy Văn Cường thì tiên nhân liền muốn đồ thành a!"

"Hắn nói Văn Cường đã hại hắn không thể sống được, mà Văn Cường có thể có bản lĩnh kia sao? Nhất định là tiên nhân đã oan uổng cho Văn Cường rồi..."

Trương Y Y lau đi nước mắt, bi thương đến đau xót con tim thơ ngây.

Đúng lúc này, Trương Y Y bỗng nhiên trông thấy trước mặt mình có một cái khăn tay đang đưa tới. Nàng im lặng mà ngẩng đầu lên thì trông thấy một thiếu niên đang đứng trước mặt mình.

"Văn. . ."

Vừa nói ra một chữ thì Trương Y Y vội vàng im lặng. Rồi sau đó nàng khóc nức nở mà nhìn xem Lý Văn Cường hỏi:

"Văn Cường, làm sao bây giờ?"

Lý Văn Cường dùng khăn tay nhẹ nhàng lau sạch lấy nước mắt của Trương Y Y và trong lòng hắn rất là cảm khái. Mặc dù hắn chỉ mới xuyên qua đến nơi này được có hai năm, nhưng hắn tuyệt đối không có cô độc.

Tại toàn bộ Cô Tô Thành, trừ số ít tạp mao nho nhỏ ra, thì trên cơ bản đều là fan hâm mộ đáng tin của hắn. Hắn tự nhận quả là không uổng công một đời này!

Hoàng đại nhân thiên vị Lý Văn Cường khắp nơi và các đại danh môn vọng tộc cùng với bách tính cũng đều ủng hộ Lý Văn Cường.

Trương Y Y cũng thầm mến Lý Văn Cường và xem Lý Văn Cường chính là bản thân nàng.

Nhìn kỹ vào cái gương mặt phấn điêu ngọc mổ kia rồi Lý Văn Cường mỉm cười nói:

"Đừng sợ!"

Sau khi nói xong, Lý Văn Cường đột nhiên quay người lại. Hắn như một vị anh hùng việc nghĩa chẳng từ nan mà hướng về phía lâu thành mà sải bước đi. Hắn cho rằng, mình lúc này đang giống như là một vị anh hùng cái thế thấy chết không sờn!

Mà Trương Y Y thì đang nhìn si ngốc bóng lưng của hắn. Nàng cũng cho rằng hắn là người như vậy.

Trong nháy mắt toàn bộ Cô Tô Thành đã yên tĩnh trở lại. Khi tất cả mọi người nhìn thấy Lý Văn Cường đi ra thì ánh mắt bọn họ đều trở nên rất phức tạp...

Cửu Huyền chân nhân đứng ở bên trên cửa thành và hắn cũng đã nhìn thấy Lý Văn Cường. Lúc này trong lòng hắn liền thở dài một hơi.

Lý Văn Cường từng bước một mà đi tới.

Một cơn gió thổi qua làm vung lên áo dài của Lý Văn Cường.

Đứng trên đầu đường, Lý Văn Cường ngạo nghễ mà ngẩng đầu lên rồi quát một tiếng:

“Lý Văn Cường ta ở đây! Ngươi có gì muốn làm?"

Nói thật là sau khi Lý Văn Cường đã tỉnh táo lại, thì hắn bỗng nhiên mơ hồ biết được đại khái sự tình...

Lý Văn Cường nhìn về đám mây đen kia và Cửu Huyền chân nhân đang cấp tốc hống thì liền tự hỏi:

“Chẳng có nhẽ hệ thống đã thật sự xảy ra vấn đề rồi chăng?”