Chương 1: Ta Đã Chơi Hỏng Hệ Thống

Đông… Đông… Đông…

Sáng sớm tán đi không khí ẩm ướt, tại Nam Châu, bên ngoài Cô Tô Thành đã vang lên tiếng chuông.

Hôm nay có một buổi lễ hội lớn, bởi vì các cường giả tu chân của Tử Vân Phái bên trên Kê Lung Sơn đang chuẩn bị xuống núi để mở ra hoạt động mười năm thu đệ tử một lần.

Nghe nói lần này có số lượng danh ngạch nhiều hơn so với lần trước. Cô Tô Thành sắp có ba người may mắn sẽ trở thành tu chân giả trong tương lai.

Bên trong Cô Tô Thành, phàm là gia tộc không có làm ra bất luận điều phi pháp gì trong lịch sử, và một chút thanh niên tài tuấn có vốn liếng giàu sang, thì toàn bộ đều đạt được thông báo cùng tin tức trước khi tới ngày tham gia tuyển chọn. Trên thực tế, tại thời điểm tiếng chuông tập hợp vẫn còn chưa có vang lên, thậm chí là tại ngay đầu hôm nay, phần lớn các thiếu nam thiếu nữ đều đang rất kích động và khẩn trương đến nổi ngủ không được, nên bọn họ đã tụ tập đông đủ ở nơi đây.

"Còn chưa bắt đầu sao? Làm sao mà Tu chân giả vẫn còn chưa tới nhỉ? Gấp rút muốn chết ta rồi a."

"Lại gấp hơn nữa thì có cái rắm gì để sử dụng chứ! Toàn bộ số người tham gia tuyển chọn trên Cô Tô Thành có tới hàng trăm người, mà người ta chỉ lấy có ba cái danh ngạch, cũng không biết hoa sẽ rơi vào nhà nào đây?"

"Đoán chừng là đệ nhất tài tử Lý Văn Cường của Cô Tô Thành sẽ trúng tuyển a! Năm ngoái ta đã nghe được tin đồn là người của phủ thành chủ cho rằng Lý Văn Cường sẽ là người có thành tích tốt nhất, đoán chừng năm nay hắn sẽ được trọng điểm đề cử để đi làm tu chân giả a."

"Lý Văn Cường sao? Đúng là hắn rất tài hoa! Hắn đã viết ra ca khúc « Chung Vô Diễm » để cho tỷ tỷ đáng yêu nhất của ta hát, nàng hát một lần là khóc một lần, mà ta đều không nghĩ ra vì sao lại thế!"

"Có tài hoa là có tài hoa, nhưng Lý Văn Cường lại là kẻ có vận khí không tốt vì hắn thường xuyên bị sét đánh, mà còn luôn luôn bị đánh không chết. Toàn bộ Cô Tô Thành ai mà không biết Lý Văn Cường chính là Lôi Công chi tử chứ? Tu chân giả vốn là chuyện nghịch thiên, nên điều kiêng kỵ nhất chính là người có vận khí không tốt a. Ha ha ha! Nếu như Lý Văn Cường có thể được tu chân giả nhìn trúng, vậy thì ta liền đem mái tóc của ta cắt ngang trán và đảo ngược tên mà gọi!"

"Hả? Nói lên Lý Văn Cường mà sao Lý Văn Cường vẫn còn chưa tới chứ?"

"Không phải Lý Văn Cường mới chính là kẻ nóng lòng nhất muốn trở thành tu chân giả hay sao? Theo đạo lý mà nói, hắn phải đứng chờ tại đây từ đầu hôm nay rồi chứ, tại sao mà hắn vẫn còn chưa có xuất hiện nhỉ?"

"Ha ha ha, có phải là hắn cũng đã cảm thấy chính mình là loại người có vận khí xấu hay gặp phải sét đánh nên mới không tới đây hay không? Vì hắn sẽ khiến cho cường giả tu chân cảm thấy bị xúi quẩy, rồi thuận tay đem hắn diệt trừ a!"

