Cùng lúc đó, Cửu Huyền chân nhân mang theo ba người thiếu niên một đường hướng về Kê Lung Sơn mà bay đi. Tốc độ bay của hắn rất nhanh, mà lại càng lúc càng nhanh hơn, bởi vì hắn nghĩ rằng mình phải mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Từ đầu đến cuối, trong lòng hắn luôn có một sự khó chịu không hiểu nổi. Hắn luôn cảm thấy dường như là có chuyện gì đó sắp phát sinh, khiến cho mí mắt của hắn không ngừng giật loạn.
Cửu Huyền chân nhân thầm mắng:
“Xui xẻo! Thật là xui xẻo a! Tại sao định mệnh lại để cho ta đụng phải cái loại sao chổi trăm ngàn năm khó gặp kia chứ?!!"
Hắn càng nghĩ càng giận, trong lòng hắn lại có chút hối hận vì lúc ấy mình đã không giết Lý Văn Cường.
“Tên kia là loại sao chổi trời sinh đã mang vận rủi, nếu ta tiếp xúc với hắn thì sẽ rất xúi quẩy! Nhưng nếu như ta giết hắn, vậy khí vận của ta có thể tăng cường hay không?”
Cửu Huyền chân nhân càng nghĩ càng thấy đúng.
Hắn nhíu lại hai mắt rồi nói ra với âm thanh lạnh lùng:
"Ba người các ngươi ở trên sườn núi chờ ta, một lát nữa ta sẽ trở về!"
Nói xong, hắn vung tay lên làm cho ba người thiếu niên bị một cỗ lực lượng vô hình kéo lên phía trên một ngọn núi. Ba người kia không dám nói gì mà đành thành thành thật thật đứng yên trên ngọn núi, đồng thời cả đám đưa mắt nhìn về phía Cửu Huyền chân nhân đang bay đi xa.
Tên tiểu mập mạp kia vẫn rất cơ linh mà khẽ hỏi:
"Đạo trưởng muốn đi làm cái gì đây?"
Một thiếu niên nhỏ gầy trong nhóm lắc đầu nói:
"Không biết! Nhưng hướng đó là hướng để quay về Cô Tô Thành a! Đại khái là Đạo Trưởng còn có chuyện gì đó vẫn chưa làm xong đi! Hả?!! Các ngươi nhìn kìa, làm sao mà đỉnh đầu của đạo trưởng lại tụ tập ra một đám mây đen thế kia?!!"
Hai người khác đồng thời hô lên:
"Ngọa tào! Trời ạ!"
". . ."
Bay lên cao lại bay lên cao, lúc này Cửu Huyền chân nhân cũng dần dần phát hiện ra dường như có cái gì đó không đúng.
Hắn tự hỏi một câu:
"Hả?!! Tự nhiên ánh nắng lại bị biến mất thế này?!!"
Cửu Huyền chân nhân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hắn liền thấy một đám mây đen vô cùng nặng nề đang áp bách trên đỉnh đầu hắn. Trong đám mây đen này còn có lôi đình màu tím xuyên qua xuyên lại.
Tê!!!
Cửu Huyền chân nhân hít một hơi lãnh khí. Con ngươi của hắn co rụt lại, hỏi:
"Đây… đây là tình huống như thế nào a?"
Sau đó hắn hét lên một tiếng thê lương:
"Khônggg!!!"
Hắn oán hận nhìn về phía Cô Tô Thành mà mắng:
"Ngươi hại ta rồi!!!"
"Ta liền biết! Ta liền biết a! Ngươi chính là một tên sao chổi!"
"Ngươi là tai tinh a! Ta chỉ mới đứng gần ngươi một chút, thế mà ngươi đã lây vận rủi cho ta rồi. . ."
"Ta phải giết ngươiii!!!"
Cửu Huyền chân nhân gầm rú vô cùng thê lương. Sau đó hắn liền xách kiếm lên bay thẳng đến Cô Tô Thành. Trong mắt hắn lúc này chính là một mảnh vô tận sát cơ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một trận thiên uy khủng bố khuấy động về phía Cửu Huyền chân nhân.
