Bắc Vực, Đông Thắng Thần Châu.
Tại một vùng bình nguyên rộng lớn, đột ngột xuất hiện 2 đạo thân ảnh, một nữ tử và một bà lão, đứng trôi nỗi giữa không trung.
Nữ tử mắt phượng, mày ngài, gương mặt sắc sảo, tóc đen xõa vai như thác lụa, mi tâm họa ngọn lữa hoàng kim óng ánh.
Ngực nở, mông cong, một dáng người ma quỷ được nàng hoàn mỹ phô diện.
Khoác trên mình bộ xa y đỏ thẩm, chung quanh nàng vờn quanh những ngọn lữa hoàng kim, chúng tôn nàng lên như một vị nữ vương cai trị ức vạn dậm sơn hà.
Một âm thanh trong trẻo, đầy từ tính, từ đôi môi đỏ mộng của nàng vang lên.
-"Hai chất nhi bảo bối của ta, chúng biến mất ở nơi đây sao?".
Bà lão bên cạnh nghe được, vội vàng tiến lên một bước, âm thanh khàn khàn đáp.
-" Bẩm phó cung chủ, chính là như vậy...... Lão nô cùng nhị tiểu thư đi ngang qua nơi này thì liền bị người tập kích, hai vị tiểu thư bị một kẻ mang mặt nạ, đánh vào không gian loạn lưu, rồi biến mất."
"Thuộc hạ......".
-"Đủ!".
Không đợi bà lão nói tiếp, nữ tử áo đỏ cũng đã biết chuyện gì xảy ra, từ vết thương trên người bà lão nàng cũng đủ biết là phương nào ra tay.
Thần sắc bắt đầu lạnh đi, nàng nhẹ giọng nỉ non.
-"Băng gia a!....Băng gia!.....Các ngươi chẳng lẽ muỗn chết đến như vậy sao?".
Ra hiệu cho bà lão lui về sao, nữ tử áo đỏ vung tay, một pháp trận cấp tốc hình thành, bao quanh vùng không gian loạn lưu.
Miệng niệm chú ngữ, tay liên tục vẽ lấy các đạo trận văn, dung nhập vào trận pháp mới hình thành.
Nàng đưa bàn tay trắng nỏn của mình ra, rạch một nhát, một lượng huyết dịch dung nhập vào trong trận pháp.
Chúng tản ra thành các sợi tơ nhỏ, chạy dọc theo các đạo trận văn, tạo thành một pháp trận máu chồng lên trận pháp mới hình thành.
Một luồng không gian chi lực phủ xuống, một lỗ đen hiện ra hút pháp trận máu vào bên trong rồi nhanh chống biến mất.
Nữ tử tiếp tục bấm pháp quyết, hai mắt nhắm ghiền, tập trung tinh thần đưa vào trận pháp.
-"Tìm được!".
Pháp quyết trên tay nữ tử bắt đầu nhanh hơn, tạo ra vô số đạo tàn ảnh.
Hoàn thành pháp quyết cuối cùng, nàng đưa tay chụp thẳng vào trận pháp, kéo mạnh về phía nàng.
Từ trong trận pháp xuất hiện hai đạo quang ảnh, nàng cẩn thận đưa tay ngọc ngà của mình bắt lại, cẩn thận xem xét.
Chợt, sắc mặt nàng biến đổi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.
Hai mắt trở nên xích hồng một mảng, mái tóc cũng biến thành huyết sắc, ngọn lữa ở giữa mi tâm cũng như sống, lại điên cuồng vũ động.
Chân nguyên trong cơ thể tràn ra ngoài, chân khí xuyên qua tầng mây, tạo thành một cơn phong bạo cuốn bay tất cả mọi thứ.
Bà lão đứng bên cạnh cũng bị chân khí trong cơ thể nàng bắn cho bay xa hơn vạn dậm.
Mặt đất bắt đầu nức nẻ, từng cột dung nham bắn thẳng lên thương khung, xung quanh nhiệt độ cấp tốc dâng cao.
Cây cối, sông suối thậm chí cả đất đá trong khuông vạn trăm dặm đều hóa thành bụi.
Xung quanh như một địa ngục hỏa diễm, mà nữ tử áo đỏ chính là diêm vương.
Nắm hai đạo quang ảnh trong tay, nàng ngữa đầu gào thét.
- " Aaaaaaaa!....... Là kẻ nào?.......Kẻ nào dám?".
Tiếng thét vang xa, chấn động hư không.
Tận mắt thấy hai chất nhi bảo bối của mình thân thể trần trụi, trên thân còn không ít vết bầm tím cùng dấu răng, hạ thân còn chảy ra chất lỏng màu trắng đục, thử hỏi nàng làm sao không bạo tẩu.
Nàng nghiến chặt răng, gằn từng chữ đạo.