"Aizz ~ chúng ta đều là soái ca của Cô Tô Thành, nên Trương huynh đừng có nói ra loại lời nói hãm hại đồng đội như vậy."

". . ."

Một đám lớn các thiếu nam thiếu nữ đang líu ríu hưng phấn trò chuyện với nhau.

Tại hàng phía trước nhất bên trên quảng trường đang bày biện ra hai cái ghế to, vây quanh ghế to đang đứng mấy chục tên chiến sĩ mang giáp trụ toàn thân.

Một tấm ghế to bị để trống không nhưng mà không ai dám ngồi, bởi đó là cái ghế để cho lát nữa tu chân giả tới ngồi.

Mà một cái ghế to khác thì có thành chủ của Cô Tô Thành đang ngồi. Hắn gọi là Hoàng đại nhân, trời sinh ra khuôn mặt chữ điền, mang khí tức không giận tự uy.

Hoàng đại nhân nghe thấy âm thanh líu ríu bên tai nên không khỏi nhíu mày mà quát lạnh một tiếng:

"Yên lặng đi!"

Lập tức, toàn bộ đám thiếu niên thiếu nữ có mặt bên trên quảng trường đều nhảy cẫng lên rồi lặng ngắt như tờ. Sau đó bọn hắn thành thành thật thật mà đứng ở nơi đó không dám mở miệng nói cái gì. Dù cho các thiếu nam thiếu nữ có thể xuất hiện ở đây đều là danh gia vọng tộc, là con cháu của nhị thế tổ bên trong Cô Tô Thành, nhưng khi đối mặt với Hoàng đại nhân uy nghiêm kia thì vẫn không ai dám có nửa phần phách lối.

Hoàng đại nhân nhàn nhạt liếc mắt qua đám người, rồi sau đó hắn mới có chút quay đầu hỏi một tên thủ vệ:

"Lý Văn Cường đâu rồi?"

Thủ vệ đáp:

"Bẩm đại nhân, vẫn chưa thấy hắn. . ."

Lời nói của tên thủ vệ còn chưa dứt, chỉ thấy mặt đất bỗng dấy lên cuồng phong. Trên bầu trời ngoài ba cây số tại hướng tây nam đang nhanh chóng tụ tập ra một đoàn mây đen to lớn. . .

Ý!!!

Hoàng đại nhân hít một hơi lãnh khí rồi thì thào một tiếng:

"Hắn lại muốn gặp phải sét đánh rồi sao?"

". . ."

Cùng lúc đó, tại bên trong dã ngoại hoang vu nằm bên ngoài Cô Tô Thành, một người thiếu niên mặc áo bố dài tay đang ngồi xếp bằng tại bên trên một hòn đá. Thiếu niên này có khôn mặt trắng như ngọc, vô cùng thanh tú đẹp trai hơn so với các nam nhân khác, nhưng trên trán lại để lộ ra một vẻ giảo hoạt lanh lợi.

Hắn chính là Lý Văn Cường mà đám người kia đang truyền miệng.

"Ta thật là xui xẻo a!"

Một tiếng thì thầm tự nói truyền ra từ bên trong miệng của Lý Văn Cường.

Cuối cùng là hắn vẫn không thể nhịn được sự tịch mịch mà phải mở ra cặp mắt đen lúng liếng của mình. Hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn đám mây đen đang tụ tập trên bầu trời một cái, sau đó Lý Văn Cường biểu lộ ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt. Bên trong ánh mắt của hắn hiện lên nhàn nhạt sự hoảng sợ, nói:

"Vì sao lại để cho ta khóa lại cái hệ thống như vậy chứ? Vì cái gì a?"

Hai năm trước, Lý Văn Cường vẫn chỉ là một tên lập trình viên bình thường trên Địa Cầu. Rồi sau khi hắn tỉnh lại sau giấc ngủ thì hắn đã xuyên qua đến cái thế giới bị tu chân giả thống trị này. Hắn đã ký thác vào trên thân của một tên thiếu niên mười bốn tuổi. Đồng thời hắn còn khóa lại với một cái Thiên Đạo hệ thống.

