Âm thanh của Cửu Lý chân nhân truyền khắp toàn bộ Tử Vân Phái.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không có người đi sang đây xem náo nhiệt, bởi vì không có một người nào dám tới. Bọn hắn sợ rằng mình sẽ ngỗ nghịch sự phẫn nộ của Cửu Lý chân nhân. Và chỉ là trong nháy mắt này thì tất cả mọi người đều đã biết rõ một sự kiện.
Đó là Cửu Huyền chân nhân đi ra ngoài chiêu tân và hắn đã đưa về một gã phàm nhân. Là một phàm nhân không có linh căn, một người mà ngay cả con lợn ở Tử Vân Phái cũng đều không bằng.
Xác thực đúng là như thế! Bởi vì khi ở tại bên trong môi trường như Tử Vân phái, thì ngay cả con lợn cũng đều là loại có linh căn. Do đó đến cả súc sinh ở Tử Vân phái cũng đều có thể đi vào Ngưng Khí kỳ. Nhưng Lý Văn Cường thì lại không được, bởi vì hắn không có linh căn!
Lúc này ánh mắt của Cửu Lý chân nhân liền ngưng lại. Hắn mang sát khí đầy người mà nhìn thẳng vào hai mắt của Lý Văn Cường, rồi nói ra âm thanh lạnh lùng:
"Đến cùng là ngươi đã cho Cửu Huyền cái chỗ tốt như thế nào, mà lại có thể khiến cho hắn dám thiên vị ngươi như thế hả?"
Khi Lý Văn Cường bị cái ánh mắt này của Cửu Lý chân nhân nhìn vào, thì hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau rát. Đồng thời hai con mắt của hắn cũng đang không ngừng chảy ra nước mắt, dường như là hắn đang nhìn thẳng vào hai vầng thái dương chói mắt.
Nhưng Lý Văn Cường lại không hề nhắm mắt lại, và hắn cũng không có chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, mà hắn liền mạnh mẽ dùng ánh mắt của mình để đáp lại Cửu Lý chân nhân. Sau đó Lý Văn Cường cao giọng hét lên:
"Lý Văn Cường ta một đời làm việc không cần cho ai chỗ tốt để nịnh bợ hắn! Đạo trưởng nói ra lời nói này là ngươi đã nói quá lời rồi đó! Ta cũng xin hỏi ngươi, ta chỉ là một gã phàm nhân, vậy ta có thể có chỗ tốt gì để có thể cho tu chân giả động tâm được chứ?"
Cửu Lý chân nhân nghe Lý Văn Cường mạnh mẽ đáp lại như thế thì hắn liền có chút sững sờ. Đồng thời Cửu Lý chân nhân cũng có chút kinh dị khi Lý Văn Cường lại dám nhìn thẳng vào mắt của mình. Sau khi nghe Lý Văn Cường nói xong thì Cửu Lý chân nhân bỗng lâm vào cơn trầm mặc ngắn ngủi:
“Đúng vậy a! Một gã phàm nhân thì làm sao có thể hối lộ được gì cho một cái tu chân giả cơ chứ?!!”
“Cái này là không thể nào a!
“Dùng tiền tài sao? Muốn bị cười nhạo a!”
Trầm ngâm hồi lâu rồi Cửu Lý chân nhân mới trầm giọng nói:
"Cửu Huyền là sư đệ của ta! Nếu hắn đã đưa ngươi đến đây thì ta không thể nào giết ngươi được! Nhưng hiện tại ngươi phải rời khỏi nơi đây!"
Lý Văn Cường hỏi ngược lại một tiếng:
"Nếu như ta không rời đi thì ta sẽ nhận lấy hậu quả gì?"
Cửu Lý chân nhân nhàn nhạt nói:
"Nếu như ngươi không chịu rời đi Tử Vân phái thì ngươi vĩnh viễn không vào được Ngưng Khí kỳ. Mà đám đệ tử của ta sẽ thường xuyên tìm tới ngươi để làm phiền ngươi. Tuy bọn hắn sẽ không đánh chết ngươi, nhưng bọn hắn sẽ chơi trò mèo vờn chuột với ngươi. Bọn hắn sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!"
Lý Văn Cường nghe Cửu Lý chân nhân nói xong thì liền đi về phía trước một bước để ngăn tại trước mặt Cửu Huyền chân nhân. Sau đó hắn cao giọng nói ra:
"Cái hậu quả này thì ta có thể nhẹ nhõm ứng đối! Đây không tính là hậu quả! Do đó ta sẽ không rời đi!"
Cửu Lý chân nhân híp híp con mắt dò xét Lý Văn Cường hồi lâu rồi nói ra:
"Ngươi nghiêm túc chứ?"
Lý Văn Cường gật đầu rất nghiêm túc nói:
"Đúng! Ta đang rất nghiêm túc! Ta không chỉ cảm thấy đây không phải là hậu quả, mà ngược lại ta còn cảm thấy đây chính là yêu thương cùng thúc giục của Cửu Lý chân nhân đối với tại hạ. Bởi vì Cửu Lý chân nhân đang không ngừng đưa tới đá mài để cho ta thí luyện. Loại đại nghĩa này thì không phải người bình thường có thể làm ra được!"
Cửu Lý chân nhân mở ra sát khí trên thân rồi quát hỏi một tiếng:
"Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã ăn nói ngông cuồng như thế! Ngươi có biết đệ tử của ta có thực lực gì hay không hả?!!"
Ngay sau đó Lý Văn Cường mạnh mẽ đi lên nói:
"Ta không cần biết đệ tử của ngài có thực lực gì, bởi vì không ra ba tháng thì toàn bộ bọn hắn đều sẽ bị ta trấn áp! Mà ta cũng không có thói quen ghi nhớ hết thảy tư liệu của kẻ yếu!"