-"Kẻ nào làm cũng phải đi chết cho ta! ".
Miệng quát khẽ.
"Hồng Liên Kinh- Hồng Hồn Phiên Thiên Thủ".
Phía sau lưng nàng đột ngột xuất hiện một hư ảnh to lớn, che cả một dãy núi.
Hư ảnh lờ mờ không thấy rõ, nhưng có thể đoán là một nữ tử, hai tay đan chéo trước ngực.
Hư ảnh chuyển động theo nữ tử áo đỏ, chỉ thấy nàng đưa hai tay lên quá đỉnh đầu, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa huyết liên, chung quanh thiêu đốt lên hỏa diễm nóng bức.
Nữ nữ áo đỏ vung chưởng về phía trận pháp, hư ảnh cũng làm theo, đưa cả đóa huyết liên vào.
Ầm!
Huyết liên va vào trận pháp, rồi nhanh chóng biến mất, trận pháp cũng bắt đầu băng toái vì không chịu nỗi áp lực của đòn công kích khủng bố này.
Mắt thấy huyết liên biến mất sau trận pháp, nữ tử áo đỏ ổn định lại tâm thần, "hừ " lạnh một tiếng.
Nàng nhìn vào hai chất nhi, đôi mắt hiện lên thương sót.
Đưa tay chụp vào bà lão, nàng nhanh chóng biến mất tại nguyên địa.
Nhưng chung quanh trăm dậm, vẫn văng vẵng lời châu ngọc của nàng.
-" Thù này ta nhớ kỹ...... Băng gia!.....Ta ....Tất... Diệt!".
Lúc này, tại ngôi miếu hoang Tô Hạo mới tỉnh dậy.
Toàn thân ê mỏi, trên thân không còn mảnh vải, cùng với đó là cảm giác đau đầu giữ dội.
"Hôm qua không biết hệ thống ban cho thứ gì đã bị hôn mê đi.....aiii......thật là".
Tối hôm qua, sau khi hắn nhận được nhiệm vụ khen thưởng thì liền ngủ thiếp đi, chưa kịp xem xét phần thưởng mình được, sáng ra lại trở thành bộ dáng này .
Tô Hạo ánh mắt có chút biến đổi, nhìn xem mãnh vụn quần áo chung quanh, lại nhìn mình trần như nhộng.
-"Chẳng lẽ...... Là hai nàng kia.".
Ánh mắt hắn dạy ra, cảm xúc ngủ vị tạp trần, miệng khẽ lầm bầm.
Chợt, cảm nhận được thứ gì đó, hắn mãnh liệt trừng gắt gao lên không, không chỉ riêng hắn mà rất nhiều cao thủ cũng ngước nhìn lên trời cao
Tại vạn trượng cao trên bầu trời Cấm Vực, nơi mà ngoại giới gọi một khu vực bị bỏ rơi, bị chúng thần nguyền rủa, nơi đó chứa cả Đại Ngu Vương triều.
Cấm vực được bao phủ bởi một lớp cấm chế màu đen, khí tức tà ác khiến người ta chán ghét phát ra từ cấm chế.
Bỗng, từ hư không xuất hiện một đóa huyết liên, huyết liên hạ vào Cấm Vực, xé tan đi lớp cấm chế, hạ thẳng vào Đại Ngu Vương Triều, nhắm thẳng vào nơi nào đó.
Tô Hạo nhìn trên bầu trời, đóa huyết liên che cả thương khung.
Cảm giác tử vong xông thẳng lên đầu khiến hắn không thở nổi, hắn không biết là ai ra tay nhưng hắn chắc chắn, đóa huyết liên đó đang hướng thẳng đến bản thân mình.
Hắn bắt đàu hoảng lên, ra sức kêu cứu hệ thống.
- " Hệ thống a !....Hệ thống !....Ngươi không muốn chủ nhân của mình sẽ chết sớm đi!.... Mau mau giúp tiểu đệ đi hệ thống ca ca!...... Có cách nào trốn khỏi đây không a!......Hệ thống ?."
Hệ thống rất nhanh đáp lại.
-" Túc chủ xác nhận vào trạng thái vô địch phòng ngự!".
" Khởi động vô địch phòng ngự, túc chủ trở về trước giải phóng ( không còn thứ gì trên người), điểm đánh dấu trở về 0, rơi vào trạng thái hôn mê sâu, thời gian tỉnh lại tùy thuộc vào sức hồi phục năng lượng của túc chủ".
Tình huống bây giờ rất cấp bách, Tô Hạo bây giờ cũng không còn sự lựa chọn khác, liền nhanh chống chọn "xác nhận".
Âm thanh của hệ thống lại vang lên.
-" Túc chủ đã xác nhận".
"Trạng thái vô địch phòng ngự mở ra".