Kiếp trước hắn cũng là người thường xuyên đọc tiểu thuyết, tự nhiên là hắn biết hệ thống chính là bảo vật. Lúc ấy hắn từng kích động đến nổi ngủ không yên giấc vài ngày, vì hắn cảm thấy mình nhất định sẽ trở thành một con Long Ngạo Thiên trong tương lai. Nhưng mà tiếp xuống sau đó hắn mới biết được là vận rủi đang lặng yên giáng lâm vào người hắn.

Lấy kinh nghiệm nhiều năm làm lập trình viên của Lý Văn Cường đến xem, thì hệ thống này khẳng định là đã có Bug, mà lại là Bug vô cùng nghiêm trọng. Bởi vì tất cả chương trình quy tắc của hệ thống này căn bản là đều có lỗ thủng.

Trong vòng hai năm qua, hệ thống luôn luôn không ngừng để cho Lý Văn Cường hắn đi làm nhiệm vụ tân thủ là hắn phải hoàn thành lần thứ nhất tu luyện. Nếu nhiệm vụ được hoàn thành thì hắn liền có thể thu hoạch được gói quà tân thủ lớn.

Nhưng hệ thống hoàn toàn không cân nhắc đến chuyện Lý Văn Cường chỉ là một gã phàm nhân không biết phương pháp để tu luyện. Nó mặc kệ hắn có, hay không có cách nào để tu luyện; bởi vì nó chỉ quan tâm đến việc hắn có hoàn thành được nhiệm vụ hay không mà thôi. Nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ thì nó liền điên cuồng trừng phạt hắn.

Chỉ với cái nhiệm vụ tân thủ hoàn thành lần thứ nhất tu luyện này mà Lý Văn Cường đã phải dùng cả hai năm nay nhưng đều không thể thành công dù chỉ một lần. Tổng cộng hắn đã thất bại 89 lần và cũng đã sống sờ sờ mà bị sét đánh 89 lần. Đáng sợ nhất chính là hắn đã bị hệ thống gia trì, nên hắn sẽ không bị chết tại phía dưới thiên phạt.

Một trận này để cho Lý Văn Cường cảm thấy chính mình có phải đã xuyên qua đến Địa Ngục rồi hay không? Chuyện này cứ lặp đi lặp lại mà tra tấn hắn.

Đúng lúc này, khi Lý Văn Cường đang ngồi xếp bằng đến ngẩn cả người, trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến âm thanh của hệ thống một lần nữa:

"Mời túc chủ Lý Văn Cường tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể thu hoạch được gói quà tân thủ lớn."

"Mời túc chủ chuyên tâm đối đãi với nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ thất bại thì hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt nghiêm trọng đối với túc chủ."

"Mời túc chủ. . ."

Cùng lúc đó, trong đầu Lý Văn Cường cũng hiện lên một cái bảng:

Túc chủ: Lý Văn Cường

Tuổi tác: 16

Năng lượng Thiên Đạo: 1.5 (gia trì lôi đình)

Bảo rương: Không

Nhiệm vụ: Hoàn thành lần thứ nhất tu luyện (đang tiến hành / đã thất bại 89 lần)

Nhiệm vụ đếm ngược: 3 giờ 21 phút

Nhìn xem số liệu đã thất bại 89 lần và hồi tưởng lại khoảng thời gian vô cùng thống khổ khi mình bị sét đánh qua 89 lần, lúc này tâm tình của Lý Văn Cường kém chút nữa đã hỏng mất. Mắt hắn đỏ lên rồi chỉ tay lên trời mà mắng:

"Ta tu luyện cái đầu ngươi aaa!"

Hệ thống:

"Mời túc chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ."

"Ta. . ."