Onggg!!!
Cửu Huyền chân nhân chỉ cảm giác được trong đầu mình bỗng xuất hiện một tiếng oanh minh. Ở phía dưới thiên uy khủng bố này, hắn cảm giác mình bị từng đợt choáng đầu hoa mắt. Thân thể hắn lắc lư hai lần rồi bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh cơ giới vang lên trong đầu Cửu Huyền chân nhân:
"Chúc mừng ngài đã thành công khóa lại với Thiên Đạo hệ thống (phụ). Bởi vì ngài đã quan sát qua túc chủ Lý Văn Cường của bản hệ thống đang làm nhiệm vụ, do vậy ngài đã được tuyển chọn để trở thành một người quan sát may mắn."
Cửu Huyền chân nhân liền mộng bức:
"? ? ?"
Âm thanh cơ giới lại tiếp tục vang lên:
"Khi túc chủ Lý Văn Cường đang làm nhiệm vụ lần thứ nhất tu luyện, túc chủ Lý Văn Cường đã nảy sinh mâu thuẫn và có cảm xúc vô cùng kịch liệt đối với nhiệm vụ, do vậy hệ thống đã phán định hắn làm nhiệm vụ thất bại. Vì thế bản hệ thống đã ngẫu nhiên tuyển ra một người quan sát để tiến hành thiên phạt. Xin ngài chuẩn bị sẵn sàng để chống cự với lôi kiếp!"
Cùng lúc đó, một cỗ tin tức cùng với bộ phận ký ức (tiền căn hậu quả) của Lý Văn Cường liền tràn vào trong đầu của Cửu Huyền chân nhân.
Chỉ một lát sau, Cửu Huyền chân nhân đã hiểu rõ hoàn toàn. Hắn đã biết rõ tất cả. Hắn đã biết tại sao mình lại bị lôi kiếp để mắt tới, bao quát cả ký ức sau khi Lý Văn Cường xuyên qua, Lý Văn Cường đã bị hệ thống khóa lại và bắt đi làm nhiệm vụ.
Giờ này khắc này, Cửu Huyền chân nhân chỉ muốn khóc lên mà thôi, bởi vì hắn đã bị hệ thống trói buột!
Đột nhiên có một tiếng ầm vang thật lớn.
Cửu Huyền chân nhân còn chưa kịp nghĩ thêm điều gì, thì từ trên đám mây đen kia đã giáng về phía hắn một đạo lôi đình màu tím.
Lúc này, lông mao khắp toàn thân Cửu Huyền chân nhân đều dựng đứng lên. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm giác thấy cỗ lực lượng này không phải là thứ mà mình có thể ngăn cản nổi.
Không có chút nào do dự, Cửu Huyền chân nhân liền tế ra phi kiếm của mình để nghênh đón lôi đình đang đến.
Sưuuu một tiếng, phi kiếm đại phóng quang mang rồi bay lên bầu trời.
Cửu Huyền chân nhân cắn chặt hàm răng, rồi hắn rất có quyết tâm của tráng sĩ chặt tay mà gầm nhẹ một tiếng:
"Bạooo!!!"
Oànhhh một tiếng thật lớn làm cho đất rung núi chuyển.
Phi kiếm đột nhiên bạo tạc và tách ra một chùm sáng năng lượng. Một tòa núi nhỏ gần đó đã bị nổ thành đất bằng.
Lực lượng tự bạo của Phi kiếm làm cho một đạo lôi đình biến mất. Nhưng cùng lúc đó, thất khiếu của Cửu Huyền chân nhân cũng đã bị chảy máu, hắn liền ngồi co quắp trên mặt đất.
Hắn đã bị trọng thương!
Đây là bản mệnh phi kiếm của hắn, nên một khi phi kiếm bị hao tổn thì hắn cũng sẽ bị tổn thương.