Lời hệ thống vừa dức, Tô Hạo liền cảm thấy năng lượng từ trong cơ thể cấp tốc hội tụ vào trước ngực, không biết từ khi nào một tấm thuẫn xuất hiện trước mặt Tô Hạo.
Tấm thuẩn hình tròn, đen nhánh, trên mặt khắc hình hung thú với chiếc miệng lớn, hết sức hung tợn.
Tấm thuẩn hấp thu nguồn năng lượng của Tô Hạo, hư ảnh một con hung thú liền hiện ra, quấn Tô Hạo vào bên trong.
Hung thú hình tròn quái dị, không chi không đầu, trên thân chỉ có duy nhất một chiếc miệng lớn.
Miệng lớn mở ra, đóa huyết liên tưởng chừng có thể xóa cả Cấm Vực liền không có sức chống cự, bị cuống vào bên trong miệng hung thú.
Mà lúc này, khi chiếc miệng lớn đã hút đi đóa huyết liên, Tô Hạo mới thấy được thân ảnh của một nữ tử áo đỏ.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn đoán chắc chắn nữ tử áo đỏ kia, nàng chính là người ra tay.
Bằng vào trình độ ngoại ngữ thượng thừa, cùng với điểm ngữ văn 8.0.
Tô Hạo đưa ngón tay giữa vào hư ảnh nữ nhân, miệng thì gào thét.
-" PHẶTTTTTTTT!....DÍUUUUUUUUU! ".
Ầm!
Huyết liên nổ ngay trong miệng hung thú, nhưng ngoại giới lại không xảy ra một tí động tĩnh.
Hư ảnh hung thú cũng dần dần biến mất, cùng với đó là Bảo Hạp của Tô Hạo, hai mắt của hắn không tự chủ từ từ nhắm lại.
Một luồng bạch quang cuống tới, lau đi dấu vết của Tô Hạo, lau cả nhân quả lẫn thời không mà hắn xuất hiện.
Từ đây về sau sẽ chẳng có ai biết được, đòn công kích khủng bố đó nhắm đến ai, kể cả dùng thôi toán thiên cơ đi nữa.
Trước lúc hôn mê Tô Hạo chỉ kịp nghe một tiếng nhắc nhở của hệ thống.
-" Một luồng năng lượng đã được hồi phục, thời gian hôn mê 5 năm.
Tô Hạo thư thư phục phục chìm trong hôn mê sâu mà không biết ngoại giới đã loạn lên một đoàn.
Toàn bộ thế lực trong Cấm Vực đều nhìn thấy đóa huyết liên đó, cũng cảm nhận được sự vô lực khi chứng kiến sức mạnh vô địch kia, nhưng không ai biết vì sao nó xuất hiện và vì sao nó biến mất.
Tại Cấm Vực rơi vào một mảnh rối loạn thì Ngoại Vực, Thiên Nguyên Đại Lục một vùng đất bao la rộng lớn, Cấm Vực chính là một góc phí Đông của Thiên Nguyên Đại Lục.
Người ta gọi khu phía Đông là Đông Châu.
Đông Châu, một nơi nào đó dưới lòng đất sâu vạn trượng, xuất hiện một tế đàn, trên tế đàn có 8 lão nhân.
Có nam, có nữ họ ngồi quanh một pháp trận kỳ quái, liên tục truyền chân khí vào tâm trận.
Chợt, một ông lão trong đó biến sắc, như cảm nhận được thứ gì đó, lão nhanh chống lùi ra xa trận pháp.
Mở miệng quát lớn.
-"Chạy mau!".
7 người còn lại nghe được lời của lão giả, bừng tỉnh khỏi trạng thái, chưa đợi họ kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì.
BÀNH!!!
Trận pháp nổ tung, tạo nên vô số vết nức, hư ảnh một đóa huyết liên hiện ra, từng cánh hoa như những bàn tay bao bọc lại một khối địa vực.
Ầm!.
Đóa hoa lóe sáng rồi phát nổ, khuông viên trăm dậm bị sang thành bình địa, một hố sâu khổng lồ xuất hiện ngay tại vị trí của đám lão nhân kia.
Vụ nổ khủng khiếp truyền đi toàn bộ Đông Châu, ai cũng cảm nhận được một hồi lắc lư.
Một số thế lực lớn cấp tốc liền phi hành đến nơi vụ nổ, từng đạo khí tức khủng bố buông xuống nhưng cũng không điều tra được bất cứ thứ gì.
Biết không vớt vác được thứ gì tốt học cũng nhanh chóng tãn ra.
Riêng một sô thế lực thì ánh mắt có phần thâm thúy, nhìn về phía một ít người, nhưng cũng không nói gì.
Họ biết sau hôm nay thời thế sẽ loạn.