Lý Văn Cường đột nhiên đứng dậy rồi nhìn về phương hướng cửa thành của quảng trường phía ra xa. Lúc này hắn liền biết rằng mình không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa, bởi vì việc tự mình tìm tòi tu luyện thì căn bản là tìm tòi không ra được. Nguyên nhân là do hắn không biết cái gì là tu luyện, phải tu luyện như thế nào.

Hắn biết được hôm nay là thời gian mà tu chân giả của Tử Vân Phái xuống núi để thu đồ. Cái này là cơ hội duy nhất của hắn, cái cơ hội xa vời nhất. Hắn nói:

"Ta đã dùng thời gian hơn một năm để làm nền móng cho ta dương danh tại toàn bộ Cô Tô Thành, để giúp ta gây nên sự chú ý của thành chủ, tất cả là vì hôm nay ta được trọng điểm đề cử. Thời gian đã không sai biệt lắm, ta phải giẫm lên hết mà đi thôi. . ."

Lý Văn Cường thì thào một tiếng rồi ngẩng đầu liếc nhìn đám mây đen đang bao phủ lấy mình, trong nháy mắt mặt của hắn liền đen lại.

Lý Văn Cường thử nghiệm đi về phía trước hai bước, mây đen lại tiếp tục đi theo hắn.

Sập sập sập!

Tâm tính của hắn đã thật sự sập!

Lý Văn Cường vừa sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, một bên vừa khóc không ra nước mắt mà nhìn lên bầu trời nói:

"Ta xin được nghỉ năm giờ có được hay không hả? Năm tiếng sau gặp phải sét đánh mà bổ hai lần cũng được a. . . Ngươi đừng có quấn lấy ta nữa mà!"

Hắn biết tu chân giả coi trọng nhất chính là khí vận. Do đó nếu đỉnh đầu của mình có một mảng lớn mây đen mà mình lại đi gặp tu chân giả, thì đoán chừng là sẽ không được chọn rồi.

Nhưng hắn cũng không quản được nhiều như vậy bởi vì đây là cơ hội duy nhất của hắn.

Nghĩ đến nơi đây thì Lý Văn Cường liền co cẳng mà chạy.

Hắn chạy càng nhanh thì mây đen cũng chạy càng nhanh, từ đầu đến cuối bao phủ lấy hắn.

Mà trong đầu hắn không ngừng truyền đến âm thanh của hệ thống:

"Mời túc chủ trở lại vị trí làm việc để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tân thủ!"

"Mời túc chủ lập tức nhập định để hoàn thành lần thứ nhất tu luyện."

"Tích tích tích!"

"Kiểm trắc thấy túc chủ muốn tạo phản, do đó hệ thống lập tức mở ra thiên phạt. . ."

"Thiên phạt thất bại, nguyên do là năng lượng bây giờ chỉ có 1.5 nhỏ hơn mức 2 tiêu chuẩn. Vì thế hệ thống không thể định vị được chính xác vết tích của túc chủ. Mời túc chủ lập tức ngồi xếp bằng và nghiêm túc tiếp nhận thiên phạt."

". . ."

Lý Văn Cường sửng sốt rất lâu, đại não của hắn đều muốn đứng máy.

Cái này cũng được sao?

Ta chỉ cần chạy thật nhanh thì thiên phạt liền không thể đuổi kịp được ta ư?

Ngọa tào! Hai năm qua, đây là lần thứ nhất ta biết được bí mật này a!

Trước kia, hệ thống bảo hắn làm gì thì hắn liền làm cái đó mà hắn không dám nghĩ tới việc phản kháng lại. Nhiệm vụ vừa ra tới thì hắn liền an vị xuống để tu luyện, dù cho hắn đã biết cuối cùng hắn sẽ không thành được nhiệm vụ, nhưng trong lòng hắn vẫn còn muốn lấy thái độ tốt một chút để đối đãi, vì hắn không rõ có phải nghiêm trọng đến như vậy hay không?