Cửu Lý chân nhân cười nói:
"Cuồng! Ngươi thật là cuồng!"
Nhưng sau đó Cửu Lý chân nhân liền xoay chuyển lời nói:
"Nói cho ngươi biết đây chỉ là một cái hậu quả đầu tiên mà thôi!"
Lý Văn Cường bình tĩnh hỏi:
"Thỉnh giáo ngài giảng giải cái hậu quả thứ hai!"
Cửu Lý chân nhân chỉ chỉ vào Cửu Huyền chân nhân mà nói:
"Hắn đã thu nhận một gã phàm nhân ngay cả súc sinh cũng đều không bằng, do đó hắn cần phải nhận một chút trừng phạt. Cái trừng phạt này chính là Cửu Huyền sẽ bị trục xuất khỏi sư môn!"
Lý Văn Cường mặt không đổi sắc rồi không có chút do dự nào mà trầm giọng nói:
"Tốt! Cái hậu quả này thì ta vô pháp gánh chịu! Ta đi!"
Cửu Huyền chân nhân liền quát lạnh một tiếng:
"Chờ chút!"
Cửu Huyền chân nhân một phát bắt được bả vai của Lý Văn Cường. Sau đó hắn khẽ nhìn về phía Cửu Lý chân nhân rồi nói:
"Sư huynh có thể thả ra một chút tôn trọng khi nói chuyện được chứ? Dù sao hắn cũng đã bái ta làm thầy, do đó hắn đã là đệ tử của ta. Vì thế ngài không thể làm nhục đệ tử của ta được."
Cửu Lý chân nhân yên lặng nhìn xem Cửu Huyền mà không nói một tiếng nào.
Cửu Huyền chân nhân hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói ra:
"Tiếp theo, Cửu Huyền ta mặc dù có tu vi không cao, thiên phú cũng không có tốt như sư huynh ngài. Nhưng Cửu Huyền ta đời này không có đệ tử, chứ không giống như ngài có đệ tử như mây. Do đó khi Cửu Huyền ta có đệ tử, thì ta liền đối đãi với hắn như là một thân nhi tử của ta. Ta không giống sư huynh cùng hưởng lấy ân huệ từ đệ tử. Đây là mấy câu nói cuối cùng mà ta muốn nói với sư huynh. Đồ nhi của ta đi tới chỗ nào thì ta liền đi tới chỗ đó. Ta thật sự cảm tạ sư huynh đã dạy bảo, nhưng mà ta lại tin tưởng hắn. Và sẽ có một ngày ngài cũng có thể trông thấy tương lai vấn đỉnh của hắn."
Nói đến đây, Cửu Huyền đột nhiên quát lạnh một tiếng:
"Tử Vân không có Lý Văn Cường, tiên đạo mênh mông như đêm dài!!!"
Âm thanh chấn động như sấm. Tại phía dưới một tiếng rống bí mật ngậm lấy chân nguyên, thì toàn bộ tất cả mọi người trong Tử Vân Phái đều trở nên xôn xao.
Toàn bộ mọi người đều dồn dập quay đầu nhìn về phía chỗ phương hướng chiêu tân. Và cùng nhau suy đoán xem nơi đó đến cùng đang xảy ra chuyện gì:
"Ai là Lý Văn Cường?"
"Tiên đạo mênh mông như đêm dài?!! Chẳng phải là đang nói, nếu Tử Vân Phái chúng ta không có cái người gọi là Lý Văn Cường này thì Tử Vân Phái chúng ta liền là một con đường đi đến đêm đen rồi sao?"
"Đây cũng quá thổi ngưu bức đi! Vị nào là Lý Văn Cường thế?"
“Lý Văn Cường. . . Cái tên này có chút kiên cường a!”
"Lão tử đã ghi nhớ người này! Lý Văn Cường! Ngưu bức! Mà ai đã hét ra cái câu này vậy?"
". . ."
Mà cùng lúc đó, ở phía sau núi của Tử Vân Phái, tại bên trong một tòa cung điện đang có hai tên đạo nhân đang đánh cờ.
Sau khi nghe được một tiếng như thế, vị cao tuổi kia bỗng dừng tay một chút, rồi tỏ ra nghi ngờ hỏi:
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà ai cũng đều tới Tử Vân Phái chúng ta để hô to nhỏ gọi a? Cửu Lý ở đằng kia kêu to rằng Cửu Huyền đã chiêu mộ một cái phàm nhân. Còn Cửu Huyền lúc này lại kêu to rằng cái gã phàm nhân kia rất cường đại???"
Kỳ thủ tuổi trẻ không khỏi mỉm cười nói:
"Để bọn hắn tùy ý náo động đi!"
Vừa dứt lời, một tiểu đồng đạo bỗng chạy vào rồi quỳ trên mặt đất và mang ngữ khí dồn dập nói ra:
"Sư thúc tổ! Cửu Huyền đã đi xuống núi! Vì cái gã Lý Văn Cường kia mà hắn đã rời khỏi Tử Vân Phái!"
Bụppp một tiếng!
Quân cờ trong tay Lão giả kia đã biến thành bột phấn trong nháy mắt. Lúc này sắc mặt của hai người bọn họ đều trầm xuống.
"Quá phận!"
". . ."
"Đi!"
Tại nơi Chiêu tân.
Hai người Cửu Huyền chân nhân và Lý Văn Cường sóng vai dựng lưng cùng nhau mà thoải mái đi ra ngoài.
Cửu Lý chân nhân đứng ở nơi đó và mặt không đổi sắc. Từ đầu đến cuối hắn chưa phát ra một lời nào.