Nhưng nếu như hắn không tự bạo phi kiếm, vậy thì hắn căn bản không có bất kỳ biện pháp nào để chống cự lại lôi đình kia. Nếu hắn không tự bạo phi kiếm thì tia lôi đình này sẽ đánh chết hắn!
Cũng may là bầu trời đã khôi phục lại vẻ sáng sủa, ánh nắng đã tái hiện.
Dường như mọi chuyện đã kết thúc!
Cửu Huyền chân nhân vẻn vẹn chỉ có tu vi Ngưng Khí kỳ, nhưng không ngờ hắn lại có thể ngạnh kháng được một đạo thiên phạt. Trong lòng Cửu Huyền chân nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời hắn cũng có chút tự ngạo cho mình.
Cửu Huyền chân nhân đứng dậy, trong ánh mắt của hắn lúc này đã hiện lên một đạo lãnh mang. Hắn nhìn về phía Cô Tô Thành, nói:
"Tiểu tạp chủng! Ngươi dám đã lây tới cho ta dạng xúi quẩy này a! Còn tỏa định ta và tổn hại cả bản mệnh phi kiếm của ta! Vậy ta chỉ có thể giết ngươi ta thì mới có thể giải trừ được sự tỏa định này đúng không? Nếu ta không giết ngươi thì ta khó mà xả được cơn hận trong lòng!"
Sau khi nói xong, Cửu Huyền chân nhân liền hướng về phía Cô Tô Thành mà chạy như điên. (phi kiếm đã nổ nên hắn đành phải chạy bộ.)
Sự ngây thơ của Cửu Huyền chân nhân giống như Lý Văn Cường đã từng ngây thơ. Vì hắn cho rằng làm như vậy thì liền có thể kết thúc. Nhưng hắn đâu có biết được, đây mới chỉ là một chút da lông của hệ thống mà thôi. Hệ thống vẫn sẽ giống như con giòi buồn nôn trong xương mà quấn lấy ngươi, giống như rễ cây cắm vào núi xanh không chịu buông tha vậy.
Chạy chạy chạy và chạy! Cửu Huyền chân nhân bỗng nhiên lại phát hiện, ánh nắng trên trời lại biến mất không thấy đâu.
Hắn liền ngẩng đầu lên nhìn, hắn nhìn thấy trên bầu trời lại tiếp tục tụ tập ra một đám mây đen khác.
Giờ khắc này, tâm tính của hắn đã nổ tung!
Cửu Huyền chân nhân chửi đổng lên:
"Ta gọi bà mẹ ngươi a!"
Phốccc!!!
Hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Cửu Huyền chân nhân vô lực mà ngồi co quắp trên mặt đất, tự hỏi:
"Có hết hay không? Có hết hay không đâyyy?!!"
"Còn có vương pháp hay không?!! Còn có vương pháp hay không?!! Không phải ta đã đánh tan đám mây đen kia rồi sao? Vì cái gì mà mây đen lại tới nữa a?"
". . ."
Mà lúc này, trong đầu Cửu Huyền chân nhân lại truyền đến một âm thanh cơ giới lần nữa:
"Nhiệm vụ đã thất bại, ngài đã tiếp thụ qua trừng phạt."
"Tích!"
"Túc chủ Lý Văn Cường đã tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ lần thứ nhất tu luyện một lần nữa. Nhiệm vụ được tính trong thời gian ba canh giờ."
"Nhiệm vụ thành công, túc chủ Lý Văn Cường sẽ thu hoạch được gói quà tân thủ lớn."
Nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ vô tình đánh chết một tên người quan sát."
". . ."
"Tích!"
"Bởi vì ngài đã quan sát qua Lý Văn Cường làm nhiệm vụ, do vậy ngài đã được tuyển chọn là người quan sát may mắn lần thứ hai."
Phốccc!!!
Cửu Huyền chân nhân lại cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Hai mắt hắn tối đen mà lảo đảo một cái, kém chút nữa hắn đã ngã nhào trên mặt đất.
Khóe mắt hắn đã xuất hiện huyết lệ, hắn giơ tay chỉ thẳng lên trời mà gào thét:
"Tên Lý Văn Cường kia không hoàn thành nhiệm vụ thì có liên quan gì tới Cửu Huyền ta chứ?!!"
"Dựa vào cái gì?!! Dựa vào cái gì hả?!!"
"Ta không phục!!!"
". . ."
Hệ thống:
“Tích! Kiểm trắc thấy người quan sát may mắn Cửu Huyền chân nhân đang có cảm xúc dị thường kịch liệt, xin ngài lập tức phối hợp với bản hệ thống. Nếu không bản hệ thống sẽ phán định là nhiệm vụ thất bại.”
"Á á á!!!"
Cửu Huyền chân nhân liền khóc rống lên.
Sau đó hắn ngửa mặt lên trời mà thở dài một tiếng.
Cuố cùng hắn tỏ ra vô cùng lo lắng mà xông về Cô Tô Thành.
Cửu Huyền chân nhân một bên hóa thành tàn ảnh mà phi nước đại, rồi một bên lau nước mắt mà nói:
"Lý Văn Cường. . . Ngươi. . . Ngươi quá mức a! Ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ thì có liên quan gì đến ta chứ?!! Ta chỉ mới liếc mắt nhìn ngươi mà liền bị tuyển thành người quan sát may mắn rồi sao? Tại sao lúc ấy ta lại đi nhìn ngươi làm gì chứ?!! Ngươi là cái đồ tai tinh a!"
"Các ngươi đúng là ưa thích bắt nạt người thành thật! Hãy giải khai tỏa định cho ta đi! Giải khai tỏa định cho ta đi mà!!!"
Cửu Huyền chân nhân xoa xoa lấy nước mắt. Tuy ủy khuất nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy như điên về phía Cô Tô Thành. Vì hắn biết rằng loại phần mềm lưu manh này căn bản sẽ không hỏi ý kiến của hắn, mà nó sẽ chỉ cưỡng ép hắn mà thôi. Cửu Huyền chân nhân đoán chừng là hắn sẽ không thoát ra được.
Hi vọng thoát ra duy nhất của hắn chính là đi trợ giúp Lý Văn Cường hoàn thành nhiệm vụ.
Giúp Lý Văn Cường hoàn thành lần thứ nhất tu luyện!
Đồng thời, trong đầu Cửu Huyền chân nhân còn có một thứ cấm kỵ. Đó chính là tin tức mà hệ thống đã truyền cho hắn. Cỗ tin tức này là bí mật giữa hắn và Lý Văn Cường. Đây là bí mật Thiên Đạo có đẳng cấp cao nhất, vĩnh thế cũng không được nói cho bất luận kẻ nào, nếu không hậu quả sẽ vô cùng thảm liệt.
Cũng là bởi vì cỗ tin tức này nên Cửu Huyền chân nhân lại càng thêm ủy khuất.
Bởi vì khi lôi đình muốn bổ hắn, hắn sẽ không thể đi tìm cường giả trong tông môn để hỗ trợ. Bằng không thì người ta sẽ hỏi hắn, vì cái gì mà lôi đình lại bổ vào đầu ngươi a?!! Vậy hắn phải trả lời ra làm sao đây? Chỉ cần hắn nói ra bí mật kia thì hắn liền chết ngay tại chỗ!
Với cái thiên đại ủy khuất này thì hắn chỉ có thể tự mình gánh lấy mà thôi.
Một đạo tàn ảnh xuyên qua tại bên trong dãy núi trùng điệp, loáng thoáng có tiếng la khóc không ngừng và tiếng gầm gừ vang vọng cả đất trời:
"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta chứ lão tặc thiên kiaaa?!!"
". . ."
Cường giả Ngưng Khí kỳ có tính tình cao ngạo như Cửu Huyền chân nhân, thế mà lại bị sỉ nhục đến phát khóc.