Hôm nay là lần thứ nhất hắn bị ép phải phản kháng lại hệ thống. Lý Văn Cường đều bị sợ đến ngây người, thì ra còn có thể có dạng này a!

Chỉ cấn hắn mạnh mẽ kháng cự lại hệ thống thì thiên phạt liền đuổi không kịp hắn rồi. Lý Văn Cường cười nói:

"A ha ha ha! Quả nhiên là một cái hệ thống không đáng tin cậy a! Ngươi thật sự có Bug mà!"

Lý Văn Cường kiếp trước thân là một nhà lập trình viên, do đó hắn rất mẫn cảm đối với cái từ Bug này. Trong lòng của hắn biết rõ là chỉ cần hắn ở vào bên trong chỗ Bug, thì hắn thậm chí có thể muốn làm gì thì làm.

Âm thanh của hệ thống trong đầu hắn trở nên có chút gấp rút đến điên cuồng:

"Nghiêm khắc cảnh cáo lần thứ nhất!"

"Nghiêm khắc cảnh cáo lần thứ hai!"

"Nghiêm khắc cảnh cáo lần thứ ba!"

"Tích tích tích!"

"Nhiệm vụ thất bại lần thứ 90, túc chủ sắp tiếp nhận thiên phạt. . ."

"Kiểm trắc thấy túc chủ đang di động với mức năng lượng nhỏ hơn 2, do đó không thể kích hoạt công năng truy tung nên thiên phạt thất bại."

". . ."

Lý Văn Cường thầm nghĩ:

“Ngọa tào! Ta thành công rồi a!”

Lúc này trái tim của Lý Văn Cường đang đập loạn lên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đen đang đuổi theo mình mà thở hồng hộc quát:

"Thành công rồi, ta thành công rồi! Chỉ cần ta chạy thật nhanh thì Thiên Đạo liền đuổi không kịp ta nữa!"

Hắn cho là mình thật sự thành công. Lần này hắn đã tránh thoát được một kiếp.

Nhưng là do hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Một giây sau, trong đầu hắn truyền đến âm thanh của hệ thống một lần nữa:

"Mời túc chủ tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ lần thứ 91. Hoàn thành lần thứ nhất tu luyện."

Vẫn còn tới nữa sao?

Lý Văn Cường bỗng nhiên cảm giác được hệ thống lần này đường như có điểm gì đó là lạ. Trước kia khi hắn thất bại nhiệm vụ một lần, thì hệ thống phải đi qua vài ngày mới có thể phát ra nhiệm vụ lần thứ hai.

Nhưng sau khi hắn thất bại lần này thì hệ thống lại lập tức phát ra một cái nhiệm vụ khác.

"Túc chủ đang ở bên trong nhiệm vụ tân thủ, mời túc chủ lập tức ngồi xếp bằng để tu luyện, hãy đối đãi với nhiệm vụ thật nghiêm túc. . ."

"Tích tích tích!"

"Kiểm trắc thấy túc chủ đã thoát ly khỏi vị trí tu luyện, phán định túc chủ làm nhiệm vụ thất bại lần thứ 91. Mời túc chủ lập tức vào chỗ để tiếp nhận thiên phạt…"

"Năng lượng ít hơn so với 2 nên không thể tiến hành truy tung tạo thiên phạt nên thiên phạt bị thất bại. . ."

“Hả?!!”

Lý Văn Cường nhíu mày suy nghĩ cái này liền xong như vậy sao?

Một giây sau, âm thanh của hệ thống lại vang lên:

"Mời túc chủ tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ lần thứ 92, hoàn thành lần thứ nhất tu luyện."

"Nhiệm vụ thất bại. . ."

"Thiên phạt thất bại."

"Mời túc chủ tiếp nhận nhiệm vụ tân thủ lần thứ 93. . ."

"Nhiệm vụ thất bại."

"Thiên phạt thất bại. . ."

Hệ thống trong đầu hắn phảng phất như đã sắp nổ tung.

"Mời túc chủ. . ."

"Xin. . ."

"Mời mời mời mời mời xin. . ."

"Xin xin xin. . ."

Trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến từng đợt âm thanh giống như là tín hiệu bị đứt gãy.

Sau đó là tiếng kêu Tất… Tất… Tất… Tất… liên tục vang lên.

Lý Văn Cường tiếp xúc với phần mềm lập trình cả một đời, nên hắn nghẹn họng nhìn trân trối mà quan sát âm thanh hình ảnh trong đầu của mình. Lúc này, trong đầu của hắn đã không còn bảng số liệu mà là một tấm bình phong đen thui!

Lý Văn Cường la lên:

"Ngọa tào, chết máy rồi a!"

"Ta đem hệ thống chạy cho chết máy rồi!"

"Ta. . . Ta đã thoát ly khổ hải rồi!"

"Ha ha ha ha!"

Lý Văn Cường ngửa mặt lên trời mà cười dài một tiếng, nhưng tiếng cười của hắn liền im bặt ngay tức khắc. Bởi vì hắn trông thấy đám mây đen trên đỉnh đầu của hắn vẫn còn không có tán đi, mà nó càng ngày càng tụ lại nhiều hơn.

Hắn trầm mặc như tấm bình phong đen thui kia.

Hệ thống chết máy rồi mà nhỉ?

Lý Văn Cường cứ đứng ngẩn người như vậy tại bên trong rừng cây. Kinh nghiệm nhiều năm bị sét đánh đã nói cho hắn biết rằng sự tình này dường như không phải đơn giản như vậy.

Lý Văn Cường hắn hiện tại đã có chút hoảng rồi...

Bỗng nhiên, cái âm thanh giống như Tử thần kia lại vang lên lần nữa:

"Chúc mừng ngài đã khóa lại với Thiên Đạo hệ thống một lần nữa."

"Chúc mừng túc chủ, hệ thống đã hoàn thành thăng cấp."

"Chúc mừng túc chủ, năng lượng của Thiên Đạo hệ thống đã thăng cấp lên 2.5, mở ra công năng truy tung."

"Tích tích tích!"

Túc chủ: Lý Văn Cường

Tuổi tác: 16

Năng lượng Thiên Đạo: 2.5

Bảo rương: Không

Nhiệm vụ: Hoàn thành lần thứ nhất tu luyện (đang tiến hành /0 thất bại)

". . ."

Tê!!!

Lý Văn Cường liền hít một hơi lãnh khí, rồi trong ánh mắt của hắn lóe lên một vẻ tuyệt vọng mà la lên:

"Trời đất! Còn thăng cấp nữa a!"

Nhất là khi Lý Văn Cường trông thấy năng lượng Thiên Đạo bên trong cột số liệu là 2.5, thì trong nháy mắt đó tâm tình của hắn liền bạo nổ!

Vừa rồi năng lượng Thiên Đạo nhỏ hơn 2 nên ta chỉ cần chạy đầy đủ nhanh thì thiên phạt liền đuổi không kịp ta.

Nhưng mà hiện tại… hệ thống… hệ thống dĩ nhiên lại thăng cấp, năng lượng Thiên Đạo lại biến thành 2.5, vậy thì hệ thống đã có thể truy tung được ta rồi a...

Lý Văn Cường tràn đầy tuyệt vọng mà ngồi co quắp trên mặt đất.

Tại bên trong tuyệt vọng, trong đầu hắn lại truyền đến âm thanh của hệ thống một lần nữa:

"Mời túc chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ trong vòng 3h, sau khi hoàn thành sẽ thu hoạch được gói quà tân thủ lớn."

"Mời túc chủ lập tức tu luyện."

"Cảnh cáo! Nếu như túc chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian chỉ định, thì hệ thống sẽ vô tình thiên phạt một người xem may mắn. . ."

". . ."

“Cái gì?!!”

Lý Văn Cường bỗng nhiên nhướn mày.

Chờ chút, giống như có chỗ nào đó không đúng a